Làm Người Đẹp Thật Khó

5.04/10 trên tổng số 23 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Cảnh báo thứ nhất: đây là truyện đam mỹ ( truyện tình yêu giữa nam nam) Cảnh báo thứ hai: Cao H 70%, song tính, ảo tưởng nhược thụ, NP, không tình yêu chỉ có làm làm và làm.
Xem Thêm

Suốt 18 năm sống trên cõi đời này, Tử Ngôn mới biết làm một người đẹp sống trên đời rất khó, suốt ngày luôn phải đối mặt với ánh mắt trêu trọc cùng lời nói da^ʍ dụ̶c̶ hướng tới cậu. Tuy Tử Ngôn biết rõ cơ thể cậu xinh đẹp dụ người từ nhỏ đến lớn. Đây là một điều khiến cậu phiền lòng không thôi, biến cậu thành người chịu trách nhiệm cho biết bao trái tim đổ bể vì bề ngoài xuất chúng của cậu. Tử Ngôn hiểu rõ từ lâu rằng bạn bè xunh quanh cậu chỉ vì nhan sắc của cậu mà không muốn nói chuyện hay làm quen với cậu, vì họ quá sợ phải đến gần rồi chịu đựng sự nguyền rủa biết rằng cậu sẽ không bao giờ thuộc về họ. Tử Ngôn cũng không phiền về chuyện này, con trai và con gái đều phiền toái như nhau.

Tử Ngôn tuy cảm thấy đàn ông cực kì kinh tởm vì bọn họ ai cũng thèm muốn cơ thể xinh đẹp của cậu, nhưng thỉnh thoảng cậu cũng sẽ rủ tình thương hoặc vì muc đích cá nhân mà cho họ tận hưởng mùi vị trái cấm ngon miệng là cậu đây.

Ví dụ là vào lúc cậu 12 tuổi, thầy giáo Ngữ Văn của cậu có một sở thích khá đặc biệt với các bé trai trắng hồng nhỏ bé. Đương nhiên Tử Ngôn nằm trong danh sách những bé trai thầy giáo ấy muốn thưởng thức trước khi cậu tốt nghiệp. Tử Ngôn đương nhiên rất ghét điều này, suy nghĩ rằng thầy ấy có những suy nghĩ dơ bẩn với cậu thường khiến Tử Ngôn phiền chết.

Cho đến một ngày khi tên thầy giáo ấy kêu cậu lên văn phòng gặp riêng, cậu thẳng thừng từ chối tên thầy giáo ấy. Thế nhưng, Tử Ngôn cũng rũ lòng thương tên đàn ông tội nghiệp đó mà cho phép hắn khẩu giao với con côn ŧᏂịŧ tuyệt đẹp của cậu. Đáng ngạc nhiên là kĩ năng khẩu giao của thầy giáo ấy tuyệt đến mức không tưởng, cho cậu cơn cực khoái đầu tiên ở tuổi 12. Cậu quyết định giữ liên lạc với thấy giáo ấy tới tận lúc này. Hiện giờ, tên thầy giáo ấy đã hoàn toàn trở thành nô ɭệ của cậu, mỗi lần hắn nứиɠ tình muốn thao thì cậu sẽ đến cho hắn tận hưởng cơ thể hoàn hảo của mình đổi lấy kɧoáı ©ảʍ và tiền bạc.

Một lần khác cho sự quyến rũ chết người của cậu là vào năm ngoái. Khi ấy, Tử Ngôn đang thi vào cấp ba, cậu luôn tự hào là con ngoan trò giỏi nhưng vì hôm ấy cậu bị hơi nhức đầu nên điểm thi cậu không đủ vào trường nội trú cậu muốn, điểm của cậu chỉ bằng phân nửa số điểm tối thiểu để vào trường. Điều này khiến Tử Ngôn đau lòng vô cùng, chỉ vì một cơn đau đầu nhẹ mà hy sinh mái trường nội trú mơ ước của cậu sao, cậu không cam lòng. Thế nên, Tử Ngôn nằng nặc đòi ba mẹ sắp xếp một cuộc gặp mặt cá nhân giữa cậu với hiệu trưởng trường đó, nói rằng cậu có cách “thuyết phục” ông ấy nhận cậu vào trường.

Đúng như cậu nghĩ, hiệu trưởng của ngôi trường này cũng là một tên đàn ông già háo sắc quỳ xuống gối trước sắc đẹp của cậu. Khi ông vào thấy Tử Ngôn liền giở trò háo sắc muốn bóp bầu nhũ hoa căng mọng, và xoa nắn da thịt trắng mịn của cậu. Tuy Tử Ngôn cảm thấy thậy hiệu trưởng là một tên đàn ông kinh tởm, hưng vì tương lai cậu nên cậu kiên nhẫn chịu đựng để ông ấy tận hưởng cơ thể tuyệt mỹ của mình. Và y như tên thầy giáo ngữ văn cũ của cậu, thầy hiểu trưởng cũng hoàn toàn trở thành nô l̵ệ̵ tình dụ̶c̶ của cậu. Ông không những chấp nhận cậu vào trường vào còn thường xuyên kêu cậu lên văn phòng riêng của ông ấy, giúp cậu thỏa mãn con nứиɠ tình bất chợt của con trai mới lớn. Đôi khi ông ấy còn dẫn Tử Ngôn tới nhiều hội nghị sang trọng giới thiệu cậu cho người bạn giàu có của ông ấy để giúp cho sự nghiệp tương lai của cậu. Nhưng điều kì lạ là cậu không bao giờ nhớ chuyện gì đã xảy ra vào tối hôm trước sau khi thầy hiệu trưởng đưa cậu về nhà cả, chắc vì cơ thẻ tinh tế của cậu còn chưa quen với đồ uống có cồn thôi.

Tử Ngôn đôi lúc của sẽ cảm thấy cậu lợi dụng thầy giáo ngữ văn và thầy hiệu trưởng để thỏa mãn cơn hứng tình tuổi dậy thì của cậu và lấy tiền của họ là sai, nhưng đó là lỗi của họ vì đã thầm yêu cậu, cậu cũng không thể cắt đứt tình cảm của họ được. Tử Ngôn âm thầm thở dài, quả nhiên là làm người đẹp thật khó trên đời này mà.

Tiếng chuông điện thoại vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Tử Ngôn, đó là tin nhắn từ thầy giáo ngữ văn của cậu. Tin nhắn gửi tới kêu cậu đi tới khách sạn tình yêu gần trường cậu khi cậu học xong, thậm chí còn bào cậu cần phải tự chuẩn bị bản thântrước và không được mặc đồ lót khi tới. Tử Ngôn hừ lạnh khi nhìn thấy tin nhắn, tên nô ɭệ này cũng thật đòi hỏi, hắn nên biết ơn cậu đột ngột nổi lên cơn nứиɠ tình khi đọc được tin nhắn chứ nếu không, cậu sẽ hoàn toàn phớt lờ tin nhắn này.

Tử Ngôn xoay người cất điện thoại, tâm trạng tốt nhảy chân sáo về đi về nhà vệ sinh, vui s͙ư͙ớ͙n͙g͙ đi vào vuốt ve chuẩn bị cơ thể xinh đẹp của cậu. Cũng may hôm nay là cuối tuần, cậu có thể tận hứng vui đùa với nô ɭệ của cậu đến ngày mai, dù cho chuyện đó rất hiếm xảy ra.

Lớp học hôm nay kết thúc hơi sớm, Tử Ngôn không muốn đến khách sạn quá sớm. Nô ɭệ đãng lẽ phải chờ chủ nhân, chứ không phải ngược lại. Thế nhưng kí ức về những cơn làʍ t̠ìиɦ tuyệt vời hôm trước truyền tới đại não cậu khiến cơn sóng nứиɠ tình ập tới như thủy triều. Tử Ngôn gần như lập tức đỏ mặt thở gấp, cậu muốn làʍ t̠ìиɦ ngay lập tức, cậu muốn được đàn ông chạ vào.

Tử Ngôn suy nghĩ, nếu như cậu là chủ nhân thì cậu muốn tới lúc nào cũng được chứ cần gì cậu phải là người canh thời gian như thiếu nữ thẹn thùng như bây giờ. Với suy nghĩ ấy, Tử Ngôn nhanh chóng đứng vậy, bước chân tới điểm hẹn bí mật của hai người bọn họ.

“Yo, bé trai, hôm nay là với ai vậy, ông chú già bụng bụng phệ hay anh trai gầy tong teo nghèo xơ xác kia.”

Nghe giọng nói quen thuộc, Tử Ngôn quay mặt sang người cô gái làm tiếp tân tại khách sạn. Khách sạn này là nơi hẹn hò của Tử Ngôn với thầy giáo ngữ văn và thầy hiệu trưởng với cậu nếu họ không không làʍ t̠ìиɦ ở nhà hay ở trường, nên cô gái này thấy Tử Ngôn hầu như hằng ngày. Đương nhiên Tử Ngôn không hề ngốc, cậu không hề nói cho cố ấy biết tên của cậu, đề phòng cô gái này đi rêu rao tin tức cậu có nô l̵ệ̵ tình dụ̶c̶ khắp nơi. Dù cho cậu không phiền những lời đồn đãi như thế vì tất cả những người nghe tin đồn ấy cũng sẽ vẫn yêu cậu vì bề ngoài xuất chúng của cậu. Thế nhưng với thầy giáo và thầy hiệu trưởng, tin đồn ấy có thể khiến họ mất việc, Tử Ngôn cũng không muốn chuyện ấy xảy ra, bọn họ sẽ không thể thõa mãn cậu hằng ngày nữa.

“Hôm nay tôi đi với thầy Văn, cứ cho tôi căn phòng thường xuyên là được.”

Tử Ngôn cao ngạo nói, rút bóp ra trả 1 triệu cho tiền phòng. Cô gái mỉm cười lấy tiền rồi đưa chìa khóa từ cho Tử Ngôn.

“Được thôi, luật như cũ nhé. Tới 3 giờ sáng là phải trả phòng, nếu không thì trả tiền gấp đôi đấy.”

Tử Ngôn thậm chí không thèm trả lời cô gái, ngưởn mặt lên vươn tay bắt lấy chìa khóa rồi đi vào căn phòng quen thuộc. Cô gái vẫn tốt tính mỉm cười nhìn Tử Ngôn, khi thấy cậu ấy đi vào rồi thì chuyển ánh mắt sang màn hình quan sát dưới bàn ấn nút quay hình. Tuy thái độ của tên nhãi ranh ấy xứng đáng bị đánh đến gãy răng, nhưng cậu là một nguồn thu nhập ổn định của cô, băng khiêu da^ʍ của cậu bán rất được, nên cô cũng không để ý tới thái độ ấy.

Tử Ngôn vào phòng, bắt đầu cởi đò học sinh ra, xếp đồ ngay ngắn rồi trần tr̶u̶ồ̶n̶g̶ nằm lên giường đợi thầy Văn tới. Tầm 3 tiếng sau, một thân ảnh cao gầy mở cừa phòng tiến vào phòng. Thầy Văn là một người đàn ông khá trẻ tuổi, nhưng thái độ khúm núm khiến hắn nhìn già trước tuổi. Hơn nữa mái tóc muối tiêu khiến hắn nhìn giống một người đàn ông trung niên bảo quản tốt hơn là người đang trong độ tuổi sung sức nhất đời người. Tử Ngôn nhìn thấy người tiến vào mí mắt hơi nâng lên, uốn éo eo mông, nâng giọng cao lên nói

“Thầy Văn, sao hôm nay thầy tới trễ thế? Người ta đã đợi thầy lâu lắm rồi đó, để người đẹp như em đợi quả là một tội lỗi đáng trừng phạt mà.”

Thầy Văn nâng mắt nhìn thân ảnh trắng hồng nhỏ bé trên giường lớn, không thể không nói Tử Ngôn là một cậu bé khá là thanh tú, mắt lớn môi hồng, khung xương bé nhỏ cùng với làn da trắng mịn. Tuy khi xưa thầy Văn có sở thích biến thài với các bé trai nhỏ tuổi nhưng hắn chưa bao giờ đánh chủ ý lên Tử Ngôn, hắn thật sự đã và vẫn đang để mắt tới một bé trai khác hợp nhãn hơn nhiều, nhưng người ta một cái liếc mắt cũng không cho hắn, nên cuối cùng thầy Văn đành dùng cơ thể Tử Ngôn để giả tỏa cơn khó chịu tình dụ̶c̶ của hắn vào cuối năm đó. Ai ngờ tên nhóc này là một tên nghiện tình dụ̶c̶ cực nặng ở tuổi nhỏ vậy, thậm chí còn chủ động đề nghị hắn duy trì liên lạc tới giờ. Đường nhiên thầy Văn không phiền với việc này, mỗi lần hắn thèm thao đều có thể gọi cho Tử Ngôn, và cậu sẽ luôn luôn tới, chủ động uốn éo mông eo cầu hắn làʍ t̠ìиɦ.

Thêm Bình Luận