Chương 17: Cố Tiểu Tây tới thành phố (1)

Hai đóa hoa nở, mỗi đóa mỗi vẻ.

Lại nói Ngô Thiên Quảng trở lại quân khu, biết được Cố Tiểu Tây bị phái đến huyện bên đóng giữ một tháng.

Cậu thở phào nhẹ nhõm.

Từ khi ở Bắc Kinh cùng Cố Tiểu Đông "Giao hợp", cậu cảm giác mình như bị mắc bệnh tương tư. Từ đây, liền không còn mơ mộng đến những cô nàng ngực nở mông to kia, mà thay vào đó chính là cái gương mặt kia.

Cậu cũng không biết làm thế nào đối mặt Cố Tiểu Tây.

Mỗi ngày theo những ban huấn luyện khác , hồn phách như ở trên mây. Lại cùng Cố Tiểu Đông gọi điện qua lại, mới biết được bên kia không chỉ nguy hiểm đã được giải trừ, lại còn nhận lại người thân. Bùi ngùi một phen, cậu từ từ đem trái tim mình điều chỉnh thật tốt. Cố Tiểu Tây cũng đã quay về rồi.

"Cẩu hùng, cậu thấy anh mình thế nào? Anh ấy được không?"

"Được."

"Cậu đi xem cái phòng nghiên cứu kia của anh mình chưa? Thế nào?"

"Rất tốt."

"Tốt thế nào?"

"Ừm, nhìn cũng không tệ."

"Sau đó, cậu đi đâu ?"

"Đi tới căng tin cùng ký túc xá."

"Thức ăn ở căn tin ngon không?"

"Không. Ăn cũng được, nhưng là... quá ít, quá đắt."

"Cậu có đi ký túc xá của anh mình không? Anh ấy ở nơi như thế nào? Có được hay không?"

"Rất tốt, chỉ là nhà hơi nhỏ, buổi tối hơi lạnh, không ấm lắm."

"Như vậy a, anh mình sợ lạnh nhất ... Ai? Sao cậu biết buổi tối lạnh?"

Xong rồi! Nói lại lộ hết ra. "... Mình ở nơi đó một đêm."

"!"

"Không cho phép ngủ lại cùng người khác" —— An toàn của Cố Tiểu Đông - điều thứ tám. Tác giả: Cố Viêm Vũ.

Đã là trái với điều thứ tám! Rốt cuộc là thế nào?

"Tại sao cậu ở cùng anh ấy?"

"Ừm... Xảy ra ít chuyện."

"Đã xảy ra chuyện gì?"

"Gặp phải tên lưu manh, anh cậu bị thương."

"Bị thương cái gì? Nghiêm trọng không?"

"Không nghiêm trọng, chỉ là suýt chút nữa phá tướng."

"!!!"

Này còn không nghiêm trọng!

"Cậu nói rõ cho mình!"

"Tiểu Tây, cậu đừng vội, đã không sao rồi, thật ra là một chuyện hiểu lầm. Ai, cậu biết không, cái tên lưu manh kia là em trai của anh ấy."

"!!!"

Cố Tiểu Tây phát điên, hỏi tới hỏi lui Ngô Thiên Quảng, cũng hỏi không ra nguyên cớ, đành gọi điện thoại cho cha mình. Đi thẳng vào vấn đề:

"Cha, nghe nói anh ở Bắc Kinh nhận tổ quy tông?"

"Con nghe ai nói? Nếu nó họ Cố, nó chính là người của Cố gia!"

"Ông ta tìm tới bảo là cha của anh? Nghe nói còn có em trai? Cha thấy sao? Là hạng người gì? Nghe nói là tên lưu manh?"

"Thanh niên tuấn kiệt. Quả là một nhân tài. Có triển vọng hơn con nhiều."

"..."

Buổi tối hôm đó Cố Tiểu Đông nhận được điện thoại của em trai, chỉ nghe thấy Cố Tiểu Tây ở trong loa thăm thẳm nói rằng: "Anh, có phải là bên ngoài còn có những em trai khác."

Bị chuyện gia đình quấy nhiễu, Cố Tiểu Tây không còn tâm tình nào mà huấn luyện, đành viết báo cáo, xin nghỉ phép thăm người thân. Báo cáo còn chưa được phê duyệt, hắn đều đã thu xếp hành lý xong.

Bên này, Cố Tiểu Tây lòng như lửa đốt. Bên kia, Mạnh Lập Quân cùng anh trai mới tiến vào "Tuần trăng mật" . Mỗi ngày đều hỏi han ân cần. Ba ngày hai lần, hẹn anh trai mỹ nhân cùng ăn cơm. Nhìn thấy anh (tức là Đông Đông đó) chỉ quanh quẩn có mấy bộ quần áo thôi, nên mới tự chủ trương mua thêm vài bộ trang phục khác cho anh. Cố Tiểu Đông từ chối không xong, đành phải nhận, lại cũng mua lễ vật đáp lễ cho hắn. Thế nhưng mấy lần liền như vậy, nói thế nào đi nữa cũng không chịu nhận. Người dựa vào quần áo, ngựa dựa vào yên xe (Giống với câu "người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân" của Việt Nam). Hắn mua đều là quần áo cao cấp, Cố Tiểu Đông mặc vào, quả nhiên càng hiện ra phong thái.

Nếu như nói, Cố Tiểu Đông bởi vì mẹ anh duyên cớ đến với Mạnh Thiệu Lương nên còn có chút địch ý cùng oán hận, thế nhưng đối với Mạnh Lập Quân, hắn dường như không có. Tuy rằng hắn là con trai của Mạnh Thiệu Lương, nhưng này là cha hắn làm chuyện sai lầm, không có quan hệ gì với hắn. Vốn là cho rằng cái tên lưu manh kia phải triệt để tránh thật xa, nhưng khi tiếp xúc lại phát hiện, hắn còn có một chút đáng yêu chỗ lưu manh.

Lưu manh tiểu đệ Mạnh Lập Quân hai ngày nay nhìn trên đầu anh trai khâu vết sẹo, cảm thấy rất khó chịu.

"Anh, chúng ta thương lượng một chút chứ. Anh ... cái này... vết sẹo kia, chúng ta nên đi bệnh viện thôi? Em biết một chỗ, làm cực kỳ tốt... em dẫn anh đi, có được không?" Mạnh Lập Quân nói chuyện cẩn thận từng li từng tí, ý đồ tiêu diệt triệt để chứng cớ phạm tội.

"Không cần đi, lại không nghiêm trọng."

"Nghiêm trọng, anh, quá nghiêm trọng! Anh không biết, em vừa nhìn thấy vết sẹo này, em liền nghĩ đến sự vô liêm sỉ lúc ấy. Anh giữ lại này vết sẹo, vậy thì là đánh vào mặt em đây! Anh trai, anh là không biết, mấy ngày nay em nghĩ tới chuyện này đều áy náy đến ăn không ngon, ngủ không yên..!!

Cố Tiểu Đông tin hắn mới lạ. Nhìn hắn lúc trước đem đồ chơi kia khoa tay múa chân, lại dám ngang ngược ngông cuồng, trêu đùa hoành hành, liền biết hắn không tầm thường, hắn chắc chắn là diễn viên chính, nên cả thăng chức cũng không cần dùng tiền.

Anh mới đầu thật là không muốn làm. Vốn là bởi vì khuôn mặt quá thụ đến ngoài mặt không quan tâm, lại không muốn giống như các cô gái kia, đều coi trọng khuôn mặt, thể diện. Có thể là do không chịu nổi Mạnh Lập Quân đến nài nỉ , hoặc là điện thoại oanh tạc hoặc là tự mình đến nhà, nhõng nhẽo đòi hỏi, cuối cùng Cố Tiểu Đông cũng không thể không theo hắn đi xóa vết sẹo.

Phẫu thuật rất đơn giản. Vốn là vết tích cũng không sâu, lại là vết thương mới, làm phẫu thuật, dán mấy ngày băng gạc, lấy xuống , liền cái gì cũng không thấy , khôi phục lại diện mạo tuyệt đại hào hoa phong nhã. Khiến Mạnh Lập Quân ngày ngày phiền não nhưng lại không thể làm gì, đành mỗi ngày đều nhìn về phía Đông mà ca thán: "Rõ là sinh cùng thời, nhưng tại sao lại là anh của em?"

Nay là thứ bảy, Cố Tiểu Đông không thể chịu nổi Mạnh Lập Quân cứ dính chặt lấy, anh đành đi ra ngoài ăn cơm. Sau khi ăn xong, Mạnh Lập Quân lái xe đưa anh về phòng nghiên cứu. Xe Mạnh đại thiếu quá diêm dúa, Cố Tiểu Đông không muốn quá rêu rao, chưa bao giờ để hắn lái vào bên trong, nên ngay ở cửa liền xuống xe. Mạnh Lập Quân cũng xuống xe, lưu luyến anh không rời, "Anh trai, ngày mai anh qua nhà chơi nhé, cha nhớ anh nhiều lắm đó?"

"Không đi, cậu thay tôi hỏi thăm chú Mạnh là được rồi."

Mạnh Lập Quân lại nghĩ tới, "Anh, cái vết thương kia đều tốt chứ? Không còn dấu vết nào chứ? Để em xem một chút, cái kỹ thuật kia rất tốt mà..." Một mặt liền tiến tới cái trán vương vài sợi tóc rối của Cố Tiểu Đông.

Cố Tiểu Đông liền né tránh cử chỉ kia, lại thấy Mạnh Lập Quân giơ tay lên nhưng không di chuyển, con mắt nhìn về phía sau anh. Anh xoay người, liền nhìn thấy từ bên trong, một bóng người cao to đi ra, sắc mặt âm trầm nhìn bọn họ.