Ký Sự “Nhiệt Huyết” Của Vợ Đẹp Nhà Nông

6.7/10 trên tổng số 27 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Tên Khác: Thôn Hoa Tức Phụ Nhiệt Khán Đầu
– Thể loại: Ngọt, sủng, ấm áp, cao H, Thanh mai trúc mã, cường tráng phúc hắc yêu vợ công x dịu dàng trắng mềm damdang thụ, Xôi thịt tràn trề ~~~ – Số chương: 23 – Bối cảnh: Nhà Nông Thôn Quê – Nhân v …
Xem Thêm

Chương 1 (H)
Từ sau khi phá đi bức tường ngăn cách, Trịnh Duẫn Hạo cùng Kim Tại Trung đã dọn về sống chung một nhà, tối đến trên chiếc giường đất, hai người lại ngủ chung một giường.

Cứ mỗi bận tay chân của Kim Tại Trung bị lạnh, Trịnh Duẫn Hạo liền ôm cậu, giúp cậu sưởi ấm toàn thân. Trong thôn này số hộ có điều kiện sử dụng đèn điện không nhiều lắm, thế mà Trịnh Duẫn Hạo lại bóp bụng ăn mặc cần kiệm để nối dây điện vào nhà, lắp cho Kim Tại Trung một chiếc đèn ấm áp.

Nhưng Kim Tại Trung nhà hắn thì tính tình vốn hay lo nghĩ, cậu cứ sợ tiền điện mỗi tháng sẽ tăng nên cứ ngại ngần không dùng tới. Trịnh Duẫn Hạo thấy thế liền tức giận đem tất cả đèn dầu trong nhà giấu đi, chờ đến khi đêm xuống, Tại Tại của hắn vẫn không tìm thấy đèn dầu sẽ tự đi kéo công tắt, bật đèn điện lên thôi.

Tối nay có món cá kho, món này là Kim Tại Trung cố ý vì Trịnh Duẫn Hạo học nấu, ngay cả những con cá tươi ngon kia cũng là do đích thân cậu ra cái hồ to ở ngoài cổng làng, ngồi cả buổi sáng mới câu được.

Trong nhà sáng lên ánh đèn ấm áp làm người ta không khỏi ghen tỵ, trên chiếc giường đất đặt một cái bàn nhỏ, những món ăn của Kim Tại Trung làm dưới ánh đèn trông cực kì ngon miệng. Trịnh Duẫn Hạo cắn một miếng màn thầu, nhai một miếng cá mà ánh mắt cứ dán lên người Tại Trung. Hắn nhìn nhìn, khóe miệng lại bất giác cong lên, Kim Tại Trung bị hắn nhìn chằm chằm như thế liền cảm thấy ngại ngùng, trên đôi má trắng tròn cũng dần nổi lên đám mây đo đỏ.

“Ăn cơm thì lo ăn đi, nhìn tôi làm gì?”

“Đẹp mà không cho tôi nhìn hử? Tại Trung, cá này có phải cậu cho hơi nhiều đường rồi không, tại sao tôi ăn vào lại thấy ngọt quá vậy…”

“Sao cậu có thể nói mà không thấy ngượng vậy hả…”, Kim Tại Trung xấu hổ đến mức không dám nhìn thẳng vào Trịnh Duẫn Hạo, loay hoay một lúc, cậu mới nhớ ra bình rượu gạo nhà mình đã tới ngày uống được, thế là cậu rót cho hắn một ly rồi nhẹ nhàng nói:

“Cậu ăn nhiều một chút đi. Mỗi ngày đều phải ra ngoài làm lụng vất vả, phải ăn nhiều mới có sức mà làm”.

Ngồi trò chuyện một hồi, Tại Trung nhìn thấy đũng quần của Duẫn Hạo đã bị rách một lỗ to, rách đến nỗi quần trong bị lộ ra ngoài, khiến cậu nhìn vào cũng hơi xấu hổ. Thế là Kim Tại Trung liền bước xuống giường, đi tìm hộp kim chỉ rồi kêu Duẫn Hạo cởϊ qυầи ra.

“Cậu cứ ăn cơm đi, tôi khâu một lát sẽ xong ngay thôi”, Kim Tại Trung vừa nói vừa lấy sợi chỉ thấm ướt trên đầu lưỡi, sau đó thành thạo se chỉ luồn kim cầm chiếc quần của Trịnh Duẫn Hạo cẩn thận khâu vá.

Trong lúc nhất thời Trịnh Duẫn Hạo đã quên hẳn chuyện ăn cơm, hắn chỉ biết si dại ngắm nhìn Kim Tại Trung đang vá quần cho mình. Nhà có đèn điện thật tốt biết bao, ánh sáng đèn điện so với đèn dầu rạng rỡ hơn rất nhiều.

Kim Tại Trung ngồi xếp bằng trên chiếc giường đất, mái tóc đen nhánh được vén gọn gàng bên tai, làn da trắng tuyết do chẳng mấy khi ra ngoài phơi nắng, cùng với chiếc áo khoác bằng vải bố màu lam đang dịu dàng tỏa sáng dưới bóng đèn điện, ánh lên trong mắt Trịnh Duẫn Hạo một cảnh tượng đẹp đến nao lòng.

Kim Tại Trung may lên đũng quần của Trịnh Duẫn Hạo một quả dâu tây màu hồng nhạt, cớ sự là bởi hồi tháng Giêng vừa rồi khi Trịnh Duẫn Hạo đi lên phố huyện mua đèn đã đem về một túi dâu tây, đó là thức quà mới lạ mà Kim Tại Trung chưa ăn bao giờ. Lúc ấy cậu đã cảm thấy quả dâu vô cùng thú vị, vừa đỏ đỏ hồng hồng lại rất thơm, giống như quả đào vậy, ăn vào có chút chua lại có chút ngọt. Tiếc rằng Duẫn Hạo chỉ mua được một ít, thế là hắn chỉ ăn vài quả cho có lệ, còn lại tất cả đều đem cho Tại Trung.

Kim Tại Trung vẫn biết rằng Trịnh Duẫn Hạo luôn nhường nhịn cậu, bất kể là trong sinh hoạt hằng ngày hay việc ăn uống, Trịnh Duẫn Hạo vẫn luôn dành phần tốt nhất cho cậu. Chỉ cậu mà thôi.

Người nhà quê thường đi ngủ sớm, huống hồ sáng mai Trinh Duẫn Hạo còn phải tranh thủ đi làm, vì bây giờ không phải mùa trồng dưa nên Trịnh Duẫn Hạo sẽ sang thôn bên cạnh làm thợ xây để kiếm tiền, mỗi ngày trở về nhà trong hình hài dính đầy bụi đất, tựa như cục than lăn qua lớp bột mì. *chuẩn bị đem chiên giòn =))))))*

“Duẫn ah, sao không tắt đèn đi. Sẽ hao điện lắm đó”.

“Tối nay không tắt đèn, cậu đừng tiết kiệm, đã nói bao nhiêu lần đèn dầu không đủ sáng sẽ làm hại mắt, mà cậu vẫn không nghe lời”.

Kim Tại Trung còn định nói thêm gì đó nhưng cả người đã bị Trịnh Duẫn Hạo bế lên, trong chớp mắt trái tim của cậu như muốn bay ra khỏi l*иg ngực. Còn nhớ rõ vào đêm trừ tịch hôm đó, sau khi đốt pháo xong Trịnh Duẫn Hạo cũng là như vậy bế cậu lên giường.

“Tắt… tắt đèn trước… a… ư~”

“Không cần, tôi thích nhìn cậu trần trụi thế này”. Trịnh Duẫn Hạo đem cậu đè lên giường đất, ỷ vào sức trâu của mình không cho cậu cơ hội nhúc nhích.

“Đừng mà! Ngại muốn chết…”, Kim Tại Trung lại càng hoảng sợ, đèn này sáng như thế cái gì cũng thấy rất rõ ràng, quả thật so với ban ngày không mấy khác biệt. Mà tên nhãi Trịnh Duẫn Hạo này kể từ ngày dọn vào ở cùng nhau thì càng ngày càng không biết xấu hổ, hắn thở hổn hển ngậm lấy đôi môi mềm của Kim Tại Trung, lại thuần thục dùng vài động tác đã cởi xong quần áo của Tại Trung, làn da của cậu lộ ra dưới ánh đèn điện vừa trắng trẻo lại mượt mà. Tựa như khối ngọc trăm năm.

“Tại Trung, nơi này của cậu thật đẹp, trắng như bắp non mới nhú”

“Ai… ư…. đừng liếʍ nữa…uh…”

Đây là lần đầu tiên Kim Tại Trung nhìn rõ “cái kia” của Trịnh Duẫn Hạo, “nó” vừa thô to lại “dữ dằn” như một con mãnh thú, mỗi lần tiến vào đều khiến Kim Tại Trung đau đớn một hồi, đau đến nỗi chảy cả nước mắt, khiến Trịnh Duẫn Hạo không khỏi xót xa.

“Cậu đang thoa thứ gì lên người tôi vậy… lạnh quá…”

“Kem dưỡng da, tôi mua cho cậu đó. Thoa để lát nữa tiến vào sẽ không đau”, Trịnh Duẫn Hạo nói xong liền ôm lấy vòng eo của Kim Tại Trung chầm chậm tiến vào, “Có còn đau không?”

“Ưm… a…. được, tôi ổn hơn rồi…A! Sao cậu lại càng to hơn nữa vậy”, Trịnh Duẫn Hạo nghe cậu phàn nàn như thế cũng ra vào nhẹ nhàng hơn.

Buổi tối hôm nay Kim Tại Trung vẫn khóc, thế nhưng không phải khóc vì đau, cũng bắt đầu từ đêm này, Kim Tại Trung dần dần thích thú với kiểu “giao lưu” kịch liệt cùng Trịnh Duẫn Hạo.

Ngày lại ngày bình bình đạm đạm, cũng rất an ổn ngọt ngào trôi qua. Chẳng lâu sau Trịnh Duẫn Hạo đã nhận được tiền công đi làm thợ xây, hắn nói rất muốn mua một chiếc xe đạp để trong nhà. Cũng vì chuyện này mà Kim Tại Trung đã cãi nhau với hắn suốt mấy ngày trời, cậu cảm thấy đi bộ cũng được, việc gì phải mua xe? Nếu mua xe lại lãng phí mất hai trăm đồng.

“Tiền là để xài, tôi chỉ cần bê vài chồng gạch là có thể kiếm lại rồi, cậu đừng cứ mãi sợ tôi tốn tiền. Tôi đi kiếm tiền là vì cái gì? Chẳng phải muốn cho cậu sống tốt đó sao!”

Kim Tại Trung nhớ rõ ràng, ngày hôm ấy là lần đầu tiên Trịnh Duẫn Hạo nỗi giận với cậu, trong lòng cậu cảm thấy nhói đau. Mỗi ngày Trịnh Duẫn Hạo ra ngoài làm việc, buổi sáng rời khỏi nhà còn sạch sẽ tinh tươm, đến tối trở về đã dính đầy bụi đất. Mà Kim Tại Trung cũng không hề ghét bỏ, chỉ là cậu cảm thấy thương hắn, Duẫn Hạo đối với cậu quá tốt, tốt đến nỗi khiến cậu không biết phải làm sao để đáp lại.

Cuối cùng thì xe đạp cũng đã được mua, trong thôn này số nhà có xe đạp chỉ cần dùng mười đầu ngón tay cũng đếm được, mà nhà họ hết mua đèn điện lại sắm xe đạp, chỉ sợ số người dòm ngó cũng ngày càng tăng theo.

Kỳ thật Trịnh Duẫn Hạo đều nhớ rõ, mỗi câu nói mà Kim Tại Trung nói ra dù chỉ là vu vơ nhưng hắn đều sẽ ghi tạc trong lòng. Hắn nhớ cậu từng nói, đời này chỉ mong có vài mảnh ruộng cùng một con trâu, nếu được một lần lên phố huyện chơi thì càng tốt.

Vì thế vào một ngày nọ, Trịnh Duẫn Hạo cưỡi con xe đạp mới mua chở Kim Tại Trung đi lên phố huyện. Kim Tại Trung ngồi ở đằng sau, hai cánh tay vòng qua ôm lấy eo của Trịnh Duẫn Hạo, chợt thấy những giận hờn của mấy ngày trước lập tức tan thành mây khói.

Bánh xe bon bon trên đường ruộng yên bình, vài thôn dân đang cấy lúa trên đồng thấy bọn họ liền nhìn bằng ánh mắt cực kì hâm mộ.

“Thằng nhóc họ Trịnh này cũng thiệt có tài, hết mua đèn điện rồi giờ lại có xe đạp, biết đâu vài bữa nữa nó mua luôn máy cày cũng nên.”

Kim Tại Trung ngồi trên xe nghe thấy những lời ca ngợi của thôn dân dành cho anh Trịnh nhà mình, tự nhiên trong lòng cũng ngọt ngào khó tả, tựa như uống mật ong vậy đó!

Phố huyện có rất nhiều điều Kim Tại Trung chưa từng thấy qua, cũng có rất nhiều món ngon mà cậu chưa từng nếm thử. Trịnh Duẫn Hạo đem tất cả số tiền kiếm được để trong túi, dẫn theo Kim Tại Trung vừa ăn vặt vừa đi dạo, sau đó ghé vào một tiệm may mua hai bộ đồng phục của giải phóng quân.

“Tại Trung, chúng ta đi làm giấy kết hôn đi”, thấy trong kia đông người như thế Trịnh Duẫn Hạo cũng không dám nắm tay cậu, thế nhưng từng lời hắn nói ra là là những lời khiến người ta rung động nhất.

Trên gương mặt ngăm đen của Trịnh Duẫn Hạo lộ ra chút màu đỏ ngại ngùng, cũng khiến cho Kim Tại Trung thấy thẹn thùng hạnh phúc.

“Làm ở đâu?”

“Nếu làm không được, cùng lắm tôi sẽ vẽ cho cậu một cái”

Trước khi lên xe trở về nhà, trên đường đi dạo ngang qua một cửa hàng gia dụng, Tại Trung nhìn thấy một cái bồn kì lạ. Nhà ai rửa mặt mà lại xài cái bồn to dữ vậy ta? Nhân viên cửa hàng nghe thế liền vội vàng giải thích rằng đó không phải là bồn rửa mặt, mà là cái bồn tắm. Người thành phố dùng nó để tắm rửa hằng ngày.

Trịnh Duẫn Hạo vừa nhìn đã hiểu Tại Trung nhà hắn rất thích cái bồn kia, thế nhưng vừa nhìn đến giá tiền cậu lại làm bộ lơ đi, không để ý nữa. Người thành phố đúng là dùng cái gì cũng mới lạ tân thời, dù Kim Tại Trung không nói ra, thế nhưng trong lòng cậu lại càng cháy bỏng hơn cái ước muốn được dọn lên thành phố sinh sống.

Hôm nay về nhà, Trịnh Duẫn Hạo cứ nằm trên giường lăn qua lộn lại suốt đêm không ngủ, qua sáng hôm sau, hắn gạt Tại Trung đem con trâu ở sau nhà đi bán, con trâu này là tự tay hắn chăm sóc, da thịt rất săn chắc, vốn định dùng để năm sau cày ruộng. Hôm nay Trịnh Duẫn Hạo bán nó, được trả hơn bảy nghìn.

Con trâu bị đem bán mà Kim Tại Trung lại chẳng hay biết gì, cậu chỉ nghĩ có trộm vào nhà liền đâm ra lo lắng. Cả ngày nay cậu không thể làm gì chỉ biết đi tìm khắp Trịnh gia thôn, đi đâu cũng hỏi tung tích con trâu, kết quả không một ai biết “kẻ trộm” là tên nào.

Đến tối hôm đó khi Trịnh Duẫn Hạo trở về nhà, hắn không về một mình mà mang theo một vật lạ rất to. Sau khi Kim Tại Trung nhìn rõ vật đó là gì đã không nhịn được khóc như mưa.

Thì ra, trâu không có mất, mà là cậu ấy mua đồ cho mình.

“Cậu đi bán con trâu làm gì chớ! Chỉ vì để mua nó thôi sao!” Kim Tại Trung vừa xúc động vừa tức giận đến mức bật khóc.

Trời dần sụp tối, ánh sao ở phía chân trời le lói trong đêm, nơi sân nhà vắng lặng không một tiếng động nào ngoài tiếng nức nở của Tại Trung.

“Nếu không thì vì cái gì? Tôi chính là không muốn thấy cậu đứng trước thứ mình thích còn phải lo cái này nghĩ cái kia. Tại Trung, chờ hai năm nữa chúng ta sẽ lên thành phố sống nha”.

“Ở đây cũng được rồi!”

“Được được được, tất cả đều nghe theo cậu hết. Nhưng mà mua cũng đã mua rồi, nếu cậu không xài thì mới thiệt là lãng phí đó”

Kim Tại Trung chùi chùi nước mắt, ngẫm lại Duẫn Hạo nói cũng đúng ha, đồ đã mua mà không xài thì đúng là phí phạm.

Đêm nay, vì muốn dùng thử cái bồn trong chốc lát mà Trịnh Duẫn Hạo đã đun nước ấm hết hai tiếng đồng hồ, Kim Tại Trung cũng nghe lời hắn bật đèn điện lên, làm cho cả nhà đều tràn đầy hơi nước cùng ánh sáng, ấm áp đến vô cùng.

“Đừng… đừng mà! Đừng làm trong lúc tắm… uh…”, hơi nước từ dòng nước ấm bốc lên, thân hình tuyệt mỹ của Kim Tại Trung như ẩn như hiện. Trịnh Duẫn Hạo không cách nào hình dung nổi cảm giác liêu nhân này, hắn chỉ cảm thấy máu huyết trong người đang rần rần đổ dồn về một chỗ, khiến hắn mặt đỏ tim đập.

“Tại Trung, ngoan nào, để tôi kì cọ cho cậu nha…..”

“A… cậu kì ở đâu vậy!… ách…a…”

“Ở đây cũng cần kì cọ phải không?”

Trịnh Duẫn Hạo bơm đầy xà phòng lên tay sau đó bôi lên “chỗ” đang thẳng tắp của Tại Trung, kế đến ôm lấy eo của cậu dùng sức thọc vào

“Uh… a…!”

Tiếng nước xoành xoạch không ngừng vang lên, từng đợt “sóng dữ” vẫn trập trùng trong bồn tắm. Cái bồn thật vừa vặn chứa được hai người trưởng thành, kể từ sau cái đêm nếm thử hương vị “tắm tiên” đó, hai người ngày càng trọng dụng cái bồn to bự.

Thế là mỗi lần trong nhà có khách tới chơi, hỏi đến cái vật kì lạ kia dùng để làm gì, Kim Tại Trung chỉ biết ậm ừ bối rối, còn Trịnh Duẫn Hạo ngồi bên vội vàng đáp:

“Cái này là cái bồn, dùng khi cần rửa mặt đó!”

Ờ, nó còn có tác dụng khác là càng rửa càng không biết xấu hổ…

Thêm Bình Luận