Chương 4: Thật không thức thời.

Ánh sáng yếu ớt từ cửa sổ hắc lên hai thân ảnh lõa thể ôm chặt nhau, Bạch Tư Nhiễm nhíu mày ôm chặt thứ "chăn bông" ấm áp kia, dụi nhẹ. "Chăn bông" tỏa ra hương thơm của bạc hà, rất dễ chịu.

Cũng rất mềm.

Mềm?

Mềm!!!

Bạch Tư Nhiễm mở to mắt.

Nàng nhớ hôm qua đi vào quán bar, gặp một bartender, lại đưa ra yêu cầu sinh lí, lại hôn, lại đi vào khách sạn, lại....

Nói tóm lại là...

Bạch Tư Nhiễm sau 2 phút nhắm mắt định thần, di chuyển thân thể sang một bên, lại phát hiện bên dưới đau nhói.

Muốn cũng không được.

Liền liếc lạnh cái người đang ôm mình chặt ních kia.

Vẫn còn đang ngủ.

Lại còn ngủ rất ngon.

Ánh sáng từ cửa sổ trái lại không tới được cô, làm một cái bóng mờ ảo, máy tóc không được cột lên gọn mà xỏa tứ tung trên giường, vài sợi tóc dài nằm trên gương anh khí kia, cắt ngang qua mũi, nhìn vào rất thật ngứa mắt.

Nàng, thần xui quỷ khiến vén sợi tóc đó ra sau tai cô.

Không có phát hiện. Bộ dáng ngủ say như chết.

Nhưng mà nga.... chột dạ.

Rõ ràng Bạch Tư Nhiễm nhìn thấy cảnh này liền có chút thất thần.

Lúc định thần lại khuôn mặt đã muốn dán sát vào người kia, lại càng chột dạ. Lại nhớ. Phi phi phi! Nàng chột dạ cái gì???

Bạch Tư Nhiễm hơi nhíu mày, chầm chậm vươn tay chạm vào cổ tay cô.

Tay Hắc Doãn Ninh màu lạnh, so với tay nàng sậm màu hơn, khớp tay đều rất tinh tế, ẩn ẩn gân xanh. Thoạt nhìn thon dài cùng mảnh khảnh.

Thế quái nào mảnh khảnh như vậy sao sức lực lại lớn thế?

Gỡ không ra. Dùng hết sức bình sinh cũng gỡ không ra.

Bạch Tư Nhiễm không khỏi ngước đầu nhìn cô.

Phát hiện người kia tỉnh không tiếng động, đôi mắt nhìn chằm chằm nàng, tỏ ra ý vị.

"Sớm."

Hắc Doãn Ninh khẽ cong môi, thanh âm khàn khàn, ánh mắt cùng bàn tay rất không đúng phận vuốt nơi ngực cùng eo. Không nhìn ra một tia mê mang.

"...... Giả ngủ?" Nàng liếc lạnh.

Cô không trả lời chỉ "Ha", chống tay ngồi dậy, cầm lấy áo ngực của mình nhanh chóng đeo vào, áo sơ mi trắng khoác hờ bên ngoài, lộ cái ẩn hiện cảnh xuân.

Hắc Doãn Ninh thường xuyên tập gym, cơ bụng lòi lõm mê người, cùng cơ tay lại rất có lực. Mái tóc như vậy rối tung, Hắc Doãn Ninh một tay vuốt một cái ngược, khí thái phong tình. Cô nhếch môi nhìn về phía nàng, khàn giọng:

"Giả ngủ có thể ngắm người đẹp, sao lại không?"

Nàng nhíu mày. "Biếи ŧɦái lưu manh."

"Quá khen rồi."

Hắc Doãn Ninh bước xuống giường mặc qυầи ɭóŧ cùng quần, đi tới trước mặt nàng đưa tay, khàn giọng ôn nhu." Tắm trước đi. Tôi dìu."

Bạch Tư Nhiễm hảo cảm âm độ tăng nhanh lên trăm độ.

Nha...chân bất tiện liền có người bồng bế, còn đòi hỏi gì nữa?

Hắc Doãn Ninh thừa dịp nàng không chú ý, tay luồng qua sau lưng cùng đầu gối, nhất bổng nàng lên, gót chân hướng xoay về phia nhà tắm, trông Bạch Tư Nhiễm nhẹ như lông.

"A!"

Cô cười khẽ, chân đẩy nhẹ cửa phòng tắm bằng kính, "Để tôi đoán xem, Bạch tiểu thư đây là suýt soát 86 cân* đi? Độ tuổi...chắc là 24. 24 tuổi 86 cân, không chừng bị người khác gọi là suy dinh dưỡng."

(* 86 cân = 43 kg nhe m.n. Cá nhân mình cũng thấy Bạch lão sư suy dinh dưỡng, sau liền mỗi ngày sắc mặt hồng hào rồi... :))

"Liên quan gì đến cô?"

"Trực giác nói rằng sao này tôi sẽ gặp Bạch tiểu thư hoài hoài. A? Lúc não tôi cũng có một giác mơ về cô nữa, có muốn nghe không?"

"Trực giác của cô sai rồi."

Bạch Tư Nhiễm nhìn cô, nhíu mày. Trái lại Hắc Doãn Ninh vẫn cứ như vậy, trầm trầm tĩnh tĩnh, khóe miệng cong một độ cong nhẹ ôn nhu dịu dàng, khác hoàn toàn với đêm điên cuồng đó.

Nàng nằm trong lòng cô, nhìn qua liền thấy sườn mặt cô, rất soái triệt, lại dùng dư quang liếc nhìn xuống cổ, yết hầu lại vì ốm mà trồi lên rõ ràng, Hắc Doãn Ninh chốc một lát lại nút xuống một ngụm nước bọt, một tiếng "ực" rất rõ ràng, yết hầu trồi lên xuống. Hai tay bên dưới đang bế nàng hiện tại trên mu bàn tay bại lộ gân xanh, rõ ràng là đang chịu đựng cái gì đó. Bất quá Bạch Tư Nhiễm không để ý lắm tới mấy tiểu tình tiết này, đôi mắt vẫn đăm đăm nhìn yết hầu cô. Vươn tay sờ nhẹ. Hắc Doãn Ninh vì động tác này của nàng khựng cứng người.

Lại nhìn, lại sờ xuống xuống bên dưới nữa, hai cái xương quai xanh trồi lên tinh tế, trắng lạnh, ẩn hiện cái gọi mê người như muốn người khác khi dễ, bên dưới chỉ khoác một lớp áo sơ mi trắng, toàn bộ áo ngực cùng ngực đều bị phơi bày, vì đang bế nàng bên phải dang hai tay lại rõ ràng hơn.

Mà trên đó, ngực, xương quay xanh mê người đó cũng chi chít những dấu hôn xanh đỏ, phần vai được lớp áo sơ mi che lại ẩn hiện hai dấu cắn chồng lên nhau, rướm máu.

Tác giả không ai khác chính là nàng.

Mà vị tác giả này ngượng ngùng một cái, tầm mắt lại nhìn xuống vùng cơ bụng kia.

Hắc Doãn Ninh từ nhỏ đã chăm luyện tập thể thao, sức lực hiện tại cũng không thua nam nhân, vì vậy dễ dàng bồng Bạch Tư Nhiễm "công chúa" như vậy. Bụng chưa tới 10 tuổi liền lõm. Đến hiện tại vừa cân đói vừa săn chắc quyến rũ.

Bạch Tư Nhiễm liền bị thứ cơ bụng này thu hút nhìn chằm chằm.

Thân nhiệt lành lạnh của Hắc Doãn Ninh dần dần chuyển sang nóng rực.

Nàng rõ ràng là đang khıêυ khí©h giới hạn của cô. Du͙© vọиɠ cô cố gắng đè nén từ đầu đang dần dâng lên từng chút một.

Cố tình lúc nãy bế đi liền nàng không có mặc đồ. Thuận tiện cho việc tắm rửa.

Nga....tự đào hố chôn mình.

Lại còn cái tay hư kia, làm cái gì đấy?

"Đừng sờ nữa. Chị đang khıêυ khí©h tôi đấy. Không cẩn thân liền đem chị ra ăn."

Chữ ăn nhấn mạnh.

Bạch Tư Nhiễm đang mân mê cơ bụng nhận ra mình thất thố, rút tay lại.

Nhưng Bạch Tư Nhiễm chính là cứng đầu.

Sờ không được?

Sờ không được thì nhìn thôi!

Hắc Doãn Ninh là đương nhiên không phải quả hồng mềm*, cười khẽ "Thật không thức thời. Chị có vẻ quên tình trạng của chúng ta rồi nhỉ?"

"Tình trạng?"

Cô đặt nàng xuống bồn tắm, bắt đầu xả nước.

"Chị đang khỏa thân."

___________

Quả hồng mềm: chỉ những người dễ ức hϊếp.Ban Đêm Hắc Tổng Hóa Thân Thành Đại Sắc Lang - Chương 4: Thật không thức thời.Ban Đêm Hắc Tổng Hóa Thân Thành Đại Sắc Lang - Chương 4: Thật không thức thời.

Bạch ngạo kiều: Chụp ai?

Hắc chân chó: Chị.Ban Đêm Hắc Tổng Hóa Thân Thành Đại Sắc Lang - Chương 4: Thật không thức thời.