Chương 1: Bartender không thích ngọt ngào.

Hắc Doãn Ninh nhìn thời gian trên điện thoại, cất cặp sách trên người xuống bàn. Sải bước đóng lại cửa phòng trọ, đi ra ngoài.

Cái chiếc xe đạp đặt ở ngoài sân trọ, leo lên chạy ra ngoài.

Địa điểm: Quán bar Lưu Hoan.

Nơi cô vừa thích vừa không thích.

Rất nhanh sẽ liền tới. Hắc Doãn Ninh gửi xe ở một góc cũ.

Đi bằng cửa sao tới phòng thay đồ. Cũng vừa đúng 9 giờ tối.

Cô tự nhận mình chính là một bartender rất có trách nhiệm.

Trên người Hắc Doãn Ninh hiện tại chỉ có một chiếc áo sơ mi trắng toác, quần jean đen, dáng người mảnh khảnh lại trẻ trung. Chỉ là biểu cảm hơi lạnh lẽo làm con ngươi thành thục.

Giữa phần lông mày có một vết sẹo nhỏ, mờ và nhạt. Phá lệ anh tuấn.

Cô mở tủ lấy ra một cái áo Waistcoat màu đen. Quen thuộc mặc vào.

Máy tóc đen dài cũng được cột lên cao một cách lỏng lẽo, giống như bỏ quên vài sợi tóc non làm thêm 3 phần lười biếng.

Cái đại hán tên A Mân bên ngoài cũng bước vào thối giục.

"A a lão đại, chị xong chưa? Khách bắt đầu náo loạn rồi a, bà chủ cũng bảo chị mau nhanh lên đó!" Hắn hét.

Hắc Doãn Ninh không gấp gáp lắm, vẻ mặt lạnh nhạt lại treo một độ cong xấu xa cùng lưu manh, chậm chạp bước ra ngoài.

Đám người ở quầy bar hét lớn đến chói tai.

"Chào mọi người."

Cô trong lòng bất đắc dĩ cũng phải nói to. Nhạc quá ồn.

"Ya!! Mỹ nữ của Lưu Hoan ra tới rồi, ra tới rồi."

"Mau mau pha cho chũng tôi một ly đi!"

"Nghe nói bartender họ Hắc này đặt biệt xinh đẹp, quả thật không sai. Hahahaha"

Khóe miệng Hắc Doãn Ninh cười nhẹ, thập phần ngả ngớn. Mắt nhìn một cô gái hở hang đằng kia. Như thấy mục tiêu, bắt đầu nhận một đơn hàng đầu tiên.

"Quy tắc của tôi chính là nhường cho những người phụ nữ xinh đẹp, mọi người không ý kiến chứ?" Cô nhướng mày.

Cô gái lẳиɠ ɭơ ở bên kia nghe cô nói soái khí như vậy khuôn mặt cũng nhiễm một tần đỏ. Coi như có chút hảo cảm. Ánh mắt nhìn cô tưởng chừng như có du͙© vọиɠ.

Ghê tởm.

Trong ý thức của cô xếp dạng người này thành một lũ chó động dục.

Đám đàn ông ở phía sau la hét "Không vấn đề! Không vấn đề!"

"Nam tử hán đại trượng phu chấp gì mấy người phụ nữ? Hahaha" Gã cười, mà tay lại đặt trên bộ ngực đẩy đà của một cô gái gần đó bóp nhẹ, thảo mãn sinh lý đi?

Tâm tình khá tốt của cô thoáng chốc liền lạnh.

Khuôn mặt cô thờ ơ như cũ, thành thục cùng chuyên nghiệp pha một ly cocktail có độ cồn nhẹ, đẩy ly rượu trên mặt bàn trơn trượt.

Ly rượu dừng đúng chỗ cô gái lẵng lơ đó.

Mặc dù chỉ là một động tác bình thường mà bartender khác đều có thể làm được.

Cố tình làm ở trên người nàng lại xuất ra một cổ lệ khí. Siêu trần thoát tục, không màn sự đời chỉ muốn vui chơi hưởng lạc khoái chí. Xuất trần như vậy quả thật không giống người thường.

Đứng chúng với đám người đại hán-lẳиɠ ɭơ này lại càng nổi bật.

Hắc Doãn Ninh bồi rất nhiều người, tay cảm thấy như sắp đứt ra, nhưng biểu tình trên mặt không một chút cũng không nứt ra, không có gì thay đổi.

Chỉ là hôm nay đúng vào ngày chủ nhật, tăng ca.

Chắc là... bồi người khác tới 2 giờ sáng đi?

Hiện tại cũng chỉ có 11 giờ đêm.

Nhất thời cũng thật khổ não.

Chỉ là cô thực sự rất thiếu tiền, loại làm việc bán mạng này lại có thể đẻ ra tiền. Cái thân thể này cô thật không tiếc.

Khách quan theo đó cũng dần bớt, hiện tại 7 ghế cũng chỉ có ba ghế là cùng uống nói chuyện phiếm, đám người kia chắc cũng đã vào khách sạn cuồng hoan vô cực dục cái gì đó. Hắc Doãn Ninh cũng theo đó được nghĩ ngơi, ngồi tiếp chuyện với cô gái lẳиɠ ɭơ lút nãy, tự xưng tên Dư Mộng Hoan.

Giọng điệu cô ta lẳиɠ ɭơ không thể chịu được, mơ hồ phát ra chút đắc ý cùng tự hào khi giới thiệu.

Mộng Hoan. Cuồng hoan trong mộng?

Có cái gì đặc biệt đây? Vểnh cao ngực làm gì?

Mà cái cô Mộng Hoan này, tựa hồ như rất hứng thú với cô, vụng về lôi trong túi xách ra một cọc tiền, quăng trước mặt.

Hắc Doãn Ninh dùng hai tay thơ ơ lao cái shaker, mắt liếc cọc tiền, tâm lạnh.

Đây là coi cô như con điếm, quăng cọc tiền trước mặt là có thể vào khách sạn phóng đãng?

Đây là coi cô như kẻ mê tiền, chỉ cần quăng tiền là có thể "hoan"?

Hắc Doãn Ninh cố gắng điều chỉnh tâm tình tồi tệ, suy xét nhiều mặt nhìn mấy tờ 100 tệ kia.

5000.

Hắc Doãn Ninh tránh tầm mắt nữ nhân lẳиɠ ɭơ kia phát ra tiếng cười trầm thấp mê người, đặt Shaker xuống kệ bàn.

"Người đẹp, tôi bán nghệ không bán thân."

"Bán nghệ không bán thân? Ha hả, tôi đây vừa bán nghệ vừa bán thân, tôi mê người như vậy, không suy tính cái gì sao?" Dư Mộng Hoan liếc con mắt du͙© vọиɠ nhìn từ đầu đến chân cô, ánh mắt dừng ở đôi tay mảnh khảnh kia.

Đôi tay trắng nõn, vừa thon vừa dài, các khớp tay ngay ngắn tinh tế, móng tay màu hồng trắng được cắt ngắn không có một vết xước, mà mu bàn tay, ẩn ẩn hiện hiện cái gân xanh. Tựa hồ rất có lực.

Dư Mộng Hoan này liền nghĩ, những ngón tay này ra vào trong người mình, nhất định sẽ có cảm giác đặc biệt hơn những nam nhân thô kệch kia.

Lại nghĩ, cái người họ Hắc này lại cự tuyệt lời mời gọi như mỡ treo kia, có chút tức giận.

Liền đùng đùng vơ lấy đống tiền trên bàn bỏ vào túi xách, không hề ngoảnh mặt đi tới sàn nhảy cùng thân mật kiếm tiền của người khác.

Hắc Doãn Ninh đương nhiên thu hết tất cả sự việc này vào mắt, đằng sau lưng cô ta nở một nụ cười trào phúng. Đáy mắt có chút lạnh lẽo.

Thật ra loại sự việc này Hắc Doãn Ninh gặp không phải là lần đầu, nhưng lại yêu cầu lẳиɠ ɭơ này là lần đầu tiên nàng từ chối. Nhưng đối với mấy ngày chủ nhật kia cũng không khác dự tính là bao.

Vẫn là... gấp đôi tiền lương.

Chỉ là cô vẫn xem nhẹ cái nhân sinh, nó khó lường như vậy cô lại không tính tới.

Cuối cùng vẫn là tính nhầm cái định mệnh._______

Ây da, lại hố mới....