Chương 6: Thăm người thương nhớ (6)

Ăn điểm tâm xong, Cố Tiểu Đông liền đuổi em trai đi huấn luyện , tự mình thu thập bàn sạch sẽ, sau đó cũng đi xuống lầu, thừa dịp vào lúc này mặt trời không quá lớn, anh đến thao trường. Anh có làn da khá mẫn cảm, nếu mặt trời quá nóng sẽ bị dị ứng ngay. Một bên hướng thao trường đi, nhìn những đội chiến sĩ dưới ánh mặt trời tùy ý bản thân đổ mồ hôi, một mặt tìm kiếm bóng dáng Cố Tiểu Tây. Cuối cùng anh cũng tìm ra hắn rồi. Tiểu Tây cùng tiểu Ngô đứng chung một chỗ, so với người khác cao hơn một khúc. Cố Tiểu Đông khóa chặt tầm mắt, nhìn bọn họ lần lượt luyện tập thuộc về các loại huấn luyện chuyên môn, vô tình liền nhìn hơn một giờ, mãi đến tận huấn luyện kết thúc, đội ngũ hướng về cái sân bãi kế tiếp. Cố Tiểu Đông không biết bọn họ muốn đi đâu, cũng không muốn đi cùng, đang định về ký túc xá, nhanh chóng nhìn thấy một người mỉm cười hướng phía mình đi tới. Đến gần mới nhận ra, là người mà lúc sáng sớm giúp mình xếp chăn kia. Tiểu Tây nói quân hàm y phục của hắn hẳn là thuộc về huấn luyện viên, hắn là nội vụ, nói không chừng sẽ hạ điểm của Tiểu Tây xuống đó chứ? Cố Tiểu Đông một mặt nghĩ, một mặt chào hỏi: "Chú khoẻ, chúng ta lại gặp mặt nữa rồi."

Sáng sớm hôm nay, Lâm Nham bị sắc đẹp mê đến đầu não đều choáng váng. Đi kiểm tra nội vụ lại giúp người ta xếp chăn lên, cũng là lần đầu tiên chỉ có một lần đầu này. Không nghĩ tới khi xuống lầu vào buổi sáng nhanh như vậy đã thấy mỹ nhân đi bên kia thao trường. Xem ra ải mỹ nhân này là không qua được rồi... (Khả: (*) quan mỹ nhân: anh hùng nan vượt mỹ nhân quan= anh hùng khó qua được ải mỹ nhân, lấy trong Tam quốc hay các điển tích khác.)

"Cậu khoẻ. Cậu là anh trai của Cố Tiểu Tây đúng không?" Vừa ở nơi đó ra, Vương huấn luyện liền thu được tình báo trực tiếp.

"Vâng, tôi gọi Cố Tiểu Đông. Chú là... Huấn luyện viên sao?"

"Vâng. Tôi họ Lâm. Gọi Lâm Nham."

"Lâm huấn luyện, sáng sớm này thực sự là thất lễ . Cái kia... Kỳ thực lúc đó là chú đi kiểm tra phải không? Cái kia..." Vậy chú sẽ không trừ điểm của Tiểu Tây chứ? Cố Tiểu Đông muốn nói là có thể đừng trừ điểm được hay không, Tiểu Tây không phải là không xếp chăn, hắn chỉ muốn để tôi ngủ thêm một hồi thôi. Có thể là do yêu cầu người ta trái với kỷ luật trắng trợn như vậy, thực sự Cố Tiểu Đông không mở miệng được.

Lâm Nham thấy dáng vẻ anh muốn nói lại thôi liền đoán được ."Cố Tiểu Tây hợp lệ. Nội vụ yêu cầu là trước bảy giờ phải sửa soạn xong hết, chẳng qua không có quy định nào là do ai đến thu dọn." Đó là đương nhiên hợp lệ, lão gia ngài tự mình xếp cho cũng có thể không hợp cách mà.

"Thật cám ơn chú !" Cố Tiểu Tây còn không biết anh trai hắn đã dùng sắc đẹp xoay chuyển vận mệnh bị trừ điểm cho hắn."Đúng rồi, chú có biết vụ nào mà Cố Tiểu Tây đánh nhau từng bị ghi lại hay không,?" Nhân cơ hội hỏi thêm chút chuyện. Mấy chuyện đánh nhau như vậy, Tiểu Tây tuyệt đối sẽ không tự mình nói thật, trước tiên phải thăm dò lắng nghe một chút rồi nói sau.

"Đánh nhau? Hắn từng đánh nhau sao? Tôi không biết a. Theo tôi được biết, hắn không có bị ghi lại tội gì hết."

"Ồ nha, không có, không có, tôi chỉ là tùy tiện hỏi một chút thôi. Tiểu Tây thật biết điều, sẽ không đánh nhau đâu." Trời ạ, đừng để cho mình cho nói lọt chứ? Cố Tiểu Đông ở trong lòng niệm Phật.

Lâm Nham đối với tên gọi Cố Diêm vương sớm đã nghe thấy. Chỉ có điều, chuyện như vậy ở trong bộ đội cũng không ít. Một đám tiểu tử máu nóng tụ ở một chỗ, nào có việc không sứt mẻ gì chứ. Chỉ cần không quá khác người, các huấn luyện viên cũng là mở một con mắt nhắm một con mắt cho qua, ai cũng không muốn gây thêm nhiều chuyện. Nhưng nghe có người phóng đại Cố Diêm vương trở thành thật biết điều, còn thật là... Muốn phụ họa cười một cái liền thất bại, vẻ mặt vô cùng quỷ dị.

Cố Tiểu Đông tạm biệt Lâm huấn luyện viên khóe miệng co giật, trở lại ký túc xá. Nhàn nhã không có chuyện gì làm, lấy quần áo trong ngăn tủ Cố Tiểu Tây đều đem ra thu dọn một lần. Phát hiện có hai cái quần màu sắc sặc sỡ bị thoát chỉ, muốn khâu lại cho hắn lại không tìm thấy kim chỉ, phỏng chừng hắn cũng không có thứ đó, đành để xế chiều đi mua vậy.

Ngăn tủ mới vừa thu dọn xong, cửa liền mở ra, Cố Tiểu Tây trở về, ba người bạn cùng phòng phần phật theo phía sau, trên tay đều mang theo cơm. Hóa ra, mọi người trải qua thương nghị (kỳ thực là Vương Hồng Binh mãnh liệt xướng nghị), đều nhất trí biểu thị muốn trở về cùng Cố Tiểu Tây ăn cơm trưa với anh trai. Liền bữa cơm này năm người ngồi vây quanh bên cạnh bàn, ngược lại vô cùng náo nhiệt. Cố Tiểu Tây liên tiếp gắp rau cho anh trai, khuyên anh ăn nhiều thêm.

(Khả: xướng nghị tức là khởi xướng nghị luận hoặc thương nghị, hiểu nhanh là người mở đầu cuộc họp)

"Anh ăn quá ít." Không trách lại gầy như thế. Lại gắp thêm một khối thịt kho tàu bỏ vào chén.

"Được rồi, anh no rồi." Cố Tiểu Đông gắp trả lại trong chén hắn.

Những người khác vừa ăn đến gió cuốn mây tan, một bên nhìn hai anh em biểu diễn mà thỉ độc tình thâm.

(Khả: thỉ độc tình thâm= kiểu như mình nhìn cp người ta ân ân ái ái mà muốn mù mắt cẩu F.A đấy =) mình để nguyên nghĩa cho hay)

"Anh thấy em huấn luyện chưa? Nhìn em soái chứ?" Cố em trai ba tuổi cầu biểu dương.

"Nhìn thấy rồi. Đúng rồi, anh còn gặp lại Lâm huấn luyện viên kìa, chính là người đã xếp chăn cho em vào sáng sớm kia."

"Cái gì? Lâm huấn luyện viên xếp chăn cho anh?" Vương Hồng Binh một mặt khó mà tin nổi. Huấn luyện viên thay đổi nghề, muốn làm cô giáo vườn trẻ sao?

"Đúng đấy, chú ấy đối với người khác rất tốt. Chú ý còn nói, sẽ không trừ điểm."

"Anh, anh dùng mỹ nam kế hửm?" Lâm huấn luyện viên có thể xưng danh là huấn luyện viên mặt lạnh. Vương Hồng Binh không khỏi cảm thán, quả nhiên anh hùng khó qua ải mỹ nhân a.

"Em lăn đi, em mới dùng mỹ nam kế ấy." Cố Tiểu Tây không vui, thà rằng nên nói là để hắn bị trừ điểm đi, làm sao Lâm huấn luyện viên không nguyên tắc như thế chứ. (Lâm huấn luyện viên: Excuse me? )

Vương Hồng Binh làm bóng đèn: "Ngược lại, thật ra mình cũng muốn dung thử, các cậu có ai trúng kế nào?" Một trận nháy mắt qua đi (cậu ta tự cho là quăng mị nhãn). Mọi người dồn dập làm dáng muốn ói, biểu thị bữa trưa mới vừa ăn xong phải phun ra hết rồi.

Ai cũng cười vui vẻ, cơm nước xong, thu thập đồ đạc, mọi người một lượt lên giường ngủ giấc trưa. Cố Tiểu Đông nhìn em trai tiếp tục ra một đầu mồ hôi, một mặt nắm khăn tay lau mặt cho hắn, một mặt nói: "Hiện tại em lại chảy mồi hôi đến lợi hại nữa rồi, có phải là trong thân thể có chỗ nào không thoải mái hay không a?"

Vương Hồng Binh đang hướng về trên giường mình bò, thiếu một chút liền rơi xuống. Thân thể Cố bạo chúa không ổn? Vậy còn có ai ổn nữa sao ?

"... Anh nhìn thấy thân thể em yếu ớt lắm sao? Ngày hôm nay em bị huấn luyện rất tàn nhẫn đó."

"Luyện tàn nhẫn như vậy để làm cái gì? Đem thân thể đều làm cho hỏng rồi."

"Không phải là em muốn biểu hiện một phen trước mặt anh hay sao... Buổi chiều này anh muốn làm gì?"

"Trong viện này có siêu thị không? Anh muốn mua ít đồ."

"Có." Cố Tiểu Tây nói cho anh vị trí của siêu thị, mấy người đi ngủ cũng không đề cập tới, cả không gian ký túc xá nho nhỏ chìm đắm trong thời gian giờ ngọ yên tĩnh.

(Khả: giờ ngọ - 12h trưa )