Chương 11: Tôi đến đón con tôi

- Hôm nay cô chủ đi tới học viện, nộp bài tập xong thì tới Nhà họ Diệp.

Kano đem những tin tức mà mình biết thông báo cho Lục Thừa Tiêu không sót một chữ.

- Gì? Đến Nhà họ Diệp sao?

Cô ta cùng mẹ lại đang mưu tính gì? Tiếp theo sẽ chuẩn bị tính kế gì với anh đây? Lục Thừa Tiêu anh sẽ không bị đánh bại đâu!

Những gì mà bọn họ bàn tính coi như uổng phí rồi!

- Đúng vậy, nhưng…hình như hôm nay theo quy tắc mà nói đúng _ là ngày mà cô chủ phải về nhà mẹ.

Kano suy xét trong đầu, xem ra không hề sai, kết hôn sau ba ngày thì phải vê nhà mẹ đẻ mài Thảo nào cô chủ đi vê, nhưng lạ một điều là…theo phong tục tập quán lẽ ra nhà mẹ đẻ nên cho người tới đón, hai vợ chồng phải cùng quay về chứ?

Thật sự không thể hiểu nổi tâm †ư của Cậu chủ.

“Quy tắc” Lục Thừa Tiêu lặp lại hai từ này.

- Kano, phái người trồng chừng kỹ.

- Vâng, Cậu chủ.

Khi Kano vừa rời khỏi văn phòng, không lâu sau, tiếng sấm vang lên, vọng khắp bâu trời…bên ngoài trời dân dần sập tối, xem ra không thể tránh được sẽ có một cơn mưa như trút nước.

Mấy phút sau, cơn mưa lớn bất ngờ ập xuống, không hề có dấu hiệu sẽ dừng lại, kèm theo đó là sấm sét ngày ngày càng dữ dội…Mãi cho đến khoảng năm giờ, Lục Thừa Tiêu nhận được một cuộc điện thoại, người gọi đến khiến anh bất ngờ, không ngờ lại là cô…Nghe tiếng mưa gió ào ạt từ đầu bên kia, giọng nói ngọt ngào vang lên.

- Alo…

- Gì?

Anh không hề nghĩ tới Diệp Vẫn Ninh sẽ gọi cho mình, kết hôn bốn ngày, đây là lân đầu tiên cô gọi cho anh.

- Tôi, tôi đang…đang ở trạm xe gân Nhà họ Diệp, không thể bắt được xe taxi, xin anh có thể…hắt xì…

Vẫn chưa nói xong, cô bất ngờ hắt hơi dữ dội. Thăm cha xong, cô rời khỏi Nhà họ Diệp, mới đi được vài bước thì trời đổ mưa lớn, cô không đem theo áo mưa, chỉ có thể trú trong trạm xe gần đó. Mưa làm ướt hết quần áo cô, cô thử gọi một chiếc xe, nhưng mưa lớn như vậy nhất định có rất nhiều người muốn đi taxi, hơn nữa bây giờ là giờ cao điểm. Cô vốn nghĩ cơn mưa đến bất chợt như vậy thì cũng đi rất nhanh thôi, nhưng đã mưa hơn một tiếng rồi, vẫn không có dấu hiệu dừng, ngược lại càng ngày càng lớn.

Nghi Tâm lại đi nơi khác thực tập rồi, không thì cô cũng sẽ không nhờ Lục Thừa Tiêu…hiện tại cô hết cách rồi, nếu như tiếp tục đợi, e rằng đợi đến tối có khi cô cũng không về được. Nếu bây giờ cô quay về Nhà họ Diệp, không thể tránh khỏi thành trò cười cho mẹ cô. Nếu như đợi đến trời tối thì sẽ phiền phức rồi, cô dùng điện thoại xem tình hình thời tiết, buổi tối mưa sẽ càng lớn hơn bây giờ! Thế nên người cô nghĩ đến chỉ có…

- À -.

Anh lạnh lùng cười một tiếng, rồi lại lên tiếng: -Diệp Vẫn Ninh, nếu cô có cách đi ắt phải có cách quay vê.

Đi thế nào thì về thế đi. Lời vừa | thốt ra, cuộc điện thoại liên bị ngăt.

Diệp Vấn Ninh cắn môi, hối hận thực sự, thật không nên gọi cho tên đàn ông xấu xa đó! Dựa vào thái độ luôn mỉa mai của anh với cô, không nhạo báng cô là cô biết ơn lắm rồi.

Làm sao anh có thể đến giúp cô được, suy cho cùng anh ghét cô đến vậy sao.

Cô chỉ có thể cắn răng tiếp tục chờ đợi, hi vọng sẽ có một chiếc taxi trống đi qua trạm. Cho dù có ngồi vài tuyến xe bus, cô cũng không cách gì quay về biệt thự được, xe bus sẽ không đi đến ga tàu điện ngâm, hơn nữa ga tàu điện ngầm cách đây rất xa. Cô lại đang có thai, mọi sự phải hết sức cẩn thận. Cho nên cô chỉ còn cách chọn biện pháp bảo thủ nhất, đó là ngồi đợi ở đây.

“Hắt xì…” Cô hắt xì dữ dội. Một chiếc xe lao vυ"t qua làm nước văng ướt hết quân áo, cô sốt rột đợi chờ taxi xuất hiện. Cô quá bất cẩn rồi, hôm nay ra ngoài lẽ ra phải xem dự báo thời tiết, cũng nên lưu lại số ở biệt thự, như vậy nếu có chuyện gì có thể gọi điện nhờ thím Lý rồi.

Cúp điện thoại của Diệp Vẫn Ninh xong, Lục Thừa Tiêu đang triệu tập cuộc họp khẩn lại không có tâm trạng tiếp tục nữa, anh bỏ lại văn kiện, sau khi ra lệnh cho Kano đến phòng làm việc lấy áo khoác cho anh, liền vội vã rời khỏi tập đoàn. Đây là lân đầu tiên mà chưa đến sáu giờ Lục Thừa Tiêu đã rời khỏi tập đoàn, khiến tất cả nhân viên không khỏi bất ngờ, đặc biệt là thư ký và trợ lý thư ký càng hiếu kỳ hơn.

Lãnh đạo cao cấp trong phòng hội nghị vẫn còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, Lục Thừa Tiêu sớm đã không thấy bóng dáng đâu…

- Chủ tịch, bảy giờ tối ngài và giám đốc tập đoàn Tường Nhuệ…

Thư ký trưởng bị đuổi ra ngoài.

- Hủy bỏ.

Ngữ khí không cho phép xen vào của Lục Thừa Tiêu vang lên, anh nhanh chóng đi vào thang máy dành riêng cho chủ tịch, đi thẳng xuống hầm để xe, sau đó lập tức phóng xe đến trạm xe gân Nhà họ Diệp tìm kiếm.

“Người phụ nữ ngu ngốc này, không phải giờ này vẫn đang ngồi ở trạm xe đợi đấy chứ” Lục Thừa tiêu tự lẩm bẩm, liếc nhìn cơn mưa dữ dội bên ngoài. Anh lái xe châm chậm lại, tìm kiếm bóng dáng của Diệp Vẫn Ninh, cuối cùng tìm thấy cô vẫn ngồi đợi ở trạm xe gần Nhà họ Diệp nhất. Nhìn chiếc áo khoác ngoài màu trắng của cô ướt sũng, Lục Thừa Tiêu mạnh mẽ chuyển hướng, lái xe đến con đường cạnh trạm xe, dừng lại ở đó, và hạ cửa kính xe, cửa kính ở ghế phụ lập tức hạ xuống…

- Lên xe.

Diệp Vẫn Ninh không ngờ là Lục Thừa Tiêu!

- Sao lại là anh?

Không phải anh từ chối cô rất dứt khoát sao?

- Tôi đến đón con tôi…cho cô ba giây, lập tức lên xe.

Ngoài trời mưa to như thế nào, cần gạt nước gạt liên tục là minh chứng rõ nhất.