Chương 1

" Ngọc Ly, là em đánh cô ấy". Trương Minh Kiệt đưa mắt lạnh lẽo nhìn cô.

" là tôi đánh cô ta". Ngọc Ly thẳng thắng thừa nhận, mắt không quên liếc nhìn cô ta đang ủy khuất dựa vào người hắn.

" em… Ra ngoài chịu phạt". hắn lưỡng lự nhìn cô, có chút khó chịu, tại sao cô không chịu giải thích với hắn.

" dạ chủ tử". cô nghe lời hắn, đến sân huấn luyện chịu phạt, một cái liếc nhìn cô cũng không nhìn đến hắn.

Nhìn cô khuất sau cánh cửa khiến hắn không khỏi đau lòng.

" Kiệt, cô ta thật hung dữ, sau này anh đừng để cô ta đến gần em được không, em sợ". Đường Nhiên cố tình dựa sát bộ ngực vào cánh tay hắn cọ qua cọ lại.

" Đường Nhiên em sau này tốt nhất đừng gây chuyện với Y Bối nữa, lần sau anh sẽ không tha cho em đâu". hắn đường đường là lão đại của một bang phái, vì nợ ân tình của ba cô ta, chấp nhận lời thỉnh cầu trước khi mất của ông ấy là chăm sóc tốt cô ta.

" Kiệt, em không cố ý".

Hắn không để ý đến lời nói của cô ta, sải bước ra ngoài đi đến nơi cô đang chịu phạt, nhìn người con gái trước mắt đang đau đớn chịu hình phạt khiến hắn có chút nhói trong lòng nhưng nhanh chóng vụt mất.

Sau khi cô chịu xong hình phạt, cả người đau đớn ngã quỵ xuống đất, nhưng vẫn cố gắng đứng dậy đi về phía hắn.

" chủ tử, tôi đã nhận xong hình phạt".

Cô đau lòng nhìn hắn, hắn lại vì người phụ nữ khác phạt cô, từ trước đến giờ dù cô có gây ra chuyện gì đi nữa, hắn vẫn không hề phạt cô, bây giờ chỉ vì một cái tát, hắn lại ra lệnh cho cô chịu phạt, nhưng hắn đâu biết, cánh tay cô vì cô ta mà bị phỏng, bây giờ bị phạt như vậy, vết thương càng trở nên nặng hơn, từ lúc hắn dẫn cô ta về, cuộc sống của cô tất cả điều bị đảo lộn.

" sau này nên biết thân phận của mình, Đường Nhiên sau này có sẽ trở thành chủ mẫu của các người". hắn lạnh nhạt nói với cô.

" dạ chủ tử". một chút gợn sóng trong mắt cũng không phát hiện.

Hắn nhìn cô lạnh nhạt với câu nói của mình như vậy khiến hắn trong lòng khó chịu, dứt khoát đứng dậy đi ra ngoài.

Nhìn bóng lưng hắn khuất sau cánh cửa, cô mới từ từ quỵ xuống, nước mắt không tự chủ mà rơi ra, hắn không biết được, cô cũng không biết được, tình cảm cô dành cho hắn là gì, là yêu, hay kính trọng, từng câu từng chữ của hắn nói ra, như có dao đâm mạnh vào tim cô, thật sự rất đau.

Cô từ bỏ.

Ngọc Ly , sát thủ bang Thiên Phong Địa, cô được xem là một trong những sát thủ quan trọng của Thiên Phong Địa, cô là trẻ mồ côi, từ nhỏ đã được đưa về Thiên Phong Địa, cùng hắn trải qua những đợt huấn luyện khắc nghiệt, đến khi hắn lên làm người đứng đầu Thiên Phong Địa, hắn liền cho cô làm người đứng bên cạnh hắn, cô chính là dưới một người trên vạn người.

Hắn luôn dành sự quan tâm đến cô một cách đặc biệt nhất, nhưng từ lúc cô ta xuất hiện, cô chính là bị hắn bỏ rơi.

*

" Ngọc Ly nhiệm vụ của cô lần này rất nguy hiểm, cô không chấp nhận vẫn được, tại sao lại đồng ý". Nhị Tam đưa mắt lo lắng nhìn cô, cậu không phải lo thực lực của cô không đủ, nhưng cô vừa chịu phạt xong, sức khỏe không đủ để thực hiện nhiệm vụ lần này.

" Nhị Tam, cậu không cần lo cho tôi, tôi biết năng lực của mình dù gì…". cô đang nói đột ngột im lặng.

" Ngọc Ly , tại sao lại tự hành hạ bản thân mình như vậy chứ, thật không đáng". Cậu đau lòng nhìn cô, từ nhỏ hai ngươi được cùng lúc đưa về Thiên Phong Địa, nên tình cảm chẳng khác gì người một nhà.

" Nhị Tam, nếu nhiệm vụ lần này thành công, tôi mới có cơ hội xin chủ tử đến làm việc cùng cậu, như vậy chúng ta có thể bảo vệ nhau, tôi cũng không phải cô đơn một mình nữa". cô biết Nhị Tam đang lo cho cô, nhưng cô không thể suốt ngày bên cạnh nhìn hai người họ bên nhau được, cô cũng biết đau.

" nhưng nhiệm vụ lần này liên quan đến Lôi Điện, cậu biết rất nguy hiểm không".

" nhưng chủ mẫu đang nằm trong tay Lôi Điện, chúng ta là thuộc hạ, cần phải cứu người". cô không một tia do dự nói, nếu nhiệm vụ lần này thất bại, cơ hội gặp lại hắn của cô sẽ rất thấp, cô tình nguyện.

" Ngọc Ly ".

" đến giờ rồi". cô đứng dậy đi nhanh ra ngoài.

Cô không hiểu An Nhiên cô ta chọc ai không chọc lại chọc đến bang Lôi Điện, cô ta nghĩ cô ta sống đủ rồi, nên muốn tìm cái chết còn kéo theo nhiều người như vậy.

Bang Lôi Điện và Thiên Phong Địa trước nay nước sông không phạm nước giếng, huống hồ Thiên Phong Địa thật sự không phải đối thủ của Lôi Điện, bây giờ lại vì cô ta, cô ta đúng là thành sự không có bại sự có thừa.

~*~~~~~

Đi một lúc bọn họ đã đến nơi, hai bên bắt đầu giao chiến, khắp nơi điều như bão đạn.

Lôi Điện sơ suất, bọn thừa cơ cứu được An Nhiên trở về, trên đường chạy trốn vì bị đám người Lôi Điện truy sát, cô đành liều mình đánh lạc hướng đám người phía sau.

" Nhị Tam, cậu đưa chủ mẫu về trước, tôi đánh lạc hướng bọn họ".

" Ngọc Ly, cô cẩn thận".

Ngọc Ly không trả lời cậu, nhanh chóng đánh tay lại vòng lại, chạy ngược về phía bọn họ.