Chương 1: "Ngồi lên bàn, tôi muốn thao cô."

Thiếu nữ mặc chiếc váy màu đen đi qua tầng lớp thủ vệ.

Những gã đàn ông kia nhìn chằm chằm dáng người đung đưa của cô, ánh mắt mờ ám.

Kẻ thì liếʍ môi, người thì trao đổi với nhau ánh mắt chỉ bọn họ mới hiểu.

Bên dưới lớp trang điểm dày là khuôn mặt xinh xắn nhưng đầy mỏi mệt.

Cô không cố ý trang điểm dày như vậy, chỉ là muốn che đậy đôi mắt sưng lên vì khóc cách đây không lâu.

Cô đứng trước một cánh cửa màu nâu đỏ, toàn bộ cánh cửa đều được bọc mềm.

Tất cả thoạt trông có chút không thật, bởi cách đây không lâu cô còn đứng trong căn phòng không có gì cả của mình.

"Ngài Từ."

Cô bước vào.

Bên trong có một người đàn ông đang ngồi.

Hắn đang trầm tư, bị cô gọi làm đột nhiên giật mình, đầu ngón tay bị tàn thuốc lá khá dài rơi xuống làm nóng ngón tay.

Hắn trông cực kỳ tuấn tú, hai hàng lông mày anh tuấn, đôi mắt sáng, hàng mi dày che phủ một tầng bóng mờ xuống mắt.

Đường nét khuôn mặt góc cạnh, đôi môi khẽ mím lại.

Vì cô đột nhiên xông vào nên không vui, khiến hàng mi đẹp đột nhiên nhấc lên đầy khó chịu.

Lê Thu Ý run rẩy một giây, đầu vẫn luôn cúi thấp khẽ ngẩng lên.

Kỳ Diễm chỉ tới chỗ Từ Phong để ngồi một lát kiếm chốn thanh tĩnh, bây giờ nhìn cô gái ăn mặc diêm dúa này, cảm thấy mình lựa chọn văn phòng của một tay lãng tử để nghỉ ngơi hiển nhiên là ý tưởng vô cùng ngu xuẩn.

"Cút ra ngoài."

Người đàn ông nhả khói, bực bội ném đầu thuốc lá xuống đất.

Đuôi mắt Lê Thu Ý đỏ bừng, mặc dù bị người ta thờ ơ lạnh nhạt nhiều đã quen, nhưng cô vẫn không chịu được một người đàn ông quát đuổi cô ngay trước mặt cô như thế này.

Nhưng cô vẫn tiến lên trước một bước, ngay trước mặt người đàn ông mà chậm rãi kéo quai áo, để lộ xương quai xanh có thể khiến rất nhiều gã đàn ông điên cuồng.

"Ngài Từ, tôi tên là Lê Thu Ý, mười tám tuổi, ngài có hứng thú với cơ thể này của tôi không?"

Với đôi mắt ngân ngấn, cô coi mình như một món hàng mà thể hiện giá trị của nó.

Người đàn ông trước mặt đánh giá cô, trong mắt chỉ có ghét và coi thường, điều này khiến cô có chút khó hiểu.

Nghe nói Từ Phong là một gã đàn ông háo sắc, đã trải qua nhiều gió táp mưa sa, số đàn bà phụ nữ qua tay anh ta nhiều vô kể, làm sao có thể không hứng thú với một đứa con gái tự đưa tới chứ.

Từ lúc cô mặc chiếc váy này, cô cũng không còn cần mặt mũi gì nữa.

Cô gái tự xưng bông sen trong sạch cúi xuống cái đầu cao quý, đi tới bên người gã đàn ông, quỳ xuống đất, bàn tay xinh đẹp vuốt ve giữa hai chân gã.

"Ha..."

Người đàn ông ngẩng đầu lên, hít vào một hơi, hai hàng lông mày anh tuấn nhíu lại, bên tai hơi đỏ bừng.

Hắn chưa được phụ nữ vuốt ve bao giờ, khi du͙© vọиɠ trào dâng, ý nghĩ muốn đá bay cô gái tức thì tan biến.