Lãng Tử Dị Năng Của Mỹ Nhân

7.4/10 trên tổng số 5 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Đang Cập Nhật
Tên Khác: Lãng Tử Dị Năng Thần - Mỹ Nhân Lạc Trùng Vây
Bạo lực, da^ʍ tà, hỗn loạn, kỳ bí, khó lường....... Tất cả những gì tươi mới đến rực rỡ và sáng tạo đến điên rồ nhất của em trong hai tháng qua là đây!!!!!
Xem Thêm

Chương 1: Tứ Lan mỹ nhân gặp nạn ô nhục (1)
“Hà Phương Lan, Ngô Cát Ngọc Lan, Bùi Nguyệt Lan, Trịnh Thuỳ Lan…… ĐM ở đâu ra nguyên một bầy toàn tên Lan không vậy nè!? Đã vậy con nào cũng ngon cơm ngọt nước quá chứ, hả tụi bây!!!??? Hắc hắc hắc hắc hắc…..!!!!”

Thằng đại ca của băng cướp vừa cười khả ổ với hai thằng đệ, vừa Vương bốn cái thẻ nhân viên lên mặt tủ kính đánh xoạch. Đó là bốn cái thẻ đeo ghi tên bốn cô cái trẻ là nhân viên của cửa hàng trang sức đá quý cao cấp. Chúng bị vứt lên mặt tủ kính, nằm lăn lóc giữa vô số trang sức, vàng bạc, đá quý, kim cương mà bọn cướp kia vừa mới gom lại thành đống. Bốn cô nàng nhân viên của cửa hiệu nữ trang nổi tiếng, chủ của bốn chiếc thẻ kia, thì đang bị trói dính lại thành một chùm với nhau, miệng bị dán băng keo kín mít, chỉ biết giương ánh mắt sợ hãi kinh hoàng nhìn ba thằng cướp.

…….

Lúc ba tên đàn ông bước vào tiệm nữ trang khi đồng hồ điểm chín giờ đêm, là bốn nàng đã thoáng nghi ngờ. Thế nhưng áo vest bảnh bao, tóc tai lả lướt, đồng hồ sang trọng… của bọn chúng….đã phần nào xua đi ý nghĩ dè chừng. Đã thế, sau khi bước xuống khỏi taxi, tên đầu lãnh lại còn lớn tiếng nói với tài xế bằng giọng lưỡi sang trọng kiểu cách: “Thôi thôi chú khỏi phải thối, chú cứ cầm hết đi chứ anh mang một xấp tiền mặt dày thế bất tiện lắm, cầm uống nước, nhé!!! “. Cái giọng điệu khoe khoang lố lăng của tên nhà quê bán mới bán đất mà giàu lên sẽ làm người ta bật cười, nhưng có tác dụng quá tốt để không ai nỡ nghi ngờ rằng chúng là….ăn cướp!!! Để rồi đến khi chúng đang vờ lựa chọn dây chuyền với nhẫn kim cương, Nguyệt Lan vừa vào trong đi vệ sinh đã tạo ra kẽ hở cơ hội ra tay, thì chúng đã nhuần nhuyễn và chuyên nghiệp kề dao khống chế hết Phương Lan, Ngọc Lan, Thuỳ Lan trong không đầy một nháy mắt!!!! Nguyệt Lan vừa từ nhà vệ sinh bước trở ra cũng lập tức bị bịt miệng ngay. Không một tiếng la, không một động tác giãy giụa nào kịp phát sinh hết….. Tên đàn em nhẹ nhàng kéo hai lớp cửa xuống, khoá trái lại kín như bưng sau khi cẩn thận quan sát rõ bên ngoài đường không ai để ý đến….. Cửa hàng trang sức cùng bốn nàng mỹ nhân bị khống chế hoàn toàn, thần không biết, quỷ không hay!!!!!

Ngay khi cửa chưa kịp kéo xuống hết thì cũng vừa đúng lúc một bóng đàn ông thứ tư chui tọt qua khe hẹp vào trong cửa hàng. Tên này đã cảnh giới an toàn để đảm bảo không có ai trên đường nhòm ngó đến, rồi phút cuối cùng hắn mới chui vào trong , nhập bọn với ba tên kia. Hắn vui vẻ cười chào: “Đại ca, quá dễ dàng luôn phải không!? Em đã nói rồi mà, hahaha….! “

Giữa tiếng cười đó là ánh mắt kinh hoàng khϊếp vía của bốn cô gái trẻ: cả bốn nàng đang căm phẫn nhìn chòng chọc cái tên thứ tư ấy, vì hắn chính là nhân viên bảo vệ ca đêm ở đây - là thằng Phú!!!! Các nàng hiểu ra rằng Phú đã làm tay trong thông đồng, nên vụ cướp mới trót lọt giản đơn đến như thế….!

Thằng cướp tên Khiêm vừa đểu cáng bóρ ѵú Nguyệt Lan, làm nàng ứa lệ nhục nhã, vừa hỏi tên Vương, đại ca của bọn: “còn camera giáp sát an ninh thì sao đại ca? Nó quay thấy mặt mũi tụi mình hết rồi!? “

Vương thong thả châm điếu thuốc, chỉ về căn phòng khuất phía trong của cửa hàng: “thằng Minh vô máy tính xoá hết dữ liệu rồi. Cắt dây nguồn hết bốn camera rồi. Mày tưởng tao không tính trước chắc!? “

Quả nhiên chỉ ít phút sau, Minh đi ra, cười hớn hở: “Xong, xoá sạch! Giờ mình làm gì trong này cũng không ai biết! Gom hàng rồi dzọt luôn hay sao đại ca!? “

Vương phẩy tay gạt đi cái hấp tấp ngu xuẩn của thằng Minh, rồi điều động cả bọn:

“Giờ này mới mười giờ đêm, tính chạy ra cho cả làng thấy hả!? Có gì mà vội!!!!? Thằng Phú đi một vòng kiểm tra hết cửa nẻo cả ba tầng lầu, thằng Minh mày dò lại hệ thống an ninh báo động 1 lần nữa cho chắc. Khiêm, mày lấy 4 cái điện thoại của 4 con này, nhắn về nhà cho gia đình là tối nay tụi nó đi chơi với nhau rồi ngủ lại nhà nhau - máy con này thì nhắn là ngủ lại nhà con kia. Để không có ba má anh chị em gì nghi ngờ làm phiền mình nữa! “

Trong lúc cả bọn chia nhau vừa làm vừa phục cái sự tính toán chi li siêu đẳng của đại ca chúng, thì thằng Vương từ tốn phân loại nữ trang, đá quý, xếp ngay ngắn vào va li. Hắn chuyên nghiệp và vô cùng thong thả, cẩn thận. Số tài sản hơn hai tỉ đồng đã nằm gọn trong vali trên tay mình, mà Vương vẫn tỉnh như không!!!

…….

Vương vốn dĩ là vậy, một tên trùm băng cướp lọc lõi, già dặn, kỹ lưỡng và chu đáo đến đáng sợ! Hắn xứng đáng, quá xứng đáng làm đại ca của nhóm cướp đã thực hiện năm vụ cướp lớn gần đây mà không để lại chút dấu vết nào!!! Hắn là bộ não giúp cho cả bọn ra tay hoàn hảo đến mức công an không tìm ra nổi một dấu vân tay để mà tra án! Hắn tên Hồ Thiên Vương - Hắn là gã đại ca thâm sâu khôn lường, hắn là tên tướng cướp toàn diện đến mức gần như hoàn hảo - xứng đáng là Vương tử của nghề cướp !!!! Phải, hắn gần như là hoàn hảo - chỉ có một nhược điểm duy nhất thôi - đó chính là……háo sắc!!!

…………

Ngoài cướp của, Vương cũng đã cướp sắc không biết bao nhiêu lần. Cái thú tính được khoá tay, trói chân, rồi hãʍ Ꮒϊếp những cô gái yếu đuối đang uất ức khóc la van xin…..khiến Vương sung sướиɠ hơn ngàn lần so với đi chơi gái bán da^ʍ! Thường là trong những vụ cướp của nếu nạn nhân là nữ mà lại xinh xắn trắng trẻo thì thế nào bốn tên này cũng sẽ có thêm một trận cướp sắc ngon lành!!! Khiêm, Phú và Minh càng thêm “kính yêu” đại ca của chúng chính vì cái khoản “phụ cấp” đầy vui thú đó!!! Và vụ này cũng không ngoại lệ: Ngay ngày đầu tiên lên kế hoạch cho thằng Phú vào đây làm bảo vệ, là Vương đã tính trước kế hoạch sẽ nhốt kín băng bọn chúng vào bên trong cửa hàng cùng với bốn đoá hoa Lan xinh đẹp kia: vừa an toàn, kín đáo, vừa tiện lợi không gian và thời gian để…..hái hoa!!!



Giờ này chính là lúc để Vương và cả bọn hưởng thụ cái thú vui đó!!! Kế hoạch của chúng đã vẹn toàn rồi: đóng cửa, tắt điện, chờ ở đây đến ba giờ sáng rồi sẽ êm đẹp tẩu thoát. Thật ra, ở bốn góc đường cách xa cửa hàng này hơn một trăm mét, chúng còn có bố trí bốn tên đệ tử cóc ké khác để cảnh giới nữa!!! Mọi âm thanh trong này cũng dần im bặt. Điện thoại của bốn cô gái cũng đã bị tắt nguồn. Mọi thứ đã quá chu toàn, nên giờ đây chúng hoàn toàn thoải mái mở cuộc truy da^ʍ khoái lạc giữa bốn bức tường này mà chẳng ai hay biết nổi!!!!

…..

Đại ca đương nhiên phải được đi đầu! Thằng Vương không vội vã gì, hắn cười nham hiểm bấm con dao ra đánh ‘Tách’ khiến các cô gái giật mình run rẩy, rồi lạnh lẽo ra lệnh:

“Tối nay, các em biết điều thì nghe lời tụi anh, ngoan ngoãn, im miệng!!! Nếu em nào chỉ cần ho một tiếng ho trái ý anh, cử động 1 ngón tay trái ý anh…………., thì cả bốn đứa đừng mong còn được toàn thây!!! “

Giọng lưỡi đe dọa nghe hệt như trong phim Hong Kong, nhưng lưỡi dao thép lạnh đang ép chặt vào cổ họng Phương Lan thì chắc chắn không phải là hành động giỡn chơi…! Phương Lan bị lưỡi dao chèn đến khó thở, Ngọc Lan và Nguyệt Lan khóc nức nở lên không thành tiếng dưới lớp băng keo, chỉ có Thuỳ Lan là lạnh lùng nhìn lại Vương với thần mắt bén ngót như thể muốn dùng ánh nhìn mà đâm thủng vào người hắn……..

………………….

Thêm Bình Luận