Chương 2: Thăm người thương nhớ (2)

Sân huấn luyện.

"Báo cáo! Cố Tiểu Tây về đơn vị!"

"Cậu không phải đã xin nghỉ sao?" Vương huấn luyện nhìn tên đô con cao hơn chính mình nửa cái đầu chạy tới trước mặt, một đầu toàn mồ hôi. Hắn rất yêu thích Cố Tiểu Tây, tố chất thân thể rất tốt, trong huấn luyện cũng nghiêm túc, là mầm mống tốt, đến bộ đội vừa tròn một năm đã trở thành đối tượng trọng điểm của các huấn luyện viên bồi dưỡng, tiền đồ không thể đoán trước được. Nha, còn một nguyên nhân khác, đó là hắn biết đánh nhau. Trong khu bộ đội, các huấn luyện viên không mấy yêu thích loại binh lính bé ngoan mặc người khác bố trí, trừ khi được chỉ đạo riêng. Huấn luyện viên chân chính mỗi ngày trên sân huấn luyện luyện tập, chính là yêu thích loại nam nhi có huyết khí, dùng lời của Vương huấn luyện viên mà nói, là dạng có lang tính, không phải kẻ vô dụng, nhìn liền "Cứng" (lúc Vương huấn luyện viên nói lời này sẽ không có thêm dấu ngoặc kép, là tác giả cả nghĩ quá rồi -tác giả).

"Đón được anh trai cháu rồi. Anh trai bảo cháu trở về huấn luyện."

Ân, người trong gia đình cũng hiểu chuyện quá đi. Vương huấn luyện viên càng hài lòng .

"Về đơn vị huấn luyện."

" Dạ!"

Vương huấn luyện phát hiện, buổi chiều này, Cố Tiểu Tây dường như càng thêm liều mạng như hít phải thuốc lắc, một lúc lại hồn vía lên mây, trạng thái mê ly, lúc kết thúc buổi huấn luyện, cuối cùng nhanh chóng biến thành " nỗi nhớ xa nhà". Vương huấn luyện viên nhịn không được trêu đùa hắn, cố ý kéo dài mấy phút, nhìn dáng vẻ hắn gấp đến độ vò đầu bứt tai trong lòng lại cười thầm, trước khi tập hợp phát biểu kết thúc thì đi tới trước mặt hắn, "Cố Tiểu Tây, cậu xác định người thân đến thăm cậu chính là anh trai chứ không phải là tình nhân trong mộng của cậu hả?"

Mọi người đều cười phá lên. Cố Tiểu Tây đỏ mặt cúi đầu ha hả cười theo. Ngược lại khuôn mặt hắn khá đen nên mọi người không thấy rõ được.

" Giải tán đi."

Cố Tiểu Tây rời khỏi khu huấn luyện như tên đạn pháo được bắn ra, một bên quay đầu lại hướng anh em cùng ký túc xá, gọi: "Không ăn với các cậu được rồi!" Trương Hành cùng Vương Hồng Binh nói thầm: "Cậu ấy mắc bệnh gì lạ vậy?" Con mắt Vương Hồng Binh hơi chuyển động, "Có chuyện lạ. Đi, đuổi theo nhìn xem!" Một đường thẳng đến ký túc xá. Mặt khác, Ngô Thiên Quảng vừa nhìn liền cảm thấy con đường không đúng: "Ai? Không đi căng tin sao? Lão tử đều đói chết mất thôi!" Bốn người bọn họ ở một phòng, sinh hoạt không tệ, bình thường đều ăn cơm cùng nhau.

Lại nói đến Cố Tiểu Tây như một cơn gió bay vụt về ký túc xá. Đẩy cửa vào, vừa nhìn qua liền thấy Cố Tiểu Đông đứng ở trên ban công phơi quần áo. Ánh tà dương chiếu ở trên người anh, hình dáng cả người như bao phủ một tầng kim quang. Cố Tiểu Tây nhìn hình ảnh này, chỉ cảm thấy toàn bộ thế giới đều trở nên tốt đẹp .

"Anh đang làm gì thế?"

Cố Tiểu Đông quay đầu lại, hướng hắn mỉm cười. Hai con mắt cười đến híp lại. Cố Tiểu Si Mê thì cảm thấy thế giới ngày càng tốt đẹp .

"Trở về rồi à. Anh đang giặt quần áo, trên xe lửa có mùi thuốc lá làm anh khó chịu."

Cố Tiểu Tây nhìn anh hong cho khô không ít quần áo, nhìn kỹ phát hiện là mấy bộ đồ ngày hôm qua mình nhét dưới đáy giường còn chưa kịp giặt.

"Ai nha, anh giặt quần áo của em làm gì! Anh ngồi xe mệt mỏi như vậy, còn không đi ăn cơm đi! Để em, để em làm cho !" Nói xong liền đi cướp hai cái còn lại hong cho khô. Cố Tiểu Đông cũng không cướp với hắn, ở bên cạnh cười, híp mắt nhìn.

"Anh tiện thể nên giặt sạch mà. Ai, Tiểu Tây, chỗ này của em có nơi tắm rửa không?"

"Có nhà tắm, nhưng đều là loại công cộng nha. Em dẫn anh đi khách sạn tắm đi. Không xa ở đây lắm."

"Được."

Bên trong bồn còn lại một cái cuối cùng. Cầm lấy nhìn thử, là qυầи ɭóŧ của hắn. Tay Cố Tiểu Tây run lên một hồi. Anh trai vừa nãy dùng tay xoa xoa qυầи ɭóŧ của mình... Bụng dưới chợt có một loại căng thẳng không tên. Không ngờ tới, không muốn như vậy... Tay anh trai đẹp đẽ như vậy, làm sao có thể đυ.ng đến đồ vật dơ bẩn của hắn được, đầy đầu hắn đều là tự trách mình ngày hôm qua lười biếng không chịu giặt quần áo...

"Đi thôi, tắm xong còn đi ăn cơm nữa. Em cũng nên đi tắm sạch một người đầy mồ hôi này đi! Huấn luyện như vậy mệt không?"

"... A? Không mệt." Cố Tiểu Tây còn đang mơ màng chìm đắm bên trong việc anh trai giặt qυầи ɭóŧ của bản thân, còn chưa kịp lấy lại tinh thần, trả lời.

Hai anh em đang muốn ra ngoài, tiểu phân đội bạn cùng phòng trinh sát theo dõi đúng lúc chạy tới. Ba người to con lại như trẻ ranh chặn ở cửa, ba đôi mắt đồng loạt nhìn chăm chú vào một điểm mấu chốt - mặt của Cố Tiểu Đông.

Mặt Cố Tiểu Đông có chín phần mười đều di truyền từ mẹ. Mà mẹ là một tuyệt thế đại mỹ nhân, bình thường không thể tùy tiện đi ra khỏi cửa, bởi vì sẽ khiến cho một đống người vây xem lập tức muốn theo đuôi. Có người nói cha ruột Cố Tiểu Đông là một tên tra nam, nhưng dáng dấp người không tệ, là một người con lai, có người nói ông có một phần tư huyết thống Anh quốc. Mắt Cố Tiểu Đông di truyền từ ông, con ngươi màu nâu nhạt. Thời điểm anh nhìn bạn, sẽ làm bạn cảm thấy khó thở, phảng phất như lúc nào cũng có thể sẽ chết đuối trong ánh ôn nhu như nước kia.

Từ nhỏ Cố Tiểu Đông dưới sự bảo hộ nghiêm mật của cha mà lớn lên. Khi còn bé, hình tượng của anh hoàn toàn giống như một con búp bê, có mái tóc màu nâu, khuôn mặt trắng như tuyết, con mắt giống như màu hổ phách. Mãi cho đến lúc Cố Tiểu Đông lên cao trung, cha anh vẫn kiên trì đưa trên đón dưới đi học, chỉ sợ anh bị người khác bắt cóc, hoặc là chịu ủy khuất nào đó. Từ hồi tiểu học đến cao trung anh đều nhiều lần nhảy lớp, dẫn đến anh nhỏ tuổi hơn so với bạn học cùng lớp, hơn nữa càng kém càng nhiều, lại thêm anh có khuôn mặt trẻ con nên càng hiện ra dáng vẻ nhỏ con, do đó cũng không có bạn học nào cười anh, ngược lại mọi người thường hay xem anh thành em trai nhỏ mà ra sức bảo vệ . Anh học đại học Thiên Thể ngành Vật lý, thời điểm thi đỗ bác sĩ vật lý vào phòng nghiên cứu Thiên Thể, vừa tròn 21 tuổi, là bác sĩ vật lý thuộc phòng nghiên cứu trẻ trung nhất trong lịch sử Thiên Thể. (cũng là đẹp trai nhất! - toàn thể đồng bào nữ Thiên Thể nhỏ giọng bổ sung. ) trí thông minh cùng dung mạo của anh, quả thực khiến người ta không thể không quan tâm.

Thế nhưng vào giờ phút này, các chiến hữu đáng yêu của Cố Tiểu Tây không biết tài hoa cùng năng lực của anh, bọn họ chỉ biết người trước mắt này... Quá mức đẹp đẽ ! Nhìn thẳng mắt đều cảm thấy choáng váng. Mà Cố Tiểu Tây ở bên cạnh, lại lâm vào mâu thuẫn ngăn ngắn trong lòng trong suốt mười chín năm cuộc đời đã trải qua vô số lần phức tạp. Một mặt hắn rất tự hào, người này xuất chúng như thế, cho dù đứng trong đám người vẫn sáng lên lấp loá chính là anh trai của mình. Mặt khác hắn lại không muốn anh trai bị người nhòm ngó, cảm giác thật giống đồ vật mình yêu mến nhất phải chịu nhiều ánh mắt mơ ước trắng trợn, trong lòng rất khó chịu. Chỉ thấy hắn ho khan hai tiếng, trước tiên kéo hồn các bạn cùng phòng trở về, sau đó mở miệng giới thiệu: "Khụ khụ. Đây là anh trai của mình, Cố Tiểu Đông. Anh, đây là bạn cùng phòng của em, Trương Hành, Vương Hồng Binh, Ngô Thiên Quảng." Cố Tiểu Đông cười, nói " Các em khỏe.", ba người sứt mẻ nói lắp ba lắp bắp, "Anh, anh trai cũng khoẻ a." Nói xong cảm giác rất khó chịu. Bởi vì mặt Cố Tiểu Đông nhìn rất nhỏ. Kỳ thực bọn họ lớn hơn Cố Tiểu Tây một hai tuổi, xác thực cũng không lớn hơn Cố Tiểu Đông bao nhiêu, gọi là anh cũng không oan.

"Mình theo anh trai đi ra ngoài, không ăn cùng với các cậu được." Cố Tiểu Tây nói xong liền dẫn người đi ra ngoài. Vẫn là Vương Hồng Binh phản ứng nhanh, vừa đưa mắt ra hiệu cho hai bức tượng còn đang sững sờ đây, đành tự mình quyết đoán xuất kích ."Hai người cũng là đi ăn cơm đi? Vậy đúng lúc a, xem như một chầu này đón gió tẩy trần cho anh trai đi !"

"Không, chúng ta đi tắm rửa trước."

"Tắm rửa a, dùng thẻ nhà tắm không? Đến, để em cho anh mượn!" Nói rồi lập tức chạy đi kéo ngăn kéo.

"Không cần, chúng ta đi khách sạn tắm."

"A? Vì sao ?" Vương Hồng Binh không hiểu. Trong ký túc xá thì có nhà tắm, nhiều phương tiện sạch sẽ còn tiện nghi nữa .

"... Ân, anh trai của mình có bệnh thích sạch sẽ, không thể tắm rửa chung."

Kỳ thực lời này của hắn thật giả mỗi cái một nửa. Xác thực Cố Tiểu Đông từ nhỏ đến lớn không đi qua nhà tắm, nhưng không phải là bởi vì bệnh thích sạch sẽ. Cho nên Cố Tiểu Tây cũng không thể nói cho mọi người, bởi vì anh của mình quá đẹp đẽ, thân thể kia của anh trai so với khuôn mặt cũng đẹp không kém, hắn không đi nhà tắm chung là không muốn một đám to xác lớn tướng nửa người dưới cứng rắn nhìn anh trai hắn tắm.

"... Nha." Trong lòng Vương Hồng Binh nói, những người quá đẹp đẽ như người này, quả nhiên đều có chút cổ quái.

"Chúng ta đi , buổi tối trở về, nhớ để cửa cho mình a!"

Đợi được thân ảnh hai người biến mất ở cuối hành lang, Vương Hồng Binh quay đầu lại cho Ngô Thiên Quảng một cước." Thật là vô dụng! Hai người đều mất hồn rồi? Dựa cả vào một mình mình. Nhìn, bọn họ đều chạy mất rồi."

Ngô Thiên Quảng nuốt một chút ngụm nước miếng, nhìn hành lang còn chưa hết thòm thèm, "Quá đẹp ..."

Trương Hành miễn cưỡng tìm về lý trí: "Đây là anh trai của Cố Tiểu Tây? Nhìn sao cũng không giống với cậu ấy chút nào, không phải là giả đi ? Hơn nữa nhìn nhỏ như vậy, khẳng định không lớn hơn mình, mình vừa nãy không nên gọi là anh trai chứ?" Cậu ta là người có tuổi lớn nhất trong túc xá, năm nay 21.

Vương Hồng Binh nổi khùng: "Này không phải trọng điểm được không! Trọng điểm là, lần này có chuyện lạ đó!"

Vào lúc này Ngô Thiên Quảng cũng tỉnh hồn lại, "Chuyện lạ gì?"

"Các người không nhìn thấy xế chiều hôm nay Tiểu Tây cứ mãi hồn vía như lên mây sao?"

Ngô Thiên Quảng: "Vậy thì có cái gì ? Nếu mình có một anh trai như thế, mình cũng hồn vía lên mây."

Trương Hành: "Mình thì hồn bay lên trời."

Vương Hồng Binh: "..."

Vậy đến lượt mình có phải là hồn phi phách tán a? Quả thực là cả hai đều xong đời!