Chương 42: Chuyện hai năm trước, không cần phải suy nghĩ nữa

Trong biệt thự lộng lẫy trang trọng. Cô gái xinh đẹp ngồi bên giường chậm chạp chưa chịu nhấc người, người đàn ông nằm trên giường phía sau cô vẫn còn đang ngủ say....

La Vân Nhi quay đầu nhìn Lang Yên đang ngủ say trên giường, mấy năm nay, hắn thực lòng đối xử tốt với cô ta, đáng tiếc cô ta không thế, hắn chỉ là hòn đá ngáng chân trên con đường dẫn đến thành công của cô ta, hòn đá ngáng chân ý định muốn quay về bên cạnh Lục Thừa Tiêu!

Cô ta nhếch khóe môi đầy mưu mô xảo quyệt, cười khinh bỉ, người cô ta yêu từ đầu đến cuối chỉ có Lục Thừa Tiêu, ngoài anh ra, sẽ không có thêm ai khác, cho dù Lang Yên có đối xử tốt với cô ta hơn nữa, cô ta cũng sẽ không để tâm đến.

Nhìn bãi biển xanh màu ngọc bích, cảm xúc của cô ta trôi theo chuyến du lịch khi chuẩn bị tốt nghiệp hai năm về trước ấy.

La Vân Nhi nhớ lại từng chuyện xảy ra trong chuyến du lịch chuẩn bị tốt nghiệp đó, cô ta không ngờ rằng bản thân một mực muốn đạp Diệp Vãn Ninh xuống biển, cuối cùng lại bị sóng cuốn đi, còn Diệp Vãn Ninh được cứu suôn sẻ, hiện tại còn chiếm lấy người đàn ông vốn thuộc về cô ta, vị trí của cô ta, mọi thứ của cô ta!

Cục tức này bảo cô ta làm sao có thể nuốt trôi?

Là người đàn ông ở phía sau đã cứu cô ta từ biển lên, khi cô ta tỉnh lại, cô ta còn tưởng bản thân đã mất mạng rồi! Xung quanh cô ta không còn là một màu đen nữa, tối hôm đó.... hắn cưỡиɠ ɧϊếp cô ta....

Ngày hôm sau, hắn lại đem cô ta tặng cho cấp trên của mình, cũng chính là Lang Hiếu.

Bất kể hắn đối xử với cô ta tốt đến thế nào, cho dù Lang Hiếu từ đầu đến cuối chỉ có ham muốn chiếm lấy cô ta, mà vẫn chưa từng đạt được, cho dù bây giờ cô ta đã là người phụ nữ của hắn, là vật sở hữu của hắn, nhưng cô ta đối với Lang Yên vẫn chỉ có thù hận, hắn vào lúc cô ta không có chỗ dựa nhất, đau khổ nhất, chịu đựng sự giày vò nhất, đem cô ta tặng cho người đàn ông đáng tuổi bố cô ta!

Cục tức này, sao cô ta nuốt trôi? Cho dù bây giờ Lang Yên đốt xử tốt với cô ta hơn nữa, cô ta đều nhắm mắt làm ngơ, bởi vì theo cô ta thấy, cái tốt đẹp hắn dành cho cô ta là cắn rứt, là có ý đồ khác!

- Tỉnh rồi?

Lang Yên vừa mở mắt liền thấy La Vân Nhi quay lưng về phía mình, phía sau tấm lưng trắng nõn nà mịn màng là mái tóc mềm mại mượt mà...



Hắn từ phía sau ôm lấy La Vân Nhi, để cô ta vào lòng...

- Sao không lên tiếng?

- Em chỉ là đang nghĩ đến một số chuyện.

Bây giờ cô ta ở trong lòng hắn giống như một con con thỏ ngoan ngoãn.

Gương mặt điển trai của Lang Yên nở nụ cười, lập tức cúi đầu hôn lên khuôn mặt cô ta:

- Nghĩ một số chuyện? Nghĩ đến việc gì mà thất thần như vậy?

- Em đang nghĩ, tại sao lúc đầu anh lại đem em tặng cho Lang Hiếu.

- Chuyện của hai năm trước rồi, đừng nhớ lại nữa, anh cũng không muốn nhắc đến.

Lang Yên buông đôi tay đang ôm chặt cô ta ra, lập tức mặc đồ ở nhà đi đến trước mặt cô ta:

- Bây giờ em là của anh, anh sẽ đối xử thật tốt với em, sẽ không để em chịu ấm ức, chịu tổn thương, em chỉ cần biết điều này, vậy là đủ rồi.

La Vân Nhi gật đầu không lên tiếng. Lúc cô ta mở máy tính, thì nhận được một email.



Cô ta đổi tên thành Lạc Vân Nhi tham gia cuộc thi thiết kế làn này, mà email này chính là thông báo tác phẩm của cô ta đã được thông qua vòng sơ khảo, mã số tham dự bán kết và chủ đề thiết kế sẽ được gửi qua mail cho cô.

- Qua vòng sơ khảo rồi?

- Ừ.

La Vân Nhi gật đầu:

- Yên...

- Hử?

- Em cần sự giúp đỡ của anh.

La Vân Nhi quay đầu nhìn Lang Yên.

- Chuyện này anh không thể giúp em, anh nói rồi, em vẫn còn nhớ chứ?

Hắn vốn không tán thành việc cô ta dùng cách này để thâm nhập vào nội bộ tập đoàn Để Thịnh, điều này quá nguy hiểm.

- Yên, nếu anh cũng không giúp em, vậy còn ai có thể giúp em đây? Anh nhất định không thích em nữa, cho nên, anh..... anh mới có thể...

Cô ta làm ra vẻ tội nghiệp, nước mắt lã chã không ngừng rơi, thế này quả thật là nhìn mà thấy thương!