Chương 1: "Tỷ muội tình thâm"

“Lạc Vân Dao, ngươi còn đang đợi cái gì? Chờ Hoàng Thượng tới gặp ngươi sao? Ha ha, đừng ngu ngốc như vậy, bệ hạ sẽ không tới!” Lưu quý phi cười cười chậm rãi đi đến, khóe miệng nhếch lên, không giấu được nụ cười trên mặt, cau mày nhìn đống đổ nát xung quanh, lấy khăn tay che mũi nói: “Nhờ phúc của ngươi mà bổn cung phải tới nơi lạnh lẽo này để gặp ngươi!"

Vừa nói, Lưu quý phi vừa nhìn những bức tường đổ nát xung quanh, rơm rạ bẩn thỉu, chiếc bàn còn bị thiếu một chân: “Cung điện này thật đúng là rách nát, làm sao có thể xứng với mỹ nhân Lạc Vân Dao của chúng ta? thật sự là ủy khuất tiện nhân nhà ngươi!" Lưu quý phi mỉa mai, không khỏi cười khúc khích.

Lạc Vân Dao chậm rãi xoay cổ đã cứng ngắc của mình, bởi vì giữ nguyên tư thế này đã lâu nên các khớp trên cổ phát ra âm thanh lạch cạch, nàng quay đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh, vẻ mặt đờ đẫn, không làm gì khác. Nhìn thấy có người, nàng chậm rãi mấp máy đôi môi nứt nẻ, giọng nói trầm thấp đứt quãng: "Bệ hạ, bệ hạ, ngài ấy nhất định sẽ đến gặp ta!"

"Ha ha!" Lưu quý phi không nhịn được cười lên, khinh thường nhìn Lạc Vân Dao, chậm rãi tiến lại gần mấy bước, "Ha ha, thật nực cười, ngươi cho rằng ngươi vẫn là mỹ nhân được hoàng thượng yêu thích sao? Đừng mơ tưởng! Nhìn mặt ngươi cũng khá thông minh, mà sao lại ngu ngốc như vậy? Bệ hạ sủng ái ngươi chỉ là để lợi dụng Ngụy gia và Lạc gia. Đến bây giờ ngươi còn chưa nhìn rõ mọi thứ sao? Còn muốn gặp bệ hạ? Không có Ngụy gia và Lạc gia, chỉ với một mình ngươi?

Lưu quý phi khinh thường cười nhạo một tiếng, môi đỏ cong lên: “Ngươi nghĩ rằng ngươi là ai? Chẳng lẽ ngươi không nghe thấy tin tức mà bổn cung phái người truyền cho ngươi? Lạc gia? Ha ha, Lạc gia a!”

Lưu quý phi cố ý đến gần Lạc Vân Dao, ác độc nói: “ Người của Lạc gia đã bị gϊếŧ hết, thế nào? Ta đối với ngươi có tốt không? Ta sợ ngươi cô đơn nên đã để người nhà của ngươi đến đó chờ sẵn. Để các người được đoàn tụ! Ngươi còn chờ gì nữa? Tốt nhất ngươi nên lên đường càng sớm càng tốt. Bệ hạ hiện đang bận việc triều chính, ngươi nghĩ người còn thời gian để tới gặp ngươi sao? Ngươi cho rằng ngươi là ai chứ, đừng ngây thơ như vậy!"

Lạc Vân Dao vốn tưởng rằng trái tim nàng đã tê liệt, nhưng không ngờ trái tim đã tê liệt của nàng lại vẫn cảm cảm thấy đau nhói, Lạc gia? Mặc dù trong Lạc gia không có ai thực sự nghĩ đến nàng, nhưng dù sao thì đó cũng là nhà ngọại của nàng, thế nhưng, thế nhưng…..Lạc Vân Dao trong lòng đau xót, khóe miệng chảy ra một đường máu. Lạc Vân Dao nhìn Lưu quý phi, “Hoàng Hậu nương nương đâu? Hoàng Hậu nương nương nhất định sẽ tới gặp ta!"

“Ha ha ha ha!” Lưu quý phi giống như nghe được chuyện cười gì, không khỏi cười lớn, lắc đầu nói: “Lạc Vân Dao, ngươi hiện tại còn nghĩ sẽ có người tới cứu ngươi sao? Còn đang nghĩ đến Hoàng Hậu? Được, bổn cung liền thành toàn cho ngươi, cho ngươi được chết một cách minh bạch, để tránh kiếp sau muốn báo thù cũng không biết phải tìm ai. Ngươi cho rằng con tiện nhân Thính Vũ Các đó vào cung thế nào? Ngươi là ngu ngốc thật hay là đang giả vờ vậy? Ngươi cho rằng còn có người sẽ nhớ tới ngươi? Nếu không phải ngày thường chúng ta "tỷ muội tình thâm", bổn cung sao có thể sẽ đến tiễn ngươi?" Nghe tới đây, Lạc Vân Dao cơ hồ có thể nghe thấy tiếng oán hận đến nghiến răng của Lưu quý phi.

Tỷ muội tình thâm? Lạc Vân Dao nhìn Lưu quý phi, ngươi từ khi nào coi các phi tần như tỷ muội? À đúng rồi, nghe nói các phi tần trong cung đều là tỷ muội, nhưng là cái kiểu bằng mặt không bằng lòng, trên mặt hoà hợp êm ấm, sau lưng cất giấu dao nhọn, hận không thể rạch nát mặt đối phương.