Chương 1-1: Giới thiệu

Tướng Quân à, sớm giải giáp.

Chàng vẫn còn ở ngày hai mươi hai, chờ ngài về nhà."

(Nhị Nguyệt Hồng ngày 21 tháng 2 chết. 2 năm sau Trương Khải Sơn tử trận.)

.

Đêm qua mộng lại về.

Đài diễn mùa thu, phấn trang cùng áo mới.

Lại xướng hí khúc cũ.

.

Giám ngục đạp lên tuyết phương Bắc.

Tựa vụn muối loạn bay chẳng rõ sớm chiều.

Khăn ngọc trên đầu kẻ hèn trẻ tuổi ấy.

Tựa như búi tóc của người xưa

(Nhị Nguyệt Hồng bị Trương Khải Sơn giam trong ngục tối, không gian kín bưng, không phân biệt được ngày đêm, ngoài trời đổ tuyết, tuyết xuyên suốt cả câu chuyện. Trương Khải Sơn từng có lúc rượu say loạn tính, vung tiền phá thân xử nam của một thiếu niên trẻ tuổi, biết hát một chút hí khúc, có vẻ ngoài giống Nhị Nguyệt Hồng...)

.

Trăng tròn từ biệt, trăng khuyết đoàn viên.

Đường yến lại ngậm bùn mới

Dư âm tịch liêu bao trùm chín tòa dinh thự hùng vĩ

(Đường yến= chim mái, ngậm bùn xây tổ mùa xuân. Đoạn này ám chỉ khi Nhị Nguyệt Hồng chết.

Nguyên văn: Thời đại Dân quốc năm thứ hai mươi chín, ngày hai mươi mốt tháng hai âm lịch, Cửu Môn Đề Đốc Nhị Nguyệt Hồng qua đời. Ba ngày sau, vào tiết xuân phân, âm dương đồng hành. Từ đó, mùa đông rét đậm qua đi, nắng ấm chan hòa.)

.

Người nói Giang Nam mưa khói nhạt nhòa

Một mình ta tế trời nơi ải Bắc

Mồ hoang mả mới ai chăm sóc đây

Sử quan cũng thôi đề bút rồi

(Lúc an táng chỉ có quan tài của Nhị Nguyệt Hồng được chôn xuống đất, Trương Khải Sơn sợ không ai cúng bái nên đem hài cốt của Nhị Nguyệt Hồng ướp thơm mang theo bên mình, đến khi Trương Khải Sơn chết thì dặn dò đem cả hài cốt của Nhị Nguyệt Hồng chôn theo.)

.

Năm ấy tuyết nhiễm hồng phủ lấp sồi xanh.

Một bộ thủy tụ đan y

Quân có còn nhớ

Mồ mới xương cũ chôn ngày đầu thất

("Thủy tụ" là áo hát tuồng, "đan" là màu đỏ chu sa, có thể hiểu là "một thân y phục đỏ thẫm.

Trước khi Nhị Nguyệt Hồng chết, Trương Khải Sơn đưa Nhị Nguyệt Hồng ra khỏi ngục, trời hôm ấy rất trong, Nhị Nguyệt Hồng nhìn thấy tuyết trong cả khu vườn toàn một màu đỏ như máu.)

.

Trong men say thấy cố nhân quay về

Đến khẽ khàng nói câu yêu người

Quân có còn nhớ

Khi ấy thiết mã tướng quân nghẹn ngào như một đứa trẻ

(Sau này Trương Khải sơn nghe kể lại

mới biết, lúc chỉ còn một hơi thở,

Nhị Nguyệt Hồng đã nói một câu "tôi yêu ngài")

:RAP:

Nam nhi trung kiên, cốt thấm cát vàng

Giáo mác chiến chinh tận chân trời

Thân lâm vào ngục, thắp đèn bão

Cố nhân xem là nhà

(Trương Khải Sơn nhốt Nhị Nguyệt Hồng vào ngục kín, ánh sáng duy nhất là từ một ngọn đèn bão.)

.

Thanh minh mưa rơi dưới thềm

Áo xanh dưới ô đẹp như tranh vẽ

Tuyết đầu mùa ngày hai mươi tám lạnh lẽo

Đền cho quân đá xanh ngói đen

.

Người nói dùng giáo mác đổi lấy cố hương

Dùng mùa đông làm rào chắn, dùng chiến trận làm vật tế

Cho yên bình an ổn của Lê Viên

Tại sảnh đường riêng cạn chén

Say lòng từ biệt tướng , hát thêm một khúc

Là khúc "Biệt Cơ" theo ý quân

Sợ rằng khi tỉnh giấc mộng rồi

Quân ơi, giang hồ từ nay ly biệt

(Lê Viên là nhà hát của Nhị Nguyệt Hồng, "Biệt Cơ" là khúc "Bá Vương Biệt Cơ", kể về đoạn Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ từ biệt ái thϊếp là Ngu Cơ, vì biết chắc Hạng Vũ ra trận lành ít dữ nhiều, Ngu Cơ múa xong một điệu thì cắt cổ tự sát.)

.

Từng thấy cố nhân sau khi xướng khúc xong

Tẩy sạch điểm trang là thích hợp nhất

Sợ rằng xem thấu khúc hạ màn

Quân ơi, giang hồ từ nay xa cách rồi

(Nhị Nguyệt Hồng từ khi bị giam vào ngục không mở miệng hát một đoạn hí khúc nào)

:RAP:

Ai còn nhớ,

Đầu xuân khi ấy, quân bắt gặp nụ cười đó của chàng

Ai còn nhớ,

Cuối hạ khi ấy, đào hát xướng một khúc Hải Đường

Ai còn nhớ,

Tàn thu khi ấy, ta và người từ nay đôi đường xa lạ

Không quay về cũng chẳng hối hận

Hẹn quân kiếp sau gặp lại

.

Năm ấy tuyết nhiễm hồng phủ lấp sồi xanh

Một thân phục trang đội mũ đen

Quân có còn nhớ

Mồ mới xương cũ chôn đầu thất

.

Trong men say thấy cố nhân quay về

Đến khẽ khàng nói câu yêu người

Quân có còn nhớ

Hình bóng trong cơn say đó, là ai khoác áo cho ngài.

.

(Nguyên văn: Đêm hai mươi hai đó, cố nhân dường như đã trở lại. Y ở bên tai khẽ thở dài một tiếng, hát xong một vở hí cuối cùng trong cuộc đời. Mơ màng chẳng rõ vì sao, loanh quanh lượn lượn, trong bóng rượu nhặt tấm áo cũ khoác lên vai. Một câu "yêu anh" khẽ khàng tan biến trong làn gió.)