Chương 1

Tiêu Chiến đem đồ từ kí túc xá về nhà, cũng không nói trước với người nhà một tiếng, dọn dẹp đồ đạc từng chút một, mấy bạn cùng phòng kí túc xá cũng hỗ trợ anh cái này cái kia, thời điểm về đến cổng, vừa vặn gặp Vương Nhất Bác vừa mới tan học, mặc bộ đồng phục màu xanh, trên tai đeo tai nghe màu trắng, hai bên má cùng xương quai hàm dần lộ rõ đường cong, ngũ quan cũng càng ngày càng trở nên tinh xảo, đối diện với mình mà nói, "Muốn chuyển về đây ở?"

Tiêu Chiến nói, "Đúng, từ lúc tốt nghiệp chưa về nhà rồi, liền chuyển đồ về đây ở."

Vương Nhất Bác không nói gì, đeo ba lô mở cửa đi vào nhà.

Tiêu Chiến đã quen với thái độ không mặn không nhạt hai năm nay của cậu, thỉnh thoảng lên cơn còn có thể cùng mình cãi nhau. Ỷ là mình đang đến thời kỳ dậy thì, cho nên số lần về nhà cũng ít đi, vừa vặn có thể trốn được Tiêu phụ, đỡ phải lúc nào cũng chịu cảnh khói thuốc súng.

Anh túm lấy hai cái vali muốn vào trong phòng, Vương Nhất Bác vừa bước vào đã xoay người trở lại, không nói lời nào đoạt lấy vali trên tay của Tiêu Chiến rồi lại xoay người đi, lưu lại trước mắt Tiêu Chiến chỉ còn lại cái gáy tiêu sái.

Tiêu Chiến nở nụ cười, cúi xuống cầm nốt đồ chuyển vào trong phòng.

Phòng đều là ở trên lầu, đi tới đi lui vài lần mới chuyển xong, Tiêu Chiến ở trong phòng đem mấy cái thùng dỡ ra rồi sắp xếp lại, cửa phòng ngủ không đóng, Vương Nhất Bác đứng ở trước cửa, kéo một bên ống áo lên nói, "Ở lại bao lâu?"

Tiêu Chiến a một tiếng, nói, "Phỏng chừng phải chờ anh tìm được phòng làm việc đã rồi nói sau, bây giờ vẫn còn đang chọn chỗ."

Vương Nhất Bác nói, "Vậy cũng chính là không lâu lắm."

Tiêu Chiến nghĩ nghĩ, nói, "Cũng có thể nói như vậy."

Vương Nhất Bác cười lạnh, "Quả nhiên."

Nói xong, xoay người rời đi.

Tiêu Chiến có chút không nắm bắt được suy nghĩ của cậu, mình chọc cậu ấy chỗ nào à?

Anh cũng không tìm Vương Nhất Bác nói gì thêm nữa, dù sao hàng năm chỉ gặp một hai lần, gặp rồi cũng không nói chuyện, vốn sẽ không có nhiều cảm tình, dây dưa nói chuyện cũng không có.

Huống chi, cũng không cần thiết để giữ thể diện mà làm mặt lạnh được.

Tiêu Chiến đóng cửa, mở nhạc rồi sắp xếp đồ đạc, đều là những thứ quan trọng, còn có cả quần áo và trang sức này nọ, vì đã gửi về trước nên sắp xếp cũng gần xong rồi.

Anh vừa mới đứng dậy, lại nghe thấy tiếng gõ cửa, Tiêu Chiến tắt nhạc ra mở cửa, Vương mẫu hướng về phía anh khẽ cười, "Cô con đến đây rồi, không kịp nấu cơm, ba con nói ra ngoài ăn, con chuẩn bị đi."

Tiêu Chiến gật đầu nói, "Con thay quần áo trước rồi sẽ xuống."

Vương mẫu lại lần nữa đóng cửa lại.

.

.

.

Thời điểm Tiêu Chiến xuống lầu, Vương Nhất Bác cũng đã thay quần áo, không biết là thế nào, ngay cả quần áo, giày, tai nghe điện thoại cũng đổi hết sang màu đen, quanh người đầy khí chất chớ lại gần, Tiêu Chiến ngẩn ngơ một lúc, nhớ tới thời điểm Vương Nhất Bác vừa bước vào cái nhà này, bởi vì tham gia trận đấu mà tóc hơi ướt, hai má cười lên toàn là thịt, ở phía sau mình giống như một cái đuôi nhỏ dính người.

Cái đuôi nhỏ dính người này bây giờ ngay cả nói cũng không muốn nói với anh, liếc liếc mắt nhìn Tiêu Chiến một cái rồi liền rời đi ánh mắt.

Tiêu Chiến thừa dịp Tiêu phụ đi lấy xe, cùng Vương Nhất Bác nói, "Học hành thế nào rồi?"

Vương Nhất Bác tích chữ như vàng, nói, "Cũng được."

Tiêu Chiến còn nói, "Còn học nhảy không?"

Vương Nhất Bác từ trong cuống họng bài trừ một tiếng "Ừ", trước mặt Tiêu Chiến mà đeo tai nghe lên, chỉnh âm lượng thật lớn.

Vương mẫu ngượng ngùng hướng Tiêu Chiến nở nụ cười, nói, "Trẻ con là như vậy, đừng để ý đến nó."

Tiêu Chiến cười cười, không nói gì.

Bọn họ đi đến một nhà hàng nổi tiếng ở thành phố S, đi theo là chồng cô và con gái cùng con trai, Tiêu Chiến lớn lên dễ nhìn, cười rộ lại ôn nhu, hai đứa bé liền vui vẻ đi theo Tiêu Chiến, bé trai còn trèo lên đùi Tiêu Chiến bảo anh đút cho ăn.

Vương Nhất Bác ngồi ở bên cạnh Tiêu Chiến, thời điểm bé trai cọ môi lên hai má Tiêu Chiến, cả người mặc đồ đen giờ đến gương mặt cũng đen đến đỉnh điểm.

Cậu buông đũa, va vào mặt bàn tạo lên tiếng vang, Vương mẫu liếc mắt nhìn qua, Vương Nhất Bác nhếch môi nói, "Con đi vệ sinh."

Vương mẫu nói, "Đi đi."

Bởi vì có bàn che, nên chỉ có mỗi Tiêu Chiến ngồi ở bên cạnh mới nhìn thấy được tâm tình của Vương Nhất Bác không tốt mà đem khăn ăn ném xuống ghế, bé gái sợ đến mức run lên, hốc mắt xuất hiện đầy nước mắt.

Tiêu Chiến: ..............

Anh đau đầu dỗ đứa bé, lại không nhịn được quay đầu nhìn bóng dáng Vương Nhất Bác, cả người như được bao bọc bởi oán khí vậy.

Tiêu Chiến trong lúc mọi người nói chuyện mà một tay ôm đứa bé một tay lấy điện thoại ra nhắn tin cho Vương Nhất Bác, hỏi, làm sao vậy?

Anh đợi hơn mười phút, Vương Nhất Bác không trả lời, người cũng không thấy quay lại.

Tiêu Chiến lo lắng, nói, "Cái đó........ Con cũng đi vệ sinh."

Vương mẫu nói, "Được, phiền con tiện một chút xem Tiểu Bác có chuyện gì, bây giờ vẫn chưa quay lại."

Tiêu Chiến dạ một tiếng, đem đứa bé trả lại cho ba mẹ, đứng dậy đi vào toilet.

May mắn là trong này không có người, Tiêu Chiến đẩy từng cửa ra xem, vậy mà vẫn không tìm thấy người, một bên cầm điện thoại gọi cho Vương Nhất Bác, một bên ra cửa nhà ăn, vừa vặn thấy Vương Nhất Bác đang dựa tường hút thuốc lá, từ trong túi lấy điện thoại ra, thấy là Tiêu Chiến gọi đến, tắt âm cất lại vào trong túi.

Tiêu Chiến nhíu mày, từ phía sau cướp lấy điếu thuốc, vứt xuống thùng rác bên cạnh rồi dùng chân day day, nói, "Còn chưa trưởng thành, sao lại đi học hút thuốc?"

Vương Nhất Bác cong lên khóe môi cười trào phúng, nói, "Quản cũng nhiều thật."

Tiêu Chiến nói, "Anh là anh của em."

Không biết là lời này chọc đúng chỗ nào của Vương Nhất Bác, cậu đỡ lấy thắt lưng cười, đứt quãng nói, "Đây......... Thật sự là một truyện cười buồn cười nhất mà tôi từng nghe."

Tiêu Chiến lông mày nhíu lại càng chặt, nói, "Nói chuyện hẳn hoi, đừng kỳ quái như vậy."

Vương Nhất Bác lau khóe mắt, nhàn nhạt nói, "Đừng giả bộ, Tiêu Chiến."

"Nhìn không quen thì đừng nhìn, không thích cũng đừng phản ứng, lừa người rất mệt, không cần thiết."

Tiêu Chiến lạnh mặt, nói, "Em là con nhím sao? Nói chuyện đàng hoàng cũng khó như thế?"

Vương Nhất Bác đứng thẳng dậy, nhìn ánh mắt anh, nói, "Anh có thể đi vào nói chuyện đàng hoàng với hai đứa nhóc kia, chúng nó nhất định sẽ không giống tôi."

Tiêu Chiến có chút buồn bực, "Em rốt cuộc mất hứng cái gì?"

Vương Nhất Bác đẩy vai anh ra đi về phía trước, bỏ lại một câu, "Tôi không mất hứng."

Tiêu Chiến chớp mắt, theo cậu đi vào bên trong.

.

.

.

Hôm đó Tiêu Chiến mơ một giấc mơ.

Đó là nhiều năm về trước, cô cùng chú đến nhà chơi, Tiêu Phụ cùng Vương mẫu công việc còn chưa bận rộn như bây giờ, cho nên có thể ở trong phòng bếp nấu cơm.

Hai đứa con trai ngồi trong phòng khách, Vương Nhất Bác đã sớm không còn thích xem hoạt hình nữa, cầm ipad ghé lên đùi Tiêu Chiến chơi game, cậu chơi đến nhập thần, Tiêu Chiến vuốt tóc cậu cậu cũng không chống cự, ngược lại lúc đứng dậy còn dựa vào cổ anh, dính người lại cọ cọ, ở hai bên má để lại hai cái hôn.

Tiêu Chiến sờ mặt cậu, nói, "Vương Nhất Bác."

Vương Nhất Bác đu bám trên người anh, hôn má bên trái hai cái, lại hôn bên phải hai cái, gương mặt nhỏ nhắn cười cười, gọi anh, Tiêu Chiến ca ca.

Thời điểm tỉnh dậy Tiêu Chiến ngồi ở trên giường sửng sốt nửa ngày, bắt đầu nghiêm túc tự hỏi vài năm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mà biến Vương Nhất Bác trở thành một đứa nhỏ phản nghịch lại ít nói như vậy.

Loại nghi vấn này cho đến ngày hôm sau, thời điểm Tiêu Chiến ở phòng khách nhìn thấy Vương Nhất Bác vẫn không thể nào trôi đi được.

Tiêu Chiến nói, "Không đến trường à?"

Vương Nhất Bác cầm hộp sữa trong tay, quay đầu nhìn anh một cái, nói, "Thứ bảy."

Tiêu Chiến nói, "A, quên mất."

Anh rót cho mình một cốc nước, nói, "Hôm nay bọn họ muốn đến khu vui chơi, em đi không?"

Vương Nhất Bác bóp vỏ hộp sữa trong tay.

Tiêu Chiến: ?

Vương Nhất Bác đứng dậy lên lầu, "Ai thích đi thì người ấy đi."

Tiêu Chiến: ? Mình lại chọc cậu ấy cái gì rồi?

Anh đứng ở đó ngây người một hồi, Vương Nhất Bác lại từ trên lầu đi xuống, nhìn chằm chằm Tiêu Chiến, trên mặt không có biểu tình gì, nhưng cũng nhìn thấy trong lòng cậu có chút rụt rè.

Vương Nhất Bác nói, "Anh cũng không được phép đi."

Tiêu Chiến: ...........

_---/---_

Chào mừng mọi người đã đến với hố sâu không thấy đáy _-_

Yibo kì cục vậy con == làm trò gì mất dại zậy

Tặng cho LeeRiV nè hoohohohoho iu nàng