Chương 10: Hàn Thiếu, Không Nghĩ Tới Ngươi Là Dạng Người Này!

Nói là dạo chơi ngoại thành, kỳ thật chính là khóa sinh hoạt thực tiễn của ban .Huyện Tùng Sơn tháng tư thời tiết đã rất nóng. Đi đến sườn dốc lưng chừng, các nữ sinh đã đổ mồ hôi như mưa.

"Đằng sau là một mảnh rừng hoang, cũng có đường xi măng , mọi người men theo đường xi măng đi vào bên trong, quan sát chương trình học mình cần có. Chờ sau khi kết thúc mọi người liền đến trước khu đồ nướng tập hợp, thời gian là mười hai giờ, tất cả mọi người nghe rõ ràng chưa?" Tiết Băng Lợi đứng ở phía trước lớn tiếng hỏi.

Mọi người đồng thanh hô hiểu rõ. "Ủy viên học tập cùng lớp trưởng ,lớp phó đều trông chừng nhìn kỹ mọi người, chia thành mỗi nhóm đi lên phía trước." Tiết Băng Lợi vừa dứt lời, tất cả mọi người đeo túi trên lưng đi vào trong.

Đường rẽ thành nhiều hướng khác nhau, lập tức không thấy hình dáng ai ở lại. Ủy viên học tập là Đào Hinh Nhiễm, mấy người các nàng đều không có tới, cho nên đều là lớp trưởng cùng lớp phó đang phụ trách cho mọi người tụ tập.

Lớp trưởng Cố Tuyển Diên, phụ trách một nhóm khác người, Vương Phong đi một bên khác. Không có người muốn cùng đội với Ti Vũ , Ti Vũ chạy đi hướng khác cũng không có người chú ý tới.

Trong rừng cây an tĩnh, có tiếng côn trùng kêu,bầu không khí an nhàn cũng không để cho Ti Vũ dừng bước lại. Càng chạy càng xa, Ti Vũ thấy được lưới gai.. Đến đây chính là đường cùng, Ti Vũ ngẩng đầu. Cả người đột nhiên nhảy lên,tay trắng nõn dựa lên tường gai bén nhọn cao chín mét, chống đỡ thân thể của mình, nhảy qua lưới gai.. Trong hư vô,một con mèo đen từ trong không trung xuất hiện, duyên dáng nhảy vọt đi theo thiếu nữ bay vượt qua lưới gai.. Ti Vũ nhẹ nhàng rơi xuống đất . Vùng đất khu vực này chưa trải qua khai phát, bụi cỏ rậm rạp, ngay cả cây cối cũng rất thô to. Ti Vũ cất bước đi vào, chọn một chỗ trên cao ngồi xuống. Mèo đen rất ăn ý ngồi xếp bằng bên người nàng. Khí tức trắng muốt từ trên thân Ti Vũ lượn lờ ra.

Ti Vũ mở mắt ra, nhíu mày: "Linh khí quá yếu."

"Meo." Mèo đen đột nhiên đứng lên, hướng về một phía xù lên lông đen toàn thân, con mắt nhạt màu cũng hóa sâu thâm.

"Két!" Chiếc xe màu đen dừng lại. Hàn Mục Lẫm nhìn chằm chằm điểm đỏ trên màn hình điện thoại di động, mắt đen ngưng lại, "Đây là đâu."

Cừu Tây Nguyên đưa đầu ra dò xét, "The f*ck! Hàn thiếu ngươi được lắm đấy, lại dám cắm định vào điện thoại của tiểu cô nương."

"Điện thoại kia vốn là để dùng khi dò xét, lúc đưa cho cô ấy quên lấy."

"Chậc chậc chậc! Hàn thiếu, không nghĩ tới ngươi là dạng người này! Dám nói quên lấy ra định vị, ngươi đùa ta à." Rõ ràng chính là cố ý. Hàn Mục Lẫm ngón tay xương cốt rõ ràng chỉ hướng vị trí nơi điểm đỏ,



"Nơi này, có dị thường." Cừu Tây Nguyên vừa nhìn, sắc mặt biến hóa, "Không thể nào, nơi đây làm sao lại xuất hiện loại vật này."

"Tiểu cô nương là ở chỗ này, lái xe." Hàn Mục Lẫm híp híp mates đen hẹp dài, lông mày cau lại.

"Meo." Tiếng mèo trầm tthấ vang trên không trung .

"Ngao!" Mấy thứ này so với chó ngao Tây Tạng còn lớn gấp hai lần. Chó hoang nhe răng, con mắt đen hoáy đến quỷ dị, toàn thân tản ra khí tức kì dị nhìn chằm chằm Ti Vũ.

Ti Vũ nhìn chằm chằm những thứ này, tìm kiếm trong nguyên chủ ký ức cùng trí nhớ của mình, căn bản cũng không có miêu tả qua thứ này, nhưng rất rõ ràng, mấy thứ này nguyên bản vốn là chó , khẳng định là bị người khiến cho đột biến .

Chó biến dị hung hãn to lớn ,ngay cả thân cây thô to đều có thể cắn xé được,con người nếu một khi bị bắt được, chỉ có thể bị nuốt sống a.

Ti Vũ lẳng lặng đứng trên hòn đá, đối với nguy hiểm trước mắt làm như không thấy.

"Meo." Mèo đen hóa thân thành một con ác linh, cắn xé đám chó biến dị. Ti Vũ một cọng tóc vẫn chưa bị chạm tới, ánh mắt trầm tĩnh như vực sâu nhìn một con khác đang nhào tới. Đám chó giống như là bị cái gì kí©h thí©ɧ, Ngao Ô một tiếng, đột nhiên xoay người bỏ chạy. Đúng thế. Chính là trốn. Nó sợ khủng hoảng a.

Ti Vũ không có quản con kia chạy thoát. "Nhanh lên, ngươi thiếu ăn à."

"Meo meo." Mèo đen đang cắn xé chó biến dị phát ra trầm thấp kháng nghị. Thật sự là phiền phức. Ti Vũ đi lên phía trước hai bước, tay nâng lên, bàn tay có chút hướng về phía dưới. Một cỗ áp lực vô hình bức bách từ lòng bàn tay khuếch tán ra. Mèo đen meo một cái, bỗng nhiên quay người ngảy lên một cành cây to, lại bay nhào xuống , ngồi trên xác chó biến dị cắn xé.

"Phốc phốc!" Ti Vũ bàn tay đè ép xuống, mấy con chó đột biến trong nháy mắt bất động. Hương vị buồn nôn truyền đến mũi, Ti Vũ lấy ra bên trong ba lô một khăn tay sạch sẽ, lau tay. Mèo đen lúc này cũng nhẹ nhàng liếʍ láp máu tanh trên lông tóc.



Ti Vũ mắt liếc mấy con chó biến dị ngã xuống đất không dậy nổi , khẽ nhíu mày: "Thế giới này càng ngày càng điên cuồng, ngay cả loại vật này cũng dám tạo ra."

Còn có một con chạy trốn. Ti Vũ hướng mắt nhìn lại.

"A! Cứu mạng!"

"Lão sư, mau cứu ta. . . A. . ." Tiếng kêu thảm thiết truyền đi rất xa. Người chung quanh đều giải tán lập tức. Nhìn thấy đám người kêu sợ hãi mà chạy đi,ánh mắt con chó biến dị trong nháy mắt trở nên đỏ thẫm. "Ầm!" Cố Tuyển Diên trốn tránh nhanh một bước, không có bị cắn được chỉ là bị tông văng.

"Cố Tuyển Diên, " Tôn Mục Sâm đang chạy lại xoay người vòng về lại cứu người, nhưng con quái vật khổng lồ trước một bước xông về Cố Tuyển Diên. Ti Vũ tăng nhanh tốc độ, từ lưới gai đằng sau nhảy về. Lúc tất cả mọi người trốn chạy, mặc kệ Cố Tuyển Diên chết sống , chỉ thấy một đạo thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn mảnh khảnh nhảy đến trước mặt Cố Tuyển Diên, ngồi xổm xuống, đưa lưng về phía Cố Tuyển Diên, đưa tay muốn đem con kia khổng lồ quái vật đẩy ra. Cố Tuyển Diên nhìn thiếu nữ ngược nắng mà tới, toàn thân chấn động! Ngu ngơ nhìn chằm chằm bóng lưng thiếu nữ, dưới đáy lòng có cảm xúc ko tên trào ra. Tại thời khắc chó biến dị nhào cắn thiếu nữ, một đôi chân dài đạp tới.

"Ngao!" Quái vật chó biến dị bị đạp bay thật xa. Một thân ảnh khác cực nhanh chạy lên, đem con chó biến dị kia bắt bỏ vào lưới, liền rời đi.Lúc tất cả mọi người không có kịp phản ứng trước, có một nhóm người nhanh chóng mở ra dây ngăn cách, đi vào xử lý hiện trường. Nhân viên chữa bệnh và chăm sóc cũng lần lượt đến hiện trường.

Hai nữ sinh trước đó bị Ti Vũ nhìn chăm chú trên xe, một người bị cắn đứt tay, một người bị cắn đến máu me khắp người.Máu me đầm đìa dọa học sinh sợ. Ti Vũ thu hồi động tác, nhìn chằm chằm nam nhân đột nhiên xuất hiện trước mắt. "Thế nào, bị dọa sợ rồi." Nam nhân cao lớn đứng ở trước mặt của nàng. Lại là hắn. Ti Vũ ánh mắt vượt qua hắn, hướng về phía sau tấm lưới nhìn thấy.Hai mắt Hàn Mục Lẫm trên dưới dò xét nàng.

"Không có việc gì thì cùng mọi người lui ra ngoài, chuyện phát sinh ở đây nên quên đi." Ti Vũ nhìn chằm chằm tấm lưới đằng sau, quay người nhìn thấy Cố Tuyển Diên ngây ngốc ngồi kia. "Ti Vũ, Cố Tuyển Diên!" Tôn Mục Sâm chạy tới, hai chân hắn còn có chút mềm nhũn.

"Hàn đội trưởng!" Đằng sau có người gọi Hàn Mục Lẫm. Hàn Mục Lẫm giơ tay lên một cái, ra hiệu tự mình biết. "Đưa cho cô điện thoại đã dùng chưa?" Ti Vũ quay đầu nhìn chằm chằm hắn, "Làm sao ngươi biết ta ở đây." Hàn Mục Lẫm mặt không đỏ tim không đập chỉ chỉ sau lưng, "Đi theo những vật này tới. Lần sau gặp nguy hiểm, gọi điện thoại cho ta." Hàn Mục Lẫm nói xong quay người đi về hiện trường ở trong. Ti Vũ nhếch môi, nhìn chằm chằm bóng lưng nam nhân.

"Ti Vũ, ngươi biết Quân nhân này?" Tôn Mục Sâm chầm chậm đi qua ,đến bên người Ti Vũ,nhìn về phía người vừa đi vào. Ti Vũ đạm mạc nói: "Không biết."

Hiện trường nhân viên nơi đó giữ gìn khống chế, lão sư, học sinh toàn bộ được mời ra ngoài. Y sư tâm lí rất nhanh liền đến hiện trường. Hai nữ sinh kia được mang đến cấp cứu, Tiết Băng Lợi thân là chủ nhiệm lớp, phụ trách hoạt động lần này. Hiện tại nàng bó tay toàn tập, nhớ tới tình huống vừa rồi, hai chân còn như nhũn ra. Học sinh bị tập trung ở một phòng nghỉ lớn, còn có người đang khóc. Hiện trường rối bời. Cố Tuyển Diên chịu đựng đau nhức khi bị tông, nhìn về phía Ti Vũ an tĩnh tựa ở cạnh cửa .

"Tiểu Vũ, tiểu Vũ!" Một mỹ phụ nhân lo lắng chạy vào, nhìn thấy Ti Vũ liền đỏ hồng mắt ôm lấy nàng, "Tiểu Vũ, có bị dọa sợ không, không sao, mẹ tới rồi." Phó Nguyên Ngọc vừa nghe điện thoại, công việc đều buông xuống. Trên đường đi, nàng gấp đến độ toàn thân run lên. Ti Vũ nhíu nhíu mày lại,nhưng không có đem nữ nhân đẩy ra. "Ta không sao."