Chương 1: Ta thật sự sống lại rồi sao??

...----------------...

Thẩm Mộng Chi bị một nữ nhân mặc sườn đen bóp lấy cổ, đẩy ra phía trước sân thượng. Bên dưới nhìn xuống vào ban đêm quả thật rất đáng sợ, vậy mà nữ nhân kia nhìn xuống mà vẫn không có một chút biểu cảm nào, nhẹ nhàng thì thầm vào tai cô - Đây là cô tự chút nấy!!

Thẩm Mộng Chi nhìn xuống dưới sợ hãi hét lên, khóc lóc cầu xin - Cầu xin cô tha cho Tôi!! Tôi biết sai rồi, sau này sẽ không hãm hại cô nữa!!

- Cô hại tôi như vậy, còn muốn cầu xin sự tha thứ sao?? Cô đáng chết, tất cả đều là cô tự làm tự chịu. - Nói xong, liền ném Thẩm Mộng Chi xuống sân thượng nhìn theo mỉn cười, khua tay chào - Tạm biệt!!!

Thẩm Mộng Chi bị đẩy xuống, sợ hãi túm lấy nữ nhân kia nhưng không kịp, chạm vào khoảng không rồi mạnh mẽ rơi xuống hét lên - Đừng mà!!!

Thẩm Mộng Chi tỉnh dậy sau cơn ác mộng, mồ hôi nhễ nhại ngồi trên giường.

"Sao lại mơ thấy nó nữa??"

Thẩm Mộng Chi cố gắng bình tĩnh, nhìn rõ xung quanh thì phát hiện mình vẫn còn ở trong phòng ngủ, thở phào nhẹ nhõm.

Một cô bé gái 5t gặp ác mộng như vậy sao không gọi cha kêu mẹ, người khác nhìn vào chỉ nghĩ trẻ con bây giờ thật dũng cảm.

Mấy ai biết được, cô bé gái kia vốn không chỉ là một cô bé gái bình thường, mà linh hồn trong cơ thể nhỏ bé đã hơn 27t.

Thẩm Mộng Chi tỉnh dậy sau cơn sốt nặng vào năm 5t, bác sĩ chuẩn đoán là cô bị bệnh tim và thiếu máu vô cùng nghiêm trọng.

Bởi vì nhóm máu của Thẩm Mộng Chi vô cùng hiếm, máu dự trữ trong bệnh viện hoàn toàn không trùng hợp với cùng nhóm máu, bất lực nhìn đứa bé gái yếu đuối nằm trên giường.

Ông bà Thẩm vô cùng lo lắng cho sức khỏe của cô, cho người đi tìm bằng được người có nhóm máu giống cô.

Ông trời không phụ lòng người, bọn họ cuối cùng cũng tìm được một cô bé gái nhỏ hơn Thẩm Mộng Chi một tuổi, có cùng nhóm máu với cô.

Ông bà Thẩm thấy cô bé đó thì vui mừng khôn xiết liền làm thủ tục nhận con nuôi, Thẩm Lan chính là tên của cô bé đó.

Theo như tình tiết bây giờ, nếu Thẩm Mộng Chi không đoán nhầm thì cô bé đó chính là nữ chính của thế giới này.

Thẩm Mộng Chi được cơ hội trùng sinh về quá khứ còn thức tỉnh ý thức của chính mình, cô muốn thay đổi tương lai.

Nam nữ chính chưa gặp nhau, mọi chuyện chưa bắt đầu, chỉ là lần đầu gặp nhau giữa Nữ chính ngây thơ dịu dàng và Nữ phản diện độc ác nham hiểm.

Thẩm Mộng Chi đã trở về nhà sau khi truyền máu của nữ chính ở bệnh viện, ông bà Thẩm vô cùng quan tâm đứa con gái yếu đuối của mình, mặc kệ cô bé đằng sau đang chập chững bước đi vì bị rút máu quá nhiều.

Thẩm Lan yếu ớt đi sau lưng ba người, nhìn mà thấy thương. Thẩm Mộng Chi được hai người ẫm tới sô pha ngồi nghỉ ngơi một lát, cô vâng vâng dạ dạ nghe lời ngồi im xem tv.

Ông bà Thẩm thấy con gái mình nghe lời như vậy thì cười tươi rồi chia nhau ra, bà Thẩm lên tầng lấy mền mỏng trong tủ đồ, ông Thẩm thì vào bếp sai giúp việc hâm nóng canh gà hầm thuốc bắc.

Thẩm Mộng Chi thấy hai người đi khỏi, bây giờ mới tự nhiên quan sát nữ chính Thẩm Lan.

Thẩm Lan yếu ớt, đáng thương đứng một chỗ coi cô. Thân thể dường như rất nhỏ, chỉ cần một cơn gió lớn thổi qua cũng khiến nàng ngã ra đất, nằm sõng soài trên đó không thể đứng dậy, vẻ mặt yếu ớt nhưng ánh mắt lại kì lạ khiên cường khiến người ta muốn bắt nạt.

Thẩm Mộng Chi nhìn bộ quần áo nàng đang mặc mà có chút ngứa mắt, áo phông lớn che cả cái quần đùi đen khiến Thẩm Lan vốn đã nhỏ nhắn nay càng thêm lùn tịt.

Một đứa bé 4t nhỏ thì nhỏ đấy, cũng đâu cần gầy sơ gầy xác thế kia, nhìn thấy cả xương lộ ra hẳn ra da.



Trông đến thật thảm hại, nếu người ngoài nhìn vào còn tưởng Thẩm gia không cho Thẩm Lan ăn cơm đầy đủ.

Thẩm Mộng Chi nhìn mà lắc đầu, ôm trán bất lực. Cô gọi Thẩm Lan - Mau lại đây!

Như thường lệ, Thẩm Mộng Chi mà dùng cái giọng hách dịch ra lệnh cho nàng ta, lập tức nàng ta sẽ run rẩy sợ hãi tiến tới.

Bây giờ cũng như vậy, Thẩm Lan run rẩy nhìn cô sợ hãi, từ từ tiến lại gần, cho tới khi khoảng cách của hai người gần nhau, Thẩm Mộng Chi bỗng nhiên nắm lấy cánh tay nhỏ bọc xương kéo mạnh xuống.

Bị hành động cô nắm lấy cánh tay rồi kéo xuống sô pha, Thẩm Lan bất ngờ nhìn vết thương ở mu bàn tay của Thẩm Mộng Chi đang chảy máu, vội vàng nói - Tỷ tỷ, em xin lỗi!! Em không cố ý, chị có sao không??

- Ui da, biết đau mà còn hỏi? Mau lấy giấy!! - Thẩm Mộng Chi ôm lấy mu bàn tay của mình, rên lên một tiếng, quát nàng ta.

Thẩm Lan hấp tấp nhìn xung quanh, vẫn không thấy hộp giấy đâu thì lóng ngóng vụng về đổ cả ly nước trên bàn khiến nàng suýt nữa thì ngã ngửa ra sau.

Thẩm Mộng Chi nhanh tay kéo nàng ta lên sô pha, mắng chửi - Em ngốc vậy? Giấy ở trong bếp kìa, mau vào lấy nhanh lên.

Thẩm Lan ngây người một lát, cô thúc dục mới vội vội vàng vàng chạy vào trong bếp lấy hộp giấy ra, lau sạch vết máu rồi dán băng cá nhân.

Thẩm Mộng Chi thấy nàng ta thành thục lấy băng cá nhân trong túi quần thì sửng sốt, xong xuôi mới hỏi - Em chuẩn bị băng cá nhân khi nào vậy, trong người vẫn còn sao?

Thẩm Lan đỏ mặt, ngại ngùng gật đầu. Từ từ lấy từ trong túi quần phải ra một túi đựng toàn băng cá nhân, sau đó móc túi ở bên trái là thuốc sát trùng cùng với tăm bông.

Tất cả đều đặt trước mặt Thẩm Mộng Chi, cô không nghĩ tới túi qυầи иᏂỏ kia có thể đựng được mấy thứ này.

- Em thường xuyên bị thương sao? - Thẩm Mộng Chi vẫn là không suy nghĩ gì, hỏi trực tiếp luôn.

- Dạ, không phải! Mấy hôm trước, lúc em chuyền máu cho chị, có một cô y tá xinh đẹp lắm đưa cho em, dạy em cách sử dụng của nó. - Thẩm Lan lại ngây thơ, thành thật trả lời câu hỏi của cô, mặt cúi xuống đỏ bừng.

- Ờ uhm, sau này nếu có gì không hiểu cứ hỏi chị. - Thẩm Mộng Chi hơi có chút xấu hổ, lảng tránh vấn đề, nhẹ nhàng lấy lý do mà không chút suy nghĩ.

- Dạ vâng!! Em nhất định sẽ nghe lời tỷ tỷ!! - Thẩm Lan vui vẻ, cười tươi với cô.

- Ngoan lắm. - Thấy bé con vui vẻ, Thẩm Mộng Chi bất giác giơ tay xoa đầu, lúc bình tĩnh lại mới rụt tay lại nói - Khụ khụ!! Không có gì!! Chỉ cần ngoan ngoãn là được.

Lúc này, bà Thẩm cũng bước xuống dưới. Nhẹ nhàng đắp mền cho cô, ngồi xuống bên cạnh Thẩm Mộng Chi an ủi, kèm theo vài câu dặn dò.

Cô ngoan ngoãn gật đầu nghe lời, cho có lệ.

Ông Thẩm cũng bưng lên một tô canh gà hầm thuốc bắc để trước mặt ba người, nhìn cô trìu mến nói - Chi Chi, mau ăn đi, nguội rồi sẽ không ngon!!

- Cảm ơn bố!! - Thẩm Mộng Chi cười tươi múc một thìa canh, húp. Gương mặt đột nhiên rạng rỡ, hô lên - Canh ngon quá!!

- Tất nhiên, là ta đích thân xuống bếp nghiêm cứu cả nửa ngày mới nấu được tô canh này, nó đặc biệt phải ngon chứ? - Ông Thẩm vui tính, hếch mũi lên trời tự khen chính mình.

Bà Thẩm nhìn chỉ cười trong bất lực, cô giơ ngón tay cái lên biểu thị sự tán thưởng, cúi đầu hút hết nửa tô canh.

Thẩm Mộng Chi tìm nàng, vẫy tay gọi - Tiểu Lan, mau tới đây uống canh hầm thịt gà này đi, bổ lắm!!



Thẩm Lan hơi khựng lại, không biết có lên bước tới hay không thì bị bà Thẩm nói - Còn không mau tới, chả lẽ còn muốn tiểu thư phải đích thân tới mời ngươi.

Thẩm Lan hoảng sợ, khua khua cả hai tay lia lịa nói - Thưa phu nhân, ý con không phải như vậy?

- Không như vậy thì còn ý gì?? - Bà Thẩm nổi giận định mắng chửi tiếp thì Thẩm Mộng Chi đột nhiên ôm bụng kêu đau.

Ông bà Thẩm thấy vậy, mặc kệ nàng ta đứng đó trong sợ hãi, tất cả sự lo lắng đều dồn vào nhìn đứa con gái yêu quý của mình, rêи ɾỉ ôm bụng kêu đau đớn, quần quại trên sô pha.

Thẩm Lan cũng có chút kinh hãi, nhìn tỷ tỷ vừa mới cười nói vui vẻ với mình nay đã nằm trên sô pha đau đớn quần quại.

Nàng sợ, sợ tỷ tỷ dịu dàng kia sẽ biến mất.

Ông Thẩm lập tức gọi điện vào số cấp cứu, một lát sau một chiếc xe trắng chữ thập đỏ ở trước cửa nhà Thẩm gia.

Bác sĩ cùng y tá, lập tức bắt tay vào làm việc. Được một tiếng sau, bọn họ gặp ông bà Thẩm nói gì đó.

Thẩm Lan luôn âm thầm ở bên cạnh cô, nhìn cô yên tĩnh nằm trên giường thì có chút giật mình.

"Mình tại sao chứ?? Tỷ tỷ, sẽ không xẩy ra chuyện gì, phải không?"

Ông bà Thẩm bước vào trong, nhìn con gái đang bất tỉnh nằm trong phòng thì vô cùng lo lắng. Tức giận khi nhìn thấy Thẩm Lan ở bên cạnh giường của cô, thì chửi mắng nàng không thương tiếc.

Thẩm Lan im lặng nghe hai người chửi mắng, không hề hé răng nửa lời, cúi đầu xuống nhìn nền nhà dường như đã quen với cuộc sống này.

Thẩm Mộng Chi bị tiếng chửi mắng của hai người làm ồn đến đau đầu cựa mình tỉnh dậy. Nhìn thấy cô tỉnh dậy, hai người kia chợt dừng lại, đến bên cạnh hỏi han.

- Con thấy trong người thế nào? - Ông Thẩm dịu dàng hỏi cô, cầm tay cầm chân bóp bóp.

- Bố, còn không sao?? Chỉ là vấn còn chút đau bụng ah~~!! - Thẩm Mộng Chi cười nói, làm tan bầu không khí thuốc súng.

- Con gái ngoan, nghỉ ngơi cho tốt!! - Bà Thẩm nhẹ nhàng âu yếm cô, xoa xoa mái tóc ngắn ngủn của Thẩm Mộng Chi.

Thẩm Mộng Chi vui vẻ gật đầu, bọn họ ở lại hàn huyên với cô một lúc lâu rồi cũng tự nhiên rời khỏi vì công việc.

Thẩm Mộng Chi ngả người ra sau, âm thầm thở dài suy nghĩ.

"Hôn ước của mình với Phó thiếu phải làm sao đây? Hủy bỏ cũng không được, mình cũng chưa từng gặp hắn ta, yêu đương được chắc?"

- Tỷ tỷ!!!

Thẩm Mộng Chi giật mình thoát khỏi suy nghĩ, nhìn đứa bé đứng lù lù trước mặt mà ôm tim.

- Lan Lan, em làm chị giật hết cả mình. Chị yếu tim em ơi!!

Thẩm Lan không nghe cô nói, leo thẳng lên giường ngồi đối diện với cô. Nàng ta dập đầu xin lỗi, khiến Thẩm Mộng Chi giật mình lần nữa suýt thì hét lên.

- Em làm cái trò gì vậy?

- Tỷ tỷ, em biết sai rồi. Cầu xin tỷ đừng vất bỏ em, em nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời chị mà!! - Thẩm Lan cúi đầu nói.