Chương 14: Thân thế bí ẩn (4)

Mạnh Lập Quân hai ngày nay có chút nóng nảy.

Đầu tiên là nhận mật báo đến nhà, nói lão già kiếm một người con trai về nhà, trực tiếp ôm đến trên lầu, đèn phòng ngủ sáng một đêm. Hắn còn cười, nói không nghĩ tới lão gia hoả này bình thường chỉ giỏi nguỵ trang đến mức thanh tâm quả dục, xem ra năng lực còn rất mạnh mà.

Kết quả ngày thứ hai tiểu đệ theo dõi ở dưới lầu mỹ nhân liền báo cáo tới, là lão gia tử nhà hắn tự mình lái xe đưa mỹ nhân trở về. Hắn há hốc mồm .

Này mẹ nó, đây là tình huống gì?

Lão già cho tới nay giữ mình rất trong sạch, xưa nay không thấy hắn bao dưỡng qua tiểu mật (*) nào, làm sao vừa ra tay liền giống hắn như vậy ? Đúng thật là người một nhà, ngay cả gu thẩm mỹ cũng giống nhau!

(*) tình nhân nhỏ

Làm sao bây giờ? Chính mình nên vượt khó tiến lên, hay là tạm giữ chiến lược lui lại? Nếu tiến lên, hai cha con tranh một mỹ nhân, còn là một người con trai, có phải là quá khó coi rồi không? Còn lùi lại, chính mình thật là không cam lòng a. Rõ ràng là hắn coi trọng trước mà! Mẹ nó, đúng là gừng càng già càng. Hắn còn ở đây làm nóng người, nóng lòng muốn thử sức, người ta lúc nên hành động liền ra tay rồi. Cho phép hắn ăn ngay nói thật một chút, số tuổi lão già kia không hề lớn, đang giữa lúc tráng niên, lớn lên lại soái, thực lực càng mạnh hơn hắn nhiều lắm, nếu mà tranh đấu thật, ngay cả hắn thấy thế nào cũng không có đủ ưu thế. Hơn nữa trọng yếu chính là, lão gia hoả kia đã đắc thủ ! Thao, có phải là Bá Vương ngạnh thượng cung không a, đúng là có đủ sức bạo mà. Có người nói mỹ nhân từ trong xe hắn nhảy xuống liền nhào tới trong l*иg ngực lão tình nhân của cậu kia khóc, sau đó ba người lập tức đi đàm phán .

Cũng không biết kết quả ra làm sao. Thật sốt ruột a.

Mạnh đại thiếu đang lúc không biết phải chọn con đường nào, ngày hôm nay đã nhận được điện thoại của quản gia nhà bọn họ, nói lão gia tử gọi hắn đến gặp mặt. Mạnh Lập Quân chuẩn bị tùy cơ ứng biến, thấy chiêu đáp chiêu. ( Tác giả: kỳ thực là căn bản chưa nghĩ ra nên làm gì. Mạnh Lập Quân: Tác giả, ngươi câm miệng. )

Mạnh Lập Quân đùa giỡn chìa khóa xe, đi vào cửa, nhìn thấy cha ngồi ở trong phòng khách đọc báo. Hừ, còn dám ra vẻ đạo mạo.

"Cha , tìm con sao?"

Mạnh Thiệu Lương ngẩng đầu, "Trở về rồi a." Chỉ tay vào sô pha đối diện, "Con ngồi đi, ta nói cho con chuyện này. Khụ, con có anh trai, cũng là gần đây ta mới tìm được hắn. Hôm nào các con gặp một lần, từ từ làm quen dần, dù sao cũng là anh em ruột. Đúng rồi, anh trai con là người đứng đắn, học vấn tốt, là ngành nghiên cứu, con xử lý những thứ ngổn ngang kia của con ngay cho ta, đừng để ta mất mặt, có biết không."

Lượng tin tức có chút lớn rồi.

Mạnh đại thiếu biểu thị cần chậm rãi tiêu hóa.

Không, có thể sao, còn có một Mạnh đại thiếu trước cả hắn nữa?

"Không phải, cha đợi lát. Cha, cha nói con có anh trai?"

Mình làm Mạnh đại thiếu hơn hai mươi năm, hiện đang bị thông báo cho biết thực ra hắn chỉ là nhị thiếu gia? Còn có một người khác mới là con trưởng đích tôn?

"Ha, con đã nói rồi, chúng ta cũng coi như là nhà giàu , làm sao có thể không có chút vở kịch nội dung máu chó đây. Này mẹ nó, đúng là liền đυ.ng ngay nhà mình ! Cha đúng thật là không cho con thất vọng a. Có phải, là kết quả phong lưu từ trẻ của cha không? Kết quả giám định là cha con ruột sao? Là loại người giống như cha sao?"

Đùng một tiếng, Mạnh Thiệu Lương lấy báo ném lên khay trà." Mày nói chuyện chú ý một chút cho tao! Tao không lọt mắt nổi bộ dáng này của mày nữa rồi!"

"Không sao, lúc này cha vẫn để ý. Dù sao, bây giờ nhìn con càng thấy không hợp mắt đúng không? Được, con đi, để lại nơi này dành cho con trai ruột của cha!"

Hai cha con tan rã trong không vui.

Mạnh Lập Quân từ nhỏ đã không có mẹ. Thời điểm hắn không có ký ức, ba mẹ liền ly hôn. Bỏ lại hắn cùng cha. Thế nhưng hai cha con quan hệ không hợp nhau. Từ trước tới nay, tâm tư cha giống như không đặt trên người hắn, chẳng quan tâm gì đến hắn. Từ Anh quốc du học xong, sau khi trở lại, hắn ở trong thành phố làm con ông cháu cha, trong vòng tụ hội của những đứa con nhà giàu ăn sung mặc sướиɠ, ăn uống, chơi gái, đánh cược, không chỗ nào không dính, chơi đùa rất sướиɠ. Trên căn bản, Mạnh Thiệu Lương mở một con mắt nhắm một con mắt. Chỉ cần hắn không gây ra chuyện gì to tát, cơ bản đều mặc kệ. Tình cờ sai phải chuyện gì, dạy dỗ hắn một trận, nhốt ở nhà thêm mấy ngày là xong. Trước đây còn đóng băng thẻ của hắn. Nhưng từ khi hắn tiếp nhận một phần của công ty ,đóng băng thẻ liền không có tác dụng đối với hắn, hắn càng thêm coi trời bằng vung.

Mạnh Thiệu Lương ở phòng khách ngồi lại rất lâu. Kỳ thực đối với đứa con trai này, hắn càng không lọt mắt nổi, lại mang hổ thẹn trong lòng. Nhìn thấy nó đã nghĩ đến người mẹ tâm địa rắn rết cái kia của nó. Lúc trước nếu không phải là do ả bày mưu hãm hại, tạo thành hiểu lầm giữa hắn và người đó , chính mình làm sao có sai lầm lớn này, để bây giờ hối tiếc không kịp ? Do đó hắn không muốn nhìn thấy đứa con trai này, đối với hắn chính xác là bỏ mặc không quan tâm, cũng gọi là có chút lấy thiên nộ oán niệm đối với người phụ nữ kia dời đến trên người nó. Ở điểm này, bản thân đúng là có lỗi với nó. Nhưng hiện tại cái bộ dạng này của nó, hắn thực sự là một cái cũng không lọt mắt nổi. Lại nghĩ đến Cố Tiểu Đông,nhìn thế nào đều cảm thấy yêu thích —— ngoại trừ cái người bố dượng kia quá thân với cậu ở bên ngoài. Cũng có thể nói là đứa con này coi trọng tình cảm a. Ai, con ruột của mình ở bên kia cùng bố dượng mềm giọng ôn tồn, phía bên này lại cùng cha đẻ của cậu hô to gọi nhỏ. Thực sự là một cái trên trời một cái dưới đất a.

Mạnh Lập Quân không biết nội tâm cha hắn đối với hắn sám hối cùng chửi bới như thế nào. Hắn đã vô cùng phẫn nộ. Xe thể thao lái đi nhanh chóng. Cả ngày liền gọi một đám hồ bằng cẩu hữu tới, chìm trong xa hoa đồi trụy, hồ đồ một hồi.

Không qua mấy ngày, tổng công ty lại truyền tới một tin tức nặng ký. Lão già muốn đem một phần của công ty nhà gây dựng lại chuyển đến danh nghĩa của anh trai tiện nghi kia, cũng đã bắt đầu bắt tay vào chuẩn bị thủ tục rồi.

Mạnh Lập Quân nổi giận đùng đùng chạy tới công ty chất vấn. Lão già thẳng thắn thú nhận. Còn nói sợ đứa con lớn nhất không chấp nhận, bản thân còn đang nghĩ biện pháp khuyên hắn.

Cha dâng tay đưa lên, còn sợ người ta không cần đúng không?

Mạnh Lập Quân tức giận đến mức suýt nữa muốn chết tại chỗ, lúc bò lên không biết nên làm ra vẻ mặt như thế nào , dưới vẻ mặt thất bại của quản lý, miệng giật giật, nhắm mắt rời công ty.

Buổi tối, hẹn bạn bè ở quán ăn đêm mượn rượu tiêu sầu.

"Hắn sớm không trở lại muộn không trở lại, vừa vặn lúc cha mày gây dựng công ty lại trở về, mày tin đây chỉ là trùng hợp sao?" Bạn thân Tôn Phi Phi giúp đỡ phân tích.

"Trùng hợp cái rắm! Mẹ nó,không biết từ đâu xuất hiện một đứa con hoang, chạy đến nơi này được chia gia sản, anh ta nghĩ đẹp lắm! Tôi không thể gϊếŧ chết anh ta!"

"Ông ta thực sự muốn chia sao?"

"Cha tao nói rồi, chi nhánh công ty Hoài Viễn nằm dưới danh nghĩa hắn."

"Ây da, đó thực sự là miếng mỡ dày thơm ngon, thế phát triển so với lúc ở dưới tay mày còn mạnh hơn . Lão gia tử đây là quyết tâm, muốn bồi thường con riêng a?"

"Đừng đề cập với tao ba chữ này nữa! Mẹ nó chứ, nghe thấy liền phiền!"

"Mày phiền cái gì nha, mày cũng đâu phải con riêng. Nếu tao nói, mày nên gặp hắn, ngay mặt cho hắn biết sự lợi hại,nói cho hắn biết, Đại thiếu gia chân chính của Mạnh gia là ai."

Đúng vậy, lúc trước hắn còn tức giận đến giơ chân giơ tay, cho nên mới tiện nghi cho tên anh trai là tròn là méo còn không biết là ai kia. Hắn còn tưởng là Mạnh đại thiếu tôi dễ ức hϊếp lắm sao. Âm thầm muốn cướp đi danh phận Đại thiếu gia cùng sủng ái chỉ thuộc về riêng hắn (tuy rằng ngay từ đầu cũng không có), nào có chuyện dễ dàng như vậy!

"Mày nói đúng, a Phi."

"Đừng gọi a Phi, " Tôn Phi phi lườm một cái, "Nói bao nhiêu lần, gọi anh Phi."

Mạnh Lập Quân không để ý đến hắn, híp mắt, trong lòng dần dần có tính toán.