Chương 1: Lần đầu gặp mặt

Tại biệt thự của Lý gia, đang có hai cặp vợ chồng ở tuổi trung niên ngồi cùng nhau, vui vẻ nói chuyện.

Một bên là Lý gia, một bên là Kỳ gia, tình cảm của hai bên rất tốt, đã thân thiết từ bao năm nay. Trên thương trường lại còn ngang tầm, vừa giúp đỡ lẫn nhau.

Ông Kỳ ghé sát vào tai vợ mình :"Con bé sao còn chưa đến?"

- "Tôi làm sao biết được, lúc chúng ta đi nó còn đang ngủ, chắc đang trên đường đến thôi."

Ông Kỳ lắc đầu :"Bà cưng chiều nó quá rồi."

- "Tất nhiên, con gái của tôi, nó mới chỉ 17 tuổi, không cưng chiều nó tôi cưng chiều ai. Lại nói bao nhiêu năm nay nó phải học ở Canada, bây giờ về tôi rất vui đó." Bà Ký nói.

Lúc này, ngoài cửa xuất hiện một người thanh niên với bộ âu phục phẳng phiu, làn da trắng mịn, mái tóc đen láy, cặp lông mày rậm và đen, đôi mắt chim ưng, nhất là đôi môi, vừa nhỏ vừa mỏng, đặc biệt còn hồng tự nhiên - anh chính là Lý Kiệt, không hơn không kém năm nay đã 24 tuổi.

Hai gia đình từ trước đã muốn trở thành thông gia, bây giờ Tiểu Khanh đã từ Canada về nên hai bên quyết định lấy ngày hôm nay để hai đứa gặp mặt.

- "Bố mẹ, cháu chào cô chú." Lý Kiệt lễ phép nói, ngữ khí nhàn nhạt, như thể mọi thứ xung quanh không liên quan đến anh.

Ông bà Lý gật đầu, ông bà Kỳ cười :"Tiểu Kiệt lớn quá rồi nhỉ? Cháu có ý định sẽ lập gia đình chưa?"

Lý Kiệt anh ghét nhất những dạng câu hỏi này, mím môi, đáp qua loa :"Cháu còn đang chuyên tâm vào công việc."

- "Tiểu thư, mời cô vào." Lúc này tiếng của người giúp việc vang lên, từ ngoài đi vào là một cô gái rất xinh đẹp.

Tuy chỉ mới 17 tuổi nhưng Kỳ Tử Khanh đã sở hữu một thân hình đẩy đà, vẻ đẹp hấp dẫn nhưng đâu đó vẫn còn nét hồn nhiên. Mài tóc dài đến lưng được uốn nhẹ bồng bềnh, gương mặt mộc mạc nhưng vẫn đẹp.

- "Bố mẹ, chào hai bác." Gương mặt cô vẫn đang buồn ngủ, hơi phụng phịu, đêm qua cô thức xem mấy bộ phim cấm đến hơn 2 giờ sáng, ngủ chưa đủ giấc đã bị gọi dậy.

Lý Kiệt quay sang nhìn cô, hơi nhíu mày vì bộ váy cô đang mặc trên người phải gọi là ngắn, học sinh bây giờ ăn mặc thế này sao?

- "Nào, Khanh Khanh lại đây, chắc không biết hai bác đâu, sinh ra và lớn lên ở Canada, giờ mới về thì làm sao biết được." Bà Lý vui vẻ nói, đưa tay về phía cô.

Kỳ Tử Khanh nhìn mẹ mình rồi đi về phía đó, mẹ Lý diụ dàng nói :"Khanh Khanh, giới thiệu với con nhé! Đây là con trai bác, tên là Lý Kiệt, nó làm bác sĩ, nhưng không phải bác sĩ bình thường đâu. Nó đã mở được bệnh viện riêng rồi đấy."

Ký Tử Khanh theo ánh mắt nhìn về phía người đàn ông kia đang đứng, bây giờ cô mới phát hiện ra sự hiện diện của anh. Hai mắt khẽ sáng lên, oa, người đâu mà đẹp thế, giống như con gái vậy.

- "Cháu có thích không? Thằng bé tuy lạnh lùng nhưng thật ra nó rất tốt, phải gần gũi lâu ngày mới biết được. Con có đồng ý làm con dâu bác không?" Mẹ Lý dùng lời ngon ngọt dụ dỗ.

Kỳ Tử Khanh rất bình thản đứng dậy đi về phía anh, cô nhìn thẳng vào mắt anh :"Chào anh, em tên là Kỳ Tử Khanh, rất vui khi được biết anh."

Lý Kiệt nhíu mày nhìn cô, lại còn bạo dạn như thế nữa à? Bà Lý nhíu mày :"Tiểu tử, con còn ngây ra đó làm gì?"

Kỳ Tử Khanh khẽ cười, giữa hai người đã có hôn lễ sẵn rồi phải không? Rất tốt, cô sẽ rước lão chồng già này của mình về.

Lý Kiệt đưa tay ra định bắt lại thì Kỳ Tử Khanh đã rụt tay lại, cô quay người nhìn các bậc tiền bối :"Vậy khi nào con sẽ được cưới anh ấy?"

Lý Kiệt nhất thời đanh mặt lại, gượng gạo thu tay về.

Câu hỏi khiến mọi người chấn động, nhất là Lý Kiệt, anh nhìn cô, cưới sao? Anh chưa từng nghĩ đến vấn đề đó.

Họ chỉ mới gặp nhau lần đầu tiên.

Mẹ Kỳ vui vẻ nói :"Khi nào con học xong."

- "Dạ được." Kỳ Tử Khanh nhìn anh, miệng lầm bẩm hai từ "Lý Kiệt".

Mọi người xuống phòng bếp dùng bữa tối, Kỳ Tử Khanh kéo ghế ngồi xuống ngay bên cạnh anh, điều này làm hai bên vô cùng vui vẻ. Ban đầu còn lo ngại chúng sẽ không thích nhau, giờ thì tốt rồi.

- "Tiểu Kiệt nhà ta ít khi về nhà, thật, nó cứ để hai ông bà già này bơ vơ một mình, suốt ngày ở bệnh viện, không thì về nhà riêng." Ông Lý nói.

Lý Kiệt gắp một miếng rau, Kỳ Tử Khanh gắp cho anh miếng thịt gà rồi thản nhiên nói :"Em rất vui khi anh đẹp như vậy lại chưa có bạn gái, là đợi em đúng không?"

- "Khanh Khanh, nghiêm túc vào." Ông Kỳ nói.

Kỳ Tử Khanh bật cười :"Con chỉ hỏi anh ấy như vậy thôi mà."

Bữa tối trôi qua nhanh chóng, Lý Kiệt theo ước muốn của bố mẹ đã đưa Kỳ Tử Khanh ra vườn dạo. Bên ngoài trời hơi lạnh, cô lại mặc váy ngắn nên hơi bất tiện.

- "Sao anh không nói gì hết vậy?" Cô thắc mắc hỏi.

Lý Kiệt bình thản đáp :"Nói chuyện gì?"

- "Về mọi chuyện, anh đừng nghĩ em mới 17 tuổi mà không biết gì, em biết nhiều lắm nhé!." Kỳ Tử Khanh tự hào nói.

Lý Kiệt mặt không biểu cảm, đi ngang qua cô. Kỳ Tử Khanh nhíu mày, cô quan sát thấy ánh mắt anh ta chưa dừng ở người cô lấy một giây, cô ăn mặc thế này mà anh ta không thèm chú ý luôn sao?

Trời ạ! Lẽ nào chồng tương lai của cô...?

Kỳ Tử Khanh lắc đầu, không thể như vậy. Cô phải thử trước khi rước về mới được.

***

Viết rồi mới thấy kì kì, họ nhà nữ chính là Kỳ. Công ty tên là Kỳ thị sao ta?