Chương 1: Lại bắt đầu lần nữa

Người không biết quý trọng hạnh phúc thì sẽ bị báo ứng.

Những lời này nếu như trước hôm nay Cố Noãn Phong nghe thấy sẽ khinh thường, nhưng ngay khi nhảy vào sông Đào Hộ Thành, Cố Noãn Phong hiểu được hạnh phúc của nàng rốt cuộc là do nàng tùy hứng cùng phung phí khiến cho mai mọt gần như không còn.

Lệ rơi đầy mặt mặt nhảy vào trong dòng sông, trong miệng tràn đầy hương vị khó chịu không chỉ có giảm đi, ngược lại càng nồng nặc làm cho nàng bắt đầu hít thở không thông. Không có trải qua biên giới sinh tử, vĩnh viễn sẽ không biết, khoảng khắc khi đối mặt với tử vong, nội tâm sợ hãi cùng bi thương đến cỡ nào.

Hơi thở ra khiến nước sông rót vào miệng mũi của nàng, liền trong giây phút đó, trước mắt Cố Noãn Phong càng không ngừng hiện lên hình ảnh ba mẹ cùng với Thanh Thành. Thực xin lỗi, về sau mọi người rốt cuộc không cần vì ta tức giận, vì ta phiền não.

Đầy ngập nước sông nhanh chóng tràn qua đỉnh đầu của nàng, khiến người có cảm giác hít thở không thông giống như bàn tay của ác ma bóp tắt đường sống, làm cho tất cả ý thức của nàng đều dừng lại trong nháy mắt khi hắc ám tiến đến, đồng tử phóng đại định dạng gương mặt của Thanh Thành...

Từng ngụm từng ngụm dưỡng khí tươi mát được thổi vào trong miệng, từ từ lưu chuyển trong khoang ngực của Cố Noãn Phong, trước một phút còn ngâm trong nước sông lạnh giá thấu xương, nhưng sao cảm giác lạnh giá thấu xương vẫn còn ở, nhưng Cố Noãn Phong lại có thể cảm giác một luồng hơi thở hỗn hợp nhàn nhạt quen thuộc trong khoang miệng, làm cho nàng không hiểu tâm tình sợ hãi muốn khóc.

Anh xem, ngay cả thành quỷ cũng vẫn có ý thức cùng cảm giác, Cố Noãn Phong theo bản năng lại rơi nước mắt.

Thanh Thành, đây có phải là báo ứng hay không? Em phản bội anh lại bị hắn vứt bỏ, mà thời điểm sắp chết trong lòng nhớ mãi không quên nhưng lại là anh, tựa như giờ phút này ngưng tụ tại trong khoang miệng là hương vị thuộc về anh.

"Thanh Thành - - Thanh Thành - -" Cố Noãn Phong vô ý thức lẩm bẩm nói nhỏ, gọi cái tên của nam nhân mà từ khi đồng ý ly hôn liền cự tuyệt gặp lại nàng.

Thanh Thành, em chết đi, anh sẽ khổ sở sao?

Lại thêm một hớp dưỡng khí lớn tươi mát bị cưỡng chế thổi vào trong miệng, hai mảnh mềm mại vật thể mang theonhiệt độ nóng hổi bỗng dưng cứng đờ tại trên môi của nàng, dừng lại một lát.

Lúc này Cố Noãn Phong cảm giác được bộ ngực bị đè ép rất đau, bụng cùng l*иg ngực co rút khiến phải há to miệng: "Oa - -" phun ra một ngụm nước lớn.

Nàng đột nhiên bị hơi thở dưỡng khí mãnh liệt chui vào trong sặc đến kịch liệt ho khan, cảm giác bộ ngực bị đè ép cũng bỗng nhiên biến mất.

Cảm giác này? Chẳng lẽ có người cứu mình?

"Tốt lắm, nước bị tràn vào l*иg ngực được phun ra liền không sao - - "

Người này thanh âm làm sao sẽ quen thuộc như vậy, còn có nàng tựa hồ nghe thấy thanh âm của ba cùng mẹ.

"Làm phiền cậu nha, nếu không... Thật sự là cám ơn a!..."

...

"Noãn Phong - - con gái, con không cần phải dọa mẹ - - "

Cố Noãn Phong bị sặc đến nước mắt chảy ròng, nàng mở choàng mắt ngồi dậy, nhìn hướng về chỗ phát ra âm thanh quen thuộc kia, đập vào mắt chính là một bóng lưng mơ hồ càng đi càng xa, nàng không tự giác co rút lại đồng tử muốn nhìn thật cẩn thận chút ít, đã bị một vòng tay ấm áp ôm chặt chặn lại tầm mắt:

"Noãn Phong, đứa bé ngoan, con có thể tỉnh..."

"Ba ba? Mẹ?... Con làm sao vậy?" Cố Noãn Phong không biết ba ba cùng mẹ tại sao lại ở chỗ này, còn có dáng vẻ của bọn họ làm sao sẽ đột nhiên trở nên trẻ trung như vậy? Nàng mờ mịt quan sát mọi nơi, tại sao nơi này không phải là bên cạnh sông Đào Hộ Thành? Thoạt nhìn giống như lài bãi biển Tân Thành.

Mẹ kích động ôm đã được cấp cứu qua Cố Noãn Phong thao thao bất tuyệt: "Noãn Phong, thật may là vừa rồi có một chàng trai học ở Viện y học biết cấp cứu, nếu không thật sự là quá nguy hiểm, con đứa bé này thiếu chút nữa đem mẹ và ba con doạ chết khϊếp..."

Thì ra là cả nhà bọn họ đang nghịch nước ở khu nước cạn của bãi biển, ngược lại chính mình lại bị một ngọn sóng nhỏ cuốn suýt chết đuối.

"Mẹ, chúng ta tại sao tới nơi này?"

"Sợ choáng váng đúng không, con không phải là vừa mới thi tốt nghiệp trung học xong sao? Còn chưa kịp đi xa nhà, trước hết chúng ta đến nơi này thả lỏng một chút..."

Cố Noãn Phong nhìn qua ba ba cùng mẹ trẻ tuổi hơn nhiều, nhìn lại một chút bãi biển thanh bình ấm áp, trăm mối cảm xúc ngổn ngang, bãi biển xác thực giống như mấy năm trước, mấy năm gần đây chỗ cải biến cũng không thấy. Không nghĩ tới nàng nhảy vào sông Đào Hộ Thành không ngờ trở lại mùa hè kia lúc mình thi tốt nghiệp trung học kết thúc, nàng mười tám tuổi thời điểm.

Chính mình đáng nhẽ phải lọt vào báo ứng thế nhưng đường cùng lại thấy lối, có thể làm cho cuộc sống sai lệch lại trải qua lần nữa, Cố Noãn Phong nhìn xem trong gương khuôn mặt trẻ tuổi tinh thần phấn chấn tung bay, chỉ sợ trước mắt tất cả chỉ là giấc mộng Nam Kha.

(Câu chuyện "Giấc Mộng Nam Kha"

中国国际广播电台

Trong tiếng Hán có một câu thành ngữ "Giấc mộng Nam Kha", được dùng để hình dung cõi mộng hoặc một không tưởng không thể thực hiện được của một người nào đó. Thành ngữ này có nguồn gốc từ cuốn tiểu thuyết "Tiểu sử Nam Kha Thái Thú" của tác giả Lý Công Tá đời Đường Trung Quốc thế kỷ 9 công nguyên.

Một người tên Thuần Vu Phân, ngày thường thích uống rượu. Trong sân nhà ông có một cây hòe lớn rễ sâu cành rậm, một đêm giữa hè, trăng tỏ sao thưa, gió thổi hiu hiu, chỗ dưới cây hòe là một chỗ hóng mát tốt.

Vào ngày sinh nhật của Thuần Vu Phân, người thân và bạn bè đều đến chúc thọ, ông vui mừng quá, và uống nhiều ly rượu. Sau khi người thân và bạn bè về nhà, Thuần Vu Phân ngà ngà say hóng mát dưới cây hòe, bất giác ngủ quên.

Trong giấc mơ, nhận lời mời của hai sứ thần, Thuần Vu Phân bước vào một lỗ cây.

Trong lỗ có thời tiết tốt đẹp, là một thế giới riêng biệt, có nước Đại Hòe. Lúc đó, kinh thành đang tổ chức cuộc thi lựa chọn quan chức, ông cũng đi đăng ký. Ông đã thi ba cuộc, viết văn rất suôn sẻ. Khi công bố kết quả cuộc thi, ông đứng đầu bảng. Tiếp theo nhà vua tổ chức thi đình. Nhà vua nhìn thấy Thuần Vu Phân vừa đẹp trai, vừa tài ba lỗi lạc, nên hết sức ưa thích, rồi chọn ông là trạng nguyên, và gả công chúa cho ông. Trạng nguyên trở thành phò mã, nhất thời việc này được truyền thành giai thoại ở kinh đô.

Sau khi lấy nhau, vợ chồng hết sức đằm thắm. Không lâu, Thuần Vu Phân được nhà vua cử đến quận Nam Kha làm thái thú. Thuần Vu Phân cố gắng làm việc và quý mến nhân dân, thường đến địa phận quận Nam Kha điều tra nghiên cứu, kiểm tra công tác của bộ hạ, công tác hành chính ở các địa phương đều rất liêm khiết và có trật tự, nhân dân địa phương hết sức khen ngợi. Ba mươi năm trôi qua, thành tích của Thuần Vu Phân đã nổi tiếng khắp toàn quốc, và ông đã có 7 con, 5 trai 2 gái, cuộc sống rất hạnh phúc. Nhà vua mấy lần muốn điều động Thuần Vu Phân về kinh thành đảm nhiệm chức vụ cao hơn, nhưng sau khi được biết, nhân dân địa phương kéo nhau lên phố, ngăn lại xe ngựa của thái thú, thỉnh cầu ông tiếp tục làm quan thái thú quận Nam Kha. Thuần Vu Phân cảm động trước sự yêu mến của nhân dân, đành phải lưu lại, và trình thư lên nhà vua giải thích rõ tình hình. Nhà vua rất vui mừng trước thành tích công tác chính trị của ông, và ban thưởng cho ông nhiều vàng bạc châu báu.

Một năm, nước Thiện La cử quân đội xâm phạm nước Đại Hòe, các tướng quân nước Đại Hòe thừa lệnh chặn đánh địch, bất ngờ bị đánh bại nhiều lần. Tin thua trần truyền tới kinh thành, nhà vua bị choáng, khẩn cấp triệu tập quan chức văn võ thương lượng cách đối phó. Nghe nói quân đội mình nhiều lần bị đánh bại ở tiền tuyến, địch hết sức mạnh mẽ đã tiến gần kinh thành, các đại thần sợ hãi đến nỗi tái mặt, đại thần này nhìn đại thần kia, đành chịu bó tay.

Nhìn thấy thần sắc của đại thần, nhà vua hết sức tức giận và nói: "Nhà ngươi ngày thường ăn ngon ở nhàn, hưởng thụ hết vinh hoa phú quý, một khi nhà nước gặp khó khăn, nhà ngươi lại trở thành quả bầu không có mồm, hèn nhát khϊếp trận, cần nhà ngươi có tác dụng gì?"

Tể tướng chợt nghĩ tới ông Thuần Vu Phân, thái thú quận Nam Kha có thành tích công tác xuất sắc, bèn giới thiệu với nhà vua. Nhà vua ra lệnh ngay, điều động Thuần Vu Phân điều khiển quân đội tinh nhuệ toàn quốc đánh địch.

Sau khi nhận được mệnh lệnh của nhà vua, Thuần Vu Phân lập tức dẫn quân xuất chinh. Nhưng ông không biết gì về phép dùng binh, vừa giao chiến với quân địch, đã bị thua liểng xiểng, chiến sĩ và ngựa bị tổn thất nặng nề, ông xuýt nữa bị bắt. Được tin này, nhà vua hết sức thất vọng, ra lệnh truất bỏ mọi chức vụ của ông, giáng xuống làm bình dân, và đưa về quê. Thuần Vu Phân nghĩ tên tuổi anh hùng của mình bị phá hủy hoàn toàn, hết sức xấu hổ và tức giận, kêu một tiếng thật to, ông tỉnh dậy từ giấc mơ. Ông theo cõi mộng đi tìm nước Đại Hoè, hóa ra dưới cây hòe có một lỗ con kiến, những kiến đang cư trú ở đó.

"Giấc mơ Nam Kha" có khi cũng chỉ đời người như giấc mơ, phú quý quyền thế đều là hư ảo.)

Không quên được trước khi chính mình mất hết dũng khí nhảy vào sông Đào Hộ Thành, nàng cầm lấy giấy thoả thuận ly hôn có chữ ký của Diệp Thanh Thành đi gặp Lâm Hiếu Quân, hôm nay giữa bọn họ đã không có chướng ngại, có thể quang minh chính đại bên nhau, không cần phải lén lén lút lút nữa.

Đúng là cầm lấy tờ giấy thoả thuận ly hôn đó, nghĩ đến nét chữ ký tên cứng cáp của Diệp Thanh Thành, trong lòng nàng cũng không thấy được cởi gánh nặng, ngược lại dâng lên một hồi khủng hoảng, thật giống như cả đời này thứ trọng yếu nhất sẽ phải theo gió bay đi.

Nàng không hiểu đây là loại cảm giác gì, loại cảm giác bất lực này, làm nàng vốn nên được giải thoát lại cười không nổi. Cầm lấy tờ giấy càng ngày càng trầm trọng này, mở ra cửa chính nhà trọ của Lâm Hiếu Quân.

Quá tập trung vào trong cảm xúc không tên, thế cho nên sau khi mở cửa Cố Noãn Phong cũng chưa kịp chú ý trong phòng ngủ thanh âm khác thường, nàng đẩy ra cánh cửa phòng ngủ khép hờ: "Hiếu Quân, chúng ta..."

Đằng sau một chữ "Chúng ta" lập tức bị nàng nghẹn lại trong cổ, không thể phát ra thành lời, nghẹn đến chân tay của đột nhiên lạnh buốt, hơi vị mặn của nước mắt cực nhanh lan tràn đến khóe miệng.

Trên giường, nam nhân dừng lại tư thế dây dưa áp đảo nữ nhân, miệng cùng tay

đều sử dụng, đang làm càn ở trên bộ ngực to của nữ nhân, hai cỗ thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ giao triền, dưới thân dùng lực mạnh nhún, tiến hành vận động piston từ loài người cổ xưa.

Tiếc rằng cảnh tượng như vậy tiến vào trong mắt Cố Noãn Phong, nàng xem chỉ muốn nôn mửa.

Sự xuất hiện của nàng làm cho trên giường nữ nhân cả kinh: "A - - Quân, nàng là ai?" Tiếng thét chói tai nũng nịu của nữ nhân, pha lẫn tìиɧ ɖu͙© giữa thở dốc.

"Bảo bối, buông lỏng điểm, kẹp như vậy căng là em muốn mạng của anh sao?."

Nam nhân lời nói dâʍ đãиɠ nói, đối với sự xuất hiện của Cố Noãn Phong không thèm để ý chút nào, không coi ai ra gì quấn chặt nữ nhân xương hông tiếp tục vận động lên, đại khai đại hợp, kịch liệt phát lực, nhưng lui về sau đi ra.

Cố Noãn Phong trong đầu ong ong kêu lên, dưới chân như mọc rễ, sửng sốt không nhấc được chân ra, nàng thống khổ nhìn trước mắt nam nhân phóng đãng không câu nệ mỉm cười.

Nam nhân tự tiếu phi tiếu mặc quần áo tử tế, chưa hết tình tố ánh mắt khinh bạc xẹt qua trên người Cố Noãn Phong: "Cô ta là tiền nhiệm của em".

Hắn đột ngột cười trầm thấp: "Kỳ thật không cần phải nói rõ ràng như vậy, bảo bối em cũng nên biết là có ý gì." Hắn vỗ nhẹ nữ nhân mông, "Em đi trước tắm rửa một chút, anh thích nữ nhân thơm ngào ngạt."

Nữ nhân kiều mị cười, lúc đi bên cạnh Cố Noãn Phong, cố ý dùng thân thể đυ.ng nàng một chút, "Hừ - -" một tiếng, đi vào phòng tắm.

"Cô đều nhìn thấy, cho nên, Cố Noãn Phong, chúng ta kết thúc." Nam nhân âm thanh trầm thấp ác liệt, như một thanh đao sắc bén đâm vào tim Cố Noãn Phong.

Cố Noãn Phong hít hít mũi, không hiểu tại sao lại bị cùng một người đàn ông vứt bỏ lần thứ hai, chóp mũi đầy dẫy hương vị khó ngửi do miệt mài trên người tên đàn ông đang đến gần nàng, vẩn đυ.c mùi làm cho cảm giác muốn nôn mửa vừa rồi lại dâng lên.

"Lâm Hiếu Quân, anh thật là một tên khốn kiếp, lần này chia tay thật sự là rất khiến cho tôi có cảm giác mới mẻ." Cố Noãn Phong cầm trong tay cái chìa khóa hung hăng ném tới hướng khuôn mặt tinh xảo mà ngay cả nữ sinh đều ghen ghét, rồi không quay đầu lại chạy vào thang máy.

Ở trong không gian nhỏ bé không có người nào này, vừa rồi nguỵ trang phô trương thanh trong chớp mắt đều suy sụp sụp đổ xuống, Cố Noãn Phong ôm chặt hai tay núp ở trong góc thang máy khóc đến khóc không thành tiếng.

Ông trời phảng phất cũng đang cười nhạo nàng, bầu trời âm u âm cũng bắt đầu rơi xuống mưa, run rẩy mưa thu đánh vào trên người của nàng không bằng trong thâm tâm bị thương tới lạnh giá thấu xương.

Cố Noãn Phong, đáng đời ngươi, cái kia dè dặt đối đãi giống như bảo vật trân quý nhất, tất cả tình cảm che chở ngươi đều bỏ qua, hiện tại ngươi gặp phải báo ứng...

"Noãn Phong, đều nửa đêm làm sao con còn chưa ngủ?" Mẹ Cố Noãn Phong trông

thấy trong phòng ngủ vẫn sáng đèn, không yên tâm ở bên ngoài gõ cửa.

Cố Noãn Phong vội vàng xóa đi nước mắt trên mặt, đáp: "Mẹ, con đi ngủ bây giờ đây, mẹ cũng đi nghỉ ngơi sớm một chút đi."

Ngày hôm sau Cố Noãn Phong phá lệ không cần đồng hồ báo thức liền tỉnh, nàng chậm rãi mở mắt ra, dè dặt nhìn vòng quanh phòng ngủ. Vẫn không có phòng ngủ lúc trước khi dọn nhà, nàng không khỏi mừng đến phát khóc. Không phải là giấc mộng Nam Kha, nàng thật sự trở lại ban đầu.

Những thứ kia chuyện cũ từng để cho nàng đã từng yêu qua, hận qua, mê man qua đã đi xa, việc nàng phải làm chính là giang hai cánh tay, nghênh đón sắp tới

tương lai rực rỡ bay múa, sáng lạn nhiều vẻ mới tinh.

Nếu đã lần nữa bắt đầu, Cố Noãn Phong, lúc này đây ngươi nhất định phải thật tốt quý trọng tình yêu chân thành tha thiết, cảnh giác cao độ, không cần phải lại bị lừa gạt.

"Ba ba, mẹ, hai người có hay không hỏi tên người ngày hôm qua cứu con?" Lúc ăn điểm tâm, Cố Noãn Phong làm bộ như tùy ý hỏi.

"Chàng trai học Viện y học kia chỉ nói cho chúng ta biết cậu ấy họ Diệp, chúng ta hỏi tên của cậu ấy, nhưng mà cậu ấy không chịu nói."

"Một chàng trai rất anh tuấn, thời điểm cấp cứu rất trấn định, một chút cũng không có luống cuống tay chân, rất ưu tú." Khó được khen ngợi người khác ba ba cũng khen không dứt miệng.

Cố Noãn Phong cắn bánh thông, trong lòng lật quấy nhiễu, thừa dịp lúc bọn họ không chú ý xóa đi khóe mắt kích động nước mắt.

Họ Diệp, Viện y học, kết hợp với hương vị hơi thở hỗ cực nhạt quen thuộc ở trong

khoang miệng, quả nhiên là anh ấy.

Lúc này đây là em gặp được anh trước...

Tác giả có lời muốn nói: ủng hộ nhiều hơn, thỉnh sưu tầm ta đi! Cảm tạ!