Chương 1: Chia tay

Cố Ly đứng ở cửa 702, bấm chuông cửa, bên trong là một mảnh tĩnh mịch, cô lại ấn một lần nữa, sau đó chờ đợi, ấn liền một loạt 7 8 lần, Cố Ly tuyệt vộng muốn nhảy trực tiếp xuống từ tầng bảy. Vừa định xoay người rời đi, sau cánh cửa cứng rắn vang lên tiếng xả bồn cầu, Cố Ly tức giận! Đạp cửa ầm ầm, liều mạng đạp cửa "Tô Nặc Ý! ô Nặc Ý!"

Khi Cố Ly cảm giác hành động của mình sắp đánh động đến chuông báo động, cánh cửa phủ đầy những tờ quảng cáo cửa hàng tiện lợi liền mở ra, một người đàn ông tóc màu hạt dẻ bù xù, sắc mặt tái nhợt đi ra mở cửa. Đó là khuôn mặt trên được dán khắp những bức tường trong ngôi nhà của cô, khuôn mặt đó đac làm cô mê luyến suốt hai năm. Cùngngôi sao phim 18 Lâu Thận là một kiểu người, có một chưt âm nhu, vài điểm tà mị tùy ý. Chỉ là trông già hơn Lâu Thận một chút, lại thêm một phần trưởng thành và đẹp trai, và trông chân thật hơn, nói thật, Cố Ly luôn cảm thấy khuôn mặt của Lâu Thận quá hư ảo, không giống người thật nên xuất hiện trên đời, nên làm trai đep trên một tấm poster truyện tranh, sau đó đem đóng gói lộng lẫy rồi đặt nó trong tủ kính. Không cần phải xuất hiện trên thế gian này.

Anh ta chỉ mặc một chiếc quần đùi màu nâu nhạt, đi một đôi dép và cởi trần, anh ta là một người đàn ông có thân hình trắng trẻo và cân đối. Thân thể mơ ước hàng đêm của những cô gái, đối tượng để bọn họ yy mỗi đêm này là người đàn ông cô đã ở dưới thân suôt hai năm.

Cố Ly kích động đến mức muốn nôn, vừa định mở miệng nói thì bên đối phương bên kia nhìn Cố Ly với ánh mắt hẹp dài màu dưới căpk kính, lạnh lùng nói: “Cô là ai!” Sau đó đóng sầm cửa lại.

Sau khi Cố Ly đập cửa lại lần thứ hai, người đàn ông rốt cuộc nổi giận, "cô TM bị bệnh à, có tin hay không tôi sẽ kiện cô tội quấy rối tìиɧ ɖu͙©?!"

Kính của Cố Ly trong nháy mắt đỏ lên, cô kìm nước mắt, thật lòng mà nói, tất cả những gì Cố Ly muốn làm bây giờ là xuống bếp lấy một con dao, sau đó mổ bụng và rút trái tim bị nghi ngờ ra. trở thành một viên kim cương.

Cố Ly kìm nén sự nghẹn ngào trong cổ họng, chịu đựng không rơi nước mắt, nói: "Tô Nặc Ý, anh biết em anh giận em, chuyện đó là lỗi của em, nhưng chúng ta đã ở bên nhau hai năm, anh không thể không nghĩ đến chuyện cũ mà tha thứ cho tem một lần ? "

Đôi môi mỏng nhợt nhạt của anh cong lên thành hình vòng cung, nước mắt rưng rưng nhìn về Cố Ly, một lúc sau, anh đột nhiên nhướng đôi lông mày nói: “Lưu lại, tôi chưa bao giờ là người niệm tình cũ.” Cánh cửa đóng sầm lại ngay lập tức.

Cố Ly vẫn đang đứng ở ngoài cửa nhà Tô Nặc Ý, cả hành lang chất đầy túi ni lông lớn nhỏ màu đen, ánh sáng của đèn sợi đốt có chút chói mắt, Cố Ly có chút ngẩn người không biết làm sao bây giờ.

Trong tất cả những kí ức liên quan đến Tô Nặc Ý, anh vẫn luôn dịu dàng và nghiêm khắc, cho dù cô có vô lý đến đâu, anh cũng sẽ luôn nhượng bộ và thỏa hiệp, dù cãi nhau kịch liệt trước đây anh cũng sẽ không hoàn toàn lạnh nhạt như hiện tại.

Cố Ly ngồi xuống cạnh cửa, lấy khăn giấy trong túi ra lau nước mắt.

Lau xong, cô lấy điện thoại ra gọi cho Đoạn Trừng, cô cảm thấy Đoạn Trừng luôn đóng một vai toàn năng, toàn trí.

Điện thoại reo ba bốn lần mới nhấc máy, Cố Ly im lặng cầm điện thoại, Đoạn Trừng nhẹ giọng nói ở đằng kia: “ có chuyện gì, sao không nói?” Cố Ly cắn môi khống chế. riêng giọng nói nghe đến nghẹn ngào: "Tô Nặc Ý không cần ta nữa"

Đoạn Trừng im lặng một lúc, sau đó nói: "Hai người đã xảy ra chuyện gì?"

Cố Ly nức nở vài lần, "Em bán tài khoản game của anh ấy, anh ấy cãi nhau với em, em nhất thời tức giận liền nói chia tay anh ấy . em biết là em có chút tùy hứng, cho nên bây giờ mới đến bên anh ấy, cầu xin anh ấy tha thứ, Nhưng ... nhưng ... " giọng nói nức nở.

“Nhưng anh ấy không chấp nhận lời xin lỗi. Có phải không?” Nghe câu trả lời, trầm mặc một lát, Đoạn Trừng thở dài, “Cố , lần này anh thật là quá tùy hứng, Nặc Ý chơi trò đó ba năm, đó là chuyện đương nhiên, ngươi lại nổi giận đòi chia tay với anh ấy trong cơn tức giận, Nặc ý sữ tha thứ cho ngươi lới là lạ."

"Vậy giờ em phải làm sao? thực sự ... rất yêu anh ấy." Cố Ly lấy mu bàn tay lau nước mắt, tiếng nức nở càng lúc càng lớn.

Đoạn Trừng dừng một lúc lâu mới nhẹ giọng mở miệng: "Tiểu Ly, hai người đã chia tay rồi, em sớm chấp nhận rõ sự thật này."

Cố Ly đẫn gật gật đầu, cúp điện thoại.

Cô thất thần ngồi dưới đất bên ngoài hành lang, ánh sáng hắt vào từ cửa sổ hẹp bên hành lang mờ đi từng chút một, trời sẽ về đêm, màn hình điện thoại lúc nào cũng tối đen, như thể từ trong góc của cửa sổ.

Cánh cửa sắt lạnh lẽo đã đóng chặt, mơ hồ có tiếng nước chảy.

Thói quen tắm rửa buổi tối của Tô Nặc Ý vẫn chưa thay đổi, Cố Ly nghĩ đến đây, trong lòng đột nhiên có chút buồn bực.

Cảnh ngày chia tay chợ hiện lên trong kí ức:

“Đối với một kẻ bất tài già nua như anh, tôi nhìn phát ốm ... Anh đi, anh đi đi!” Cố Ly tức giận mắng Tô Nặc Ý.

Thời tiết ngày hôm đó hoàn toàn không hợp với cái lạnh băng giá của mùa hè, từng lớp từng lớp mây xám chì dày đặc chồng chất trên bầu trời, trời đã sớm tối, Cố Ly nhìn người đàn ông đứng đối diện, đã sớm không thấy rõ ràng biểu cảm trên khuôn mặt anh.

"Chỉ là tài khoản game mà thôi, chỉ có kẻ vô dụng như anh mới vậy! anh giận tôi vì bán tài khoản game của mình, anh làm gì đây? Anh đánh tôi!"

Đó là lần đầu tiên một người đàn ông luôn dịu dàng và bao dung với cô lại gây gổ với cô, chỉ vì cô bán tài khoản game của anh ta, một tài khoản game mà không xin phép? Cố Ly thân thể run lên vì tức giận.

Lúc này người đàn ông đứng đối diện, chậm rãi bước tới nắm bàn tay lạnh lẽo của cô, cúi đầu không nói gì, Cố Ly theo phản xạ có điều kiện hất tay anh ra, chán ghét giống như ném ra một đống bùn bẩn thỉu.

"Tới đây!"

Anh cúi gằm mặt, hai tay giữ nguyên, rồi sững người ở đó, bất động.

“… đã như vậy, chúng ta chia tay đi!” Cố Ly đột nhiên nói.

Nam nhân đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt híp lại, giọng nói có chút khàn khàn, "Em nói cái gì?"

"Tôi muốn chia tay với ông già vô dụng như anh!"

"Em nói gì?"

"chúng ta hãy chia tay!"

"Em nói gì?"

"Chia tay, chia tay, chia tay! Tôi muốn chia tay với anh!"

Người đàn ông sững sờ nhìn cô, một lúc sau mới nói: Được."

—— Thực ra, điều mà tôi thực sự muốn nghe vào lúc đó là như vậy.

- Chúng ta đừng chia tay.

- Anh sẽ không chia tay.

—— Tô Nặc Ý đáng lẽ phải nói như vậy, lúc đó cô tin tưởng chắc chắn người đàn ông này rất yêu cô, anh ta nhất định sẽ đến xin lỗi cô.

Lúc đó, cô tin chắc như vậy.

Vì vậy, khi anh quay người rời đi, cô liền không chút do dự sải bước rời đi.

Cố Ly đột nhiên nhớ tới vẻ mặt Tô Nặc Ý lúc trả lời ừm.

—— Khuôn mặt tái nhợt có chút buồn bã và cô đơn dưới ánh đèn vàng, anh cố nặn ra một nụ cười cứng ngắc, một giọng nói nhẹ rơi ra.

"Chúng ta chia tay!"

"Ừm."

Nụ cười của Tô Nặc Ý khi đó trông dịu dàng không kém nụ cười của một thiếu niên tuấn tú nào, nhưng không biết lúc đó có phải là bị lửa giận cắt đứt hay không, có chút buồn bã trong màu vàng mờ ảo dưới ánh đèn kia, cô. không nhận ra rằng đó là một biểu hiện tràn ngập nỗi buồn.

Sấm nghẹt rơi xuống, và cơn mưa như trút nước làm bức ảnh dừng lại đột ngột.

Cố Ly cuộn mình cúi đầu trong góc như con tôm.

Ngọn đèn sợi đốt lạnh lẽo phản chiếu bóng cô đơn độc trên tường, khi chạm vào mặt cô, toàn là chất lỏng nóng ẩm.