Chương 1:

6 giờ chiều.

Ninh Thốc khoác lên mình chiếc áo lông đã gần hai năm không mặc, đứng ở cửa ra máy bay chờ xuống.

Trong vòng năm phút ngắn ngủi, thế mà toát ra một thân đầy mồ hôi.

Cậu cũng giống chiếc áo khoác mới mặc một lần này, đã xa cách phương bắc giá lạnh nhiều năm.

6 giờ 15 phút chiều.

Gió thổi vào lối ra của sân bay, chút lạnh lẽo lướt qua gương mặt cậu.

Cậu rụt cổ vào áo lông, bước ra khỏi sân bay, theo sau là những bông tuyết lất phất bay qua người.

Áo lông không có mũ, cậu lại đi một mình, đành phải đưa tay che mắt, sau đó dùng sức chớp chớp, đẩy nước mắt chảy ra do bông tuyết rơi vào.

Những chiếc taxi màu xanh lam mười mấy năm không đổi vẫn xếp thành hàng bên đường, cậu đến trước một chiếc taxi, mở cửa bước vào.

Tài xế nhiệt tình hỏi cậu bằng khẩu âm pha lẫn giọng địa phương:" Chàng trai, đi đâu vậy?"

Ninh Thốc ngẩn người, mở khung chat trên điện thoại, bấm vào định vị trong Wechat, nói: "Nơi này, vất vả rồi."

Tài xế được câu nói vất vả rồi của cậu làm cho vui vẻ, tính nói chuyện tâm sự với cậu vài câu, vừa đảo mắt nhìn qua, cậu nhóc đẹp trai đó đã dựa vào ghế ngủ rồi.

7 giờ 30 phút buổi tối.

Tài xế dừng xe lại, lớn giọng đánh thức Ninh Thốc: "Chàng trai, đến KTV Hoàng Triều rồi.

Ninh Thốc có chút mờ mịt mở mắt, nhìn thoáng qua nơi đèn sáng xanh đỏ rực rỡ ngoài cửa xe, ngồi thẳng dậy hỏi: "Bao nhiêu tiền?"

Tài xế: "56, đưa 50 là được."

Ninh Thốc lấy di động ra quét mã, trong xe vang lên âm thanh thông báo từ Wechat: "Wechat thu 66 tệ."

Ninh Thốc mở cửa xuống xe: "Cảm ơn, tuyết rơi đường trơn, chú ý an toàn."

Tài xế tâm tình không tồi đáp lại một tiếng, nhìn cậu nhóc đẹp trai nọ bước vào cửa lớn KTV mới huýt sáo rời đi.

7 giờ 35 phút tối.

Ninh Thốc đẩy cửa phòng KTV205, không khí bên trong quá mức ồn ào khiến cậu khẽ nhíu mày.

Mùi thuốc lá lẫn rượu, tiếng tranh cãi đinh tai nhức óc, ánh đèn mờ ảo, cả nam và nữ đều xa lạ.

Ninh Thốc đóng cửa, dựa vào tường gửi một tin nhắn cho Ninh Dã, ngay sau đó cửa bị đẩy ra, một người cao lớn bước ra, đầu tiên là nhìn phía hành lang, quay đầu mới nhìn thấy Ninh Thốc đang đứng dựa một bên.

Ninh Dã ra sức giận dỗi Ninh Tu một chút, sau đó ôm chặt cổ cậu: "Sao giờ mới đến?"

Ninh Thốc khẽ cười: "Máy bay bị hoãn."

Ninh Dã rất vui mừng, dẫn cậu vào trong phòng: "Tới rồi là tốt, anh còn sợ em không tới kịp hôn lễ của anh!"

Thời điểm cánh cửa mở ra lần nữa, mọi người trong phòng đều đồng loạt im lặng, bởi vì Ninh Dã bật đèn sáng lên.

Cả một phòng nam nữ đồng loạt nhìn về phía cửa, Ninh Diệp choàng tay qua cổ Ninh Thốc, có chút kiêu ngạo giới thiệu: "Đây là em họ của tôi, Ninh Thốc, sinh viên Đại học N..."

Ninh Thốc hướng mọi người chào hỏi: "Xin chào, em là Ninh Thốc, phù rể của Ninh Dã."

Đám đông im lặng mấy giây rất nhanh đã ồn ào trở lại, lần lượt đến chào hỏi.

Một cô gái xinh đẹp bước ra khỏi đám đông, đến trước mặt Ninh Thốc, ngượng ngùng nói: "Chị là..."

Ninh Thốc cong mắt lên tiếng: "Chào chị dâu."

Trương Dung Dung bị xưng hô của cậu làm cho xấu hổ, liếc nhìn Ninh Dã, trêu chọc: "Lần này dàn phù rể trực tiếp đè nát hào quang của chú rể rồi nha!"

Mọi người đều bật cười, Ninh Dã buông Ninh Thốc ra, ôm vị hôn thê vào ngực, cười nói: "Chỉ cần em không chê anh là được."

Ninh Thốc chưa từng thấy qua bộ dạng ngu ngốc như vậy của anh trai mình, không chịu nổi dời mắt đi, rất nhanh đã bị đám người nam nữ hơn mình không ít tuổi kéo vào chơi cùng.

Một cô nàng mũm mĩm đưa cho cậu một ly rượu, chớp mắt nhìn cậu như trông thấy một vật mới lạ: "Cậu có phải mầm non Thanh Hoa nhỏ hơn chúng tôi hai khoá đúng không?"

Ninh Thốc cầm rượu trong tay, không có ý định uống, ngoan ngoãn nhìn cô nàng mỉm cười, nói: "Chào đàn chị."

Cô nàng bị nụ cười của cậu làm ngượng ngùng, khoa trương đỡ ngực nói với chàng trai bên cạnh: "Tao bị trúng đạn rồi, thế này cũng đẹp trai quá đi."

Một cô gái đi tới ôm lấy cánh tay của cô nàng mũm mĩm, chạm cốc với Ninh Thốc, nói: "Thẩm Thanh, bạn đại học của Ninh Dã."

Ninh Thốc nghiêng nghiêng đầu, khẽ cong mắt nói: "Từng nghe anh hai nhắc qua, quả thật là đẹp như trong lời đồn."

Thẩm Thanh: "..."

Thẩm Thanh đỡ trán cười nói: "Thằng nhóc này đáng yêu quá rồi...Cậu thật sự là em trai của tên Ninh Dã lỗ mãng kia sao?"

Ninh Thốc vô tội gật đầu, quần áo trên người đã thấm ướt, áo khoác lông mang trên người được máy sưởi sưởi ấm thân thể, Ninh Thốc cởϊ áσ lông, bên trong chỉ mặc chiếc áo len mỏng.

Áo len trắng thuần, quần bò bó sát đôi chân thon dài, đi đôi giày thể thao trắng tinh, chàng trai có vẻ sạch sẽ đến lạ.

Cái miệng ngọt lại trông ưa nhìn, rất nhanh đã bị đám người vây quanh.

8 giờ tối.

Người kia tới khi đám Ninh Thốc đang chơi ma sói.

Khi một cô gái nói Ma sói xin hãy mở mắt ra, cậu vừa mở mắt ra đã bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của người kia.

Anh ngẩn người, cảm thấy nếu đột ngột dời mắt đi thì không được tốt cho lắm, nên anh mỉm cười nhìn cậu nhóc, cậu cũng gật đầu với anh.

Khi cô gái nói Ma sói hãy gϊếŧ người, cậu chỉ vào một nam sinh, sau đó lần nữa nhắm mắt lại.

Lần tiếp theo mở mắt ra, anh ta đã đến ngồi một góc sáng sủa cách xa cậu.

Anh mặc một chiếc áo len đen, trông như một con mèo lười biếng thờ ơ trên chiếc sô pha sẫm màu.

Ninh Thốc cảm thấy trông anh rất quen mắt, nhưng không rõ mình đã gặp ở đâu.

Kết thúc một ván, Ninh Thốc rời khỏi trò chơi.

Cậu mở điện thoại ra, gửi tin nhắn cho chú: "Tới rồi, con đang ở cùng anh họ, đêm nay con ngủ ở khách sạn là được rồi ạ."

Cậu không muốn lại làm phiền chú thêm chuyện gì, lần này trở về, cũng chỉ vì người anh trai duy nhất của cậu kết hôn.

Ninh Thốc trả lời tiếp một vài tin nhắn cần thiết rồi mới mệt mỏi dựa vào ghế sô pha, đến lúc này, cậu mới có thời gian nghỉ ngơi một lát.

Cậu đưa tay mở lon bia, uống một ngụm lớn, vừa mới thở phào nhẹ nhõm thì nghe thấy có người gọi tên.

Ninh Thốc ngẩng đầu, Ninh Dã cách đó không xa vẫy tay với cậu, ngồi cạnh hắn là thanh niên khi nãy, anh ta theo tầm mắt Ninh Dã mà nhìn cậu.

8 giờ 30 phút tối.

Ninh Thốc ngồi vào chỗ trống bên cạnh anh, nhìn anh cong mắt cười, ý muốn chào hỏi.

Anh chàng dường như có chút ngẩn người, sau đó cong khoé miệng đáp lại cậu.

Anh ta trông rất đẹp, cười lên ưu nhã quý khí, ánh mắt Ninh Thốc bất giác sáng lên.

Ninh Dã nói: "Nhung Dư, đây là em trai tôi."

Vừa nói ra tên, Ninh Thốc liền nhớ ra anh là ai, cậu quay sang nhìn anh chàng, có chút bất ngờ nói: "Em nói sao lại nhìn quen như vậy, ra là hồi cấp 3 quan hệ hai người rất tốt, thường thấy đi cùng nhau."

Ninh Dã hơn cậu hai tuổi, thời điểm Ninh Thốc đang học lớp 10, Ninh Dã đã học lớp 12, khi đó hắn thân với Nhung Dư nhất, cậu gặp anh nhiều lần, nhưng chưa từng nói chuyện, chỉ nhớ khi đó anh cũng rất anh tuấn.

So với thiếu niên của vài năm trước, khuôn mặt anh đã mất đi nét ngây thơ, trở nên tao nhã trầm ổn, càng thêm đẹp đẽ.

Thời gian thật không có đạo lý, bất tri bất giác đã trôi qua nhiều năm như vậy.

Ninh Dã: "Chậc chậc, học bá đúng là học bá, trí nhớ tốt thật."

Ninh Thốc cười nói: "Không phải, người đẹp tự nhiên có ấn tượng sâu chút."

Nhung Dư nhướng mày quay sang nhìn cậu.

Ninh Thốc: "Chào học trưởng, em là Ninh Thốc."

Nhung Dư nhìn cậu hai giây, mở miệng nói: "Tôi không có ấn tượng với cậu."

Thanh âm anh âm trầm và từ tính, rất hợp với khuôn mặt kia.

Ninh Thốc cười: "Là lỗi của em, khi đó trông em đẹp hơn một chút thì tốt rồi."

Ninh Dã trợn mắt khinh thường: "Em trai mang gen tốt nhất trong nhà họ Ninh chúng ta, cậu ta không ấn tượng đơn giản vì mắt mù. Ngoài anh trai em ra, cậu ta còn có ấn tượng với ai thời trung học đâu."

Nhung Dư: "..."

Nhung Dư phì một tiếng: "Đi chào hỏi mọi người đi, đừng ở đây làm phiền tớ."

Ninh Dã bĩu môi, chợt nhớ ra điều gì, liền hỏi Ninh Thốc: "Em đặt phòng chưa?"

Ninh Thốc: "Còn chưa, em sẽ đặt sau."

Ninh Dã cau mày: "Hôm nay là lễ Giáng sinh, các phòng đếu kín chỗ, không đặt được phòng tốt đâu."

Ninh Thốc lắc đầu: "Không sao, em có thể tìm chỗ khác nghỉ ngơi, không cần lo cho em."

Nhung Dư: "Ở lại chỗ tôi đi, tôi đặt trước một phòng rồi."

Còn chưa chờ Ninh Thốc nói, Ninh Dã đã vui vẻ trước, hắn vỗ vai Nhung Dư: "Chỉ chờ cậu nói câu này thôi!"

[29/1/2022]