Chương 2: Vẫn là lần đầu tiên.

Cửa quán bar giữa lúc 11 giờ rưỡi vang lên tiếng hút hét cùng huýt sáo ở cổng quán. Cả quán bar dường như muốn im lặng hết một nửa. Chỉ là tiếng nhạc xập xình trên đầu vẫn không ngừng dội vào tai, mời gọi tiếp tục trận hoan lạc gào thét.

Mà ở ngoài cửa quán, nữ nhân mặc chiếc áo sơ mi đen cài sát nút, ánh mắt cùng khí chất giống như đối mặt với tất cả mọi thứ trở thành một kẻ lạc loài.

Mà nổi bật nhất vẫn là khuôn mặt lạnh lẽo đó, đôi mắt trầm tĩnh lặng lẽ, cái mũi nhỏ tinh tinh tế tế cùng thanh tú, bờ môi căng mọng được trét lên thứ son màu đỏ rượu nổi bật. Máy tóc đen ở đằng sau, xõa dài.

Chính là cái loại khí chất này, làm nàng như vô hình ở đây, không có một sự tồn tại rõ rệt. Dù có đẹp như thế nào đi nữa.

Rõ ràng đây là thứ nàng cần.

Nữ nhân từ từ tiến đến cái quầy bar, ưu nhã ngồi xuống bên ghế. Nhất thời cô liền bị nàng thu hút.

"Cocktail Vodka Martini. Cảm ơn."

Thanh âm lành lạnh, như vậy lại dễ dàng đánh động một vùng nước hứng thú của cô.

Hắc Doãn Ninh khóe miệng cong cong, lấy ra nguyên liệu. " Tôi có thể xưng hô với như thế nào với người đẹp đây?"

Một câu nói hoàn toàn phát ra tính chất lưu manh.

Nữ nhân liếc nàng một chút, giống như đang giám định một món đồ vật. "Họ Bạch. Bạch Tư Nhiễm."

Nàng trả lời.

Chưa đầy 5 phút. Hắc Doãn Ninh đã có một cái nhìn tổng thể về nữ nhân lạnh lẽo này.

Dựa vào ăn mặc, hàng hiệu, đồng hồ, thể hiện có thể là một nữ doanh nhân có tiền hoặc là một người thành đạt.

Dựa vào cách nói chuyện, lạnh lùng ít nói, cũng có thể nói người này cao lãnh ngạo kiều.

Dựa vào khí chất cùng hành động, tao nhã, đặc biệt. Có thể là một lại con nhà giàu từ nhỏ đã được dạy lễ nghi gia giáo.

Kỳ lạ là, cái người lẽ nghi gia giáo này sao lại đến cái nơi người người sa đọa này? Giải sầu? Áp lực công việc? Thất tình? Hay chỉ gặp dịp thì chơi, thấy vui sáp lại?

Hắc Doãn Ninh không quan tâm mấy thứ này, công việc của cô là: Pha rượu, giao tiếp.

Nhưng có vẻ như đối tượng giao tiếp này không lý tưởng cho lắm.

Cô vừa pha rượu vừa gọi A Mân thế ca. Đổ chất lỏng màu trắng đầy quyến rũ kia vào chiếc ly hình tam giác chuyên dụng, lác chanh trên dĩa đá được cắm nơi miệng ly. Điêu luyện đẩy ly cocktail mới pha chế kia tới chỗ nàng.

Còn cô thì thản nhiên lấy từ trong tủ đá ra một lon bia mát lạnh, gặp người đẹp, tâm tình thoáng chốc không tệ.

Nàng ngồi trên ghế bar, chút lại uống một ngụm, bên trong tâm hồn không hề bị mấy thứ nhạc khó nghe này đả động. Vẫn yên tĩnh như vậy.

Phía bên kia quầy bar, cô vẫn nhìn chằm chằm nàng, tay trái chống nhẹ chiếc cằm chọn, nhìn nàng như một món đồ cổ.

Nàng bị cô nhìn, ừm...không khó chịu, chỉ yên lặng uống hết ly cocktail trong tay mình. Từng ngụm.

Mãi cho đến khi thứ chất lỏng màu trắng đắng chát kia hết đi, đôi mắt lạnh lẽo kia mới đặt tiêu điểm trên người Hắc Doãn Ninh, mày hơi nhíu, "Nhìn tôi làm gì?"

Cô cười lưu manh, nhẹ nhàng lấy chiếc ly trong tay, pha một ly mới.

"Bạch tiểu thư thật sự rất đẹp." Lại nói "Rất đúng gu của tôi."

Đôi mắt Bạch Tư Nhiễm vì rượu mà hơi mê mang, má đánh một tầng phấn hồng nhẹ không dễ thấy. Nhưng nàng vẫn rất thanh tỉnh.

"Sao cô biết?" Nàng hỏi.

Hắc Doãn Ninh vẫn như cũ lắc lắc cái Shaker, khóe miệng cùng ánh mắt đều mang tiếu ý.

"Bạch tiểu thư thực sự rất đẹp." Cô lặp lại.

Bách Tư Nhiễm suy nghĩ một chút, "Vậy ra gu của cô là những cô gái đẹp."

"Chẳng phải những người đẹp đều là gu của cô hay sao?" Nàng chế giễu.

Ly rượu một lần nữa trở về với Bạch Tư Nhiễm, cái mát lạnh trong tay làm nàng tỉnh táo thêm một phần. Tỉnh táo, nghe được một câu.

"Bạch tiểu thư là người đầu tiên tôi khen đẹp. Lại còn rất đẹp, là loại xinh đẹp khiến tôi không nhịn được mà nhìn ngắm." Cô nói thật.

Hoàn toàn là thật.

Từ trước đến giờ, bạn bè, mấy người mẫu trong tạp chí hay bất kỳ người người nào khác. Cô cũng chỉ toàn nói rằng: Hoàn hảo, không tệ, xinh, cũng được. Hoặc cái gì đó. Chữ đẹp này lần đầu tiên được cô lôi ra sử dụng đi.

Được sử dụng cho một nữ nhân xinh đẹp mà cô không quen biết.

Nghĩa là người đó thật sự rất đẹp, đặc biệt hợp gu, đặc biệt có hảo cảm.

Nhưng đương nhiên người đẹp Bạch Tư Nhiễm không tin. Liền sử dụng cái ánh mắt "cô nói tiếp đi, nói đi, nói nữa đi?" nhìn Hắc Doãn Ninh.

"Tôi rất ít nói dối."

Kiên trì khen.

Khen đến khi nào tin thì thôi.

Bản chất cũng thật lưu manh.

"Bạch tiểu thư không tin cũng không sao." Vẫn dáng vẻ của vô cùng hờ hững, tay chống cằm nhìn chằm chằm nàng.

"Lại nhìn tôi làm gì?"

"Đang suy nghĩ xem tại sao cô lại tới đây."

Đương nhiên ngay sau đó liền được tặng một cú lườm lạnh chết người.

"Lo chuyện bao đồng."

"Lỡ tôi giúp được Bạch tiểu thư thì sao?" Cười híp mắt.

Lại là một lời thật lòng khác.

Bạch Tư Nhiễm im lặng, dường như nghiêm túc đánh giá vấn đề này, vẻ mặt trầm ngâm. "Nếu tôi nói là về vấn đề nhu cầu thì sao?"

Nhu cầu.

Hắc Doãn Ninh đã tính qua con đường này.

"Không phải thất tình?"

Nha...bị liếc.

"Bạch tiểu thư không có vị hôn phu hay là chồng hợp pháp gì đó chứ? Cũng không có bạn trai sao?" Lại hỏi.

Nga~ Cú liếc này hình như còn lạnh hơn gấp đôi lúc nãy nha...

Bị liếc nhu vậy là biết còn độc thân rồi..

"Nè Bạch tiểu thư, tôi ngày càng thích cô rồi đó. Còn mấy cái vấn đề nhu cầu kia, được. Nếu tùy thời có hứng thú có thể đến tìm tôi giải quyết." Hắc Doãn Ninh ngã lưng ra ghế sao, cười khẽ.

Rõ ràng lúc nãy còn từ chối cái cô nàng lẳиɠ ɭơ Dư Mộng Hoan đằng kia, còn nói là ghê tởm chó động dục các thứ. Giờ lại đưa ra lời mời gọi. Rất không đáng tin.

"Cô thường xuyên làm loại việc đó sao?"

"Bạch tiểu thư nói vậy làm tôi cảm thấy tôn nghiêm bị hủy hoại trầm trọng."

Phi! Lại còn tôn nghiêm bị hủy hoại trầm trọng. Tôn nghiêm cái quần.

Bạch Tư Nhiễm rốt cuộc cũng nhìn thẳng khuôn mặt cô, tựa hồ đánh giá lần nữa.

Đôi mắt tam bạch màu hổ phách không động, khuôn mặt chuẩn v-line không chỉnh sửa, máy tóc đen dài hơi xoăn nhẹ được cột lên, đôi môi mỏng luôn cong một độ cong nhỏ ngả ngớn, lông mày có một vết sẹo cắt ngang anh tuấn lệ khí, làng da tông lạnh dưới ánh đèn vàng lại khác biệt, vừa tinh tế vừa thanh tú. 3 phần lưu manh tùy hứng, 3 phần hờ hững thờ ơ, 3 phần kiêu ngạo lạnh nhạt. Còn có...1 phần bí ẩn cùng khó đoán sâu xa.

Nga...liền thêm một chút hảo cảm đi.

"Sao vậy? Mặc dù không tới tới cực phẩm như cô nhưng cũng là thượng hạng a."

Còn chất giọng thì, trầm thấp khàn khàn, lạnh nhạt lại xa cách thành thục, thật thu hút. Thật dễ thôi miên lòng người.

So với nàng lại càng dễ nghe hơn. Thanh âm gần như hiếm có.

Bạch Tư Nhiễm cùng Hắc Doãn Ninh như vậy liền dễ dàng với nhau có hứng thú.

Nàng cơ hồ hơi thả lỏng, ánh mắt nhìn xuyên qua cô, "Một đêm phóng túng, quan hệ thuần tuý, không gặp lại. Chuyện này cả đời đều giữ trong bụng."

Hắc Dãn Ninh cười nhạt, lại pha thêm một ly cocktail khác, rất nhanh liền thêm một tuyệt phẩm quyến rũ, "Yên tâm."

Ngàn lời đều mất chỉ được chữ "yên tâm". Giao dịch thực thi.

Hắc Doãn Ninh cởi Waistcoat đặt trên bàn, ra hiệu với A Mân, đi ra khỏi quầy cầm theo ly rượu vừa mới pha chế, nút áo trên cùng được mở rộng, khí chất trên người tăng lên mồn một.

Rõ ràng Bạch Tư Nhiễm gặp tình cảnh này liền có chút thất thần.

Tay trái cô thuận thế vươn tay ôm lấy vòng eo nhỏ của nàng, đưa ly rượu đến trước mặt.

Mời nàng uống rượu, ý tứ ám chỉ cực kì rõ ràng.

Nàng quả nhiên uống, chấp nhận.

Môi Hắc Doãn Ninh nhanh chóng áp lên bờ môi nàng, đầu lưỡi chao đảo triền miên truy đuổi, nhanh chóng đi lại một góc khuất trên quán bar. Trêu chọc như vậy đến xương cốt đều mềm nhũn.

Đây thật sự là một bước ngoặc cô không tính tới.

_________

Đã tìm thấy ảnh của Hắc Doãn Ninh. Mặc dù hơi sai sai nhưng cũng đúng 2/3 đi.Ban Đêm Hắc Tổng Hóa Thân Thành Đại Sắc Lang - Chương 2: Vẫn là lần đầu tiên.Bỏ qua cái tai thỏ của bả đi. Bả duy nhất là một con sói sống về đêm, lại là một con chó đi theo liếʍ chủ sống về ngày :))