Chương 2: Chương 2A : Thèm Sao? Thèm Là Được Rồi?

Cửa nhà vệ sinh. Ti Vũ chỉnh trang xong đi ra ngoài, nhìn thấy một khuôn mặt cười xấu xa của nam nhân, khẽ nhíu mày.

Cừu Tây Nguyên trên dưới dò xét nàng, lông mày rậm chớp chớp, "Dáng dấp không tệ chính là có chút gầy, tiểu muội muội, ngươi tên gì."

"Tránh ra." Ti Vũ ngữ khí rất nhạt, cùng nàng người này đồng dạng. Đèn hành lang chiếu sáng vào thân hình nữ hài , dát lên một tầng màu sắc nhàn nhạt , làn da trắng của nàng càng nổi bật thêm cảm giác lạnh bạc, ngay cả mạch máu tím nhạt đều thấy rất rõ ràng. Cảm giác trên vai chợt nặng, Cừu Tây Nguyên quay đầu nhìn thấy Hàn Mục Lẫm đã ăn mặc chỉnh tề.

"Chúng ta cần phải đi, "

Hàn Mục Lẫm môi mỏng đẹp hơi câu lại, mắt đen hẹp dài nhiễm mấy phần nguy hiểm ý cười, "Tiểu cô nương không hảo hảo đọc sách lại chạy đến nhà vệ sinh nam nhìn trộm cũng không phải cái thói quen tốt đâu."

Ti Vũ lẳng lặng nhìn hắn. Ở trong mắt người khác, có chút cảm giác ngơ ngác ngốc ngốc. Cừu Tây Nguyên cười nói: "Hàn thiếu, tiểu cô nương thấy choáng váng a! Tiểu cô nương đây là số của Hàn thiếu , có rảnh đến tìm Hàn thiếu chơi!"

Nói xong liền từ trên thân móc ra danh thϊếp nhăn nhúm phóng tới bên trong cổ áo của nàng. Bàn tay Hàn Mục Lẫm đập vào trên trán Cừu Tây Nguyên , mắt phượng tà mị chau lên, mắt nhìn Ti Vũ không có phản ứng . Ý muốn cầm về danh thϊếp dúm dó kia lại dừng, ở ngay tại tiểu cô nương cổ áo a.

"Đi, đừng chậm trễ chính sự."

Ánh mắt Hàn Mục Lẫm từ khuôn mặt nhỏ của nàng rơi xuống trên lưng, còn có chân dài thẳng tắp, từ trên xuống dưới dò xét xong,lại quay người nện bước ưu nhã hào khí rời đi. Cừu Tây Nguyên cười tủm tỉm lại gần, "Dáng đi Hàn thiếu bay bay đi! Thèm sao? Thèm là được rồi! Thèm liền gọi cái số này, cam đoan ngươi sẽ có kinh hỉ!"

Hai tay đút túi, huýt sáo đi ra hành lang nhà vệ sinh công cộng .

Bệnh tâm thần! Ti Vũ mặt lạnh lấy danh thϊếp trong quần áo ra. Phía trên là chữ Hàn Mục Lẫm cùng một chuỗi số. Nam nhân kia tên là Hàn Mục Lẫm? Nàng nhớ kỹ.

Yêu bên trong yêu khí, cùng thời cổ những cái kia tiếp khách khác nhau ở chỗ nào.

Thực sự xúi quẩy.

Đạp lên danh thϊếp, Ti Vũ phủi phủi nơi trước đó bị đυ.ng phải , cầm nướ© ŧıểυ đi nộp. . . .

"Tiểu Vũ,sao con đi lâu như vậy!" Phó Nguyên Ngọc chạy chậm tới, trong mắt tất cả đều là lo lắng.



Phó Trác tuổi hơi lớn, đuổi theo sau lưng có chút thở hổn hển. "Nguyên ngọc, tiểu Vũ tuổi cũng không còn nhỏ, một chút chuyện nhỏ liền cứ để tự để nàng đi làm. . ."

Phó Trác là muốn cho Phó Nguyên Ngọc buông tay để Ti Vũ tự mình làm mình việc ,ông lo lắng ngày nào đó hai người đều không thể ở bên cạnh nàng, tiểu Vũ cũng không biết tự chiếu cố bản thân.

"Cha, tiểu Vũ trước kia tại bệnh viện từng gặp một chút chuyện không vui, bây giờ có thể không đến bệnh viện cũng không cần đến đâu. "nàng lo lắng Ti Vũ phát bệnh .

Phó Nguyên Ngọc làm sao cũng không thừa nhận nữ nhi đầu óc thật sự có vấn đề, ở trong mắt nàng, nữ nhi cũng là người bình thường.

Bất quá là so người khác phản ứng chậm hơn chút.

Ti Vũ từ cửa sổ cầm kết quả, đưa cho Phó Nguyên Ngọc. Phó Nguyên Ngọc sững sờ, nhận lấy đồng thời nhìn về phía Phó Trác. Phó Trác cười nói: "Ta đã nói tiểu Vũ có thể tự lo được rồi!" Phó Nguyên Ngọc nhìn Ti Vũ, đỏ cả vành mắt, "Tiểu Vũ đã trưởng thành rồi"

Ti Vũ nhíu nhíu mày, coi như không tính đến tuổi nàng đã hơn trăm năm, cũng không cần đem nàng như người thiểu năng đối đãi.

. . . Cố bác sĩ nhìn qua báo cáo kiểm tra về nướ© ŧıểυ, gật gật đầu, "Không có việc lớn gì, chính là thân thể thái hư,nơi trầy da về nhà dùng dược cao bôi mấy ngày, thân thể cũng nên dùng thực phẩm dinh dưỡng bù lại."

Cố bác sĩ bật máy tính lên, đánh xuống một chuỗi tên thuốc để bọn hắn đi lấy thuốc liền có thể về nhà.

Nhìn Ti Vũ bị hai người mang theo đi ra ngoài , Cố bác sĩ lắc đầu. Hài tử này dáng dấp tốt, chính là đầu óc có chút không được, thật là đáng tiếc.

Ra bệnh viện huyện, bọn hắn đi mua ngay thực phẩm dinh dưỡng về nhà. Vào cửa liền nghe đến trong nhà nói không ngừng. "Không phải đi bệnh viện sao? Sao lại ra chợ mua nhiều món ăn như vậy? Trong nhà chi tiêu nhiều rồi, nó tới cái cái nhà này một hai năm, ăn trong nhà, ở trong nhà, cha nó có tiền sao không thấy đến một lần, chi đưa vài cắc lẻ dùng được gì?"

Phó Nguyên Ngọc mang theo đồ ăn vào cửa liền xấu hổ, quay người đối Ti Vũ nói: "Tiểu Vũ, con lên lầu nghỉ ngơi trước. Mẹ làm đồ ăn cho con, hâm nóng sẽ gọi con."

"Nguyên ngọc, ngươi đừng mỗi ngày cũng chỉ biết sủng ái nó,nếu phải trả về thôn, nó bây giờ cũng phải đi phụ cày ruộng thôi." Lão thái thái bất mãn Phó Nguyên Ngọc chiều chuộng Ti Vũ như thế .

Phó Nguyên Ngọc cười đáp, "Mẹ, tiểu Vũ vừa bị thương."

"Tiểu Vũ, đi lên lầu đi" Phó Trác cũng thúc giục Ti Vũ lên lầu. Lão thái thái trong lòng khó chịu, lời nói ra càng khó nghe hơn, "Chỉ là trầy da chút đỉnh thôi mà, cũng không cần đi học, đi bệnh viện một chuyến lại tốn một đống tiền"

"Đủ rồi, " Phó Trác lông mày đều nhăn thành chữ Xuyên, thúc giục Ti Vũ lên lầu.



Ti Vũ thản nhiên nhìn lão thái thái một chút, vượt qua bà đi lên lầu. Lão thái thái bị cái nhìn này của Ti Vũ khiến toàn thân không thoải mái, không khỏi tức giận, "Nhìn thái độ của nàng kìa"

"Ngươi là bà ngoại của đứa bé, lại không thể có dáng vẻ một người bà" Phó Trác phiền muộn, nóng giận rống thành câu.

Lão thái thái hai mắt trừng lớn, bị nạt nộ liền thấy ủy khuất . Phó Trác đối Phó Nguyên Ngọc nói: "Ngươi đi vào làm cho con ăn, Cố bác sĩ nói nên bổ sung cho đứa trẻ nhiều dinh dưỡng, con rể gửi về cho không ít tiền, không cần lo lắng vấn đề tiền bạc."

Lão thái thái trong nháy mắt liền muốn phản bác, lại bị Phó Trác trừng mắt nhìn.

"Dạ, " Phó Nguyên Ngọc biết mẹ mình từ nhỏ đã trọng nam khinh nữ, nếu không phải lúc trước mình gả được chỗ tốt, thì đã sớm đem mình xem như thẻ đánh bạc đến gả cho mấy ông già để đổi lấy lợi ích. . . .

Ti Vũ ngồi ở trên giường ngồi xuống, có thể nghe thấy tiếng nói chuyện dưới lầu.

"Meo." Mèo đen vô thanh vô tức từ nơi hẻo lánh bên trong nhảy ra, an tĩnh làm ổ trên người Ti Vũ.

Cơm trưa Phó Nguyên Ngọc trực tiếp bưng đến trong phòng cho nàng, còn bị lão thái thái mắng cho một trận. Vì nữ nhi, Phó Nguyên Ngọc làm bộ không thèm để ý những thứ này.

Ăn cơm trưa xong, Ti Vũ nhìn người phụ nữ nhỏ gầy thu thập bát đũa , nàng hỏi: "Vì cái gì không dời đi đi ra ngoài ở?" Phó Nguyên Ngọc sững sờ, giương lên vẻ tươi cười, "Thế nào? Tiểu Vũ có phải hay không muốn ở ngoài một mình?"

"Cái nhà này, ghét bỏ chúng ta." Cho nên vì cái gì còn muốn tiếp tục ở lại nơi này.

"Tiểu Vũ, mẹ một người mang theo con, sẽ sống cực khổ hơn. Nhưng nếu con muốn dọn ra ngoài ở, mẹ cũng có thể cố gắng kiếm tiền để dọn ra ngoài. . ."

"Ti gia không phải đúng ngày là thu tiền cho mẹ sao."

"Số tiền kia, chúng ta đừng động đến có được hay không?" Phó Nguyên Ngọc cơ hồ dùng giọng cầu khẩn mà nói.

Ti Vũ nhíu mày, đến cùng cũng không có hỏi tại vì cái gì không thể đυ.ng vào.

Phó Nguyên Ngọc cầm bát đũa tựa ở ngoài cửa, nước mắt cũng nhịn không được nữa tràn mà tràn mi. Lau vội nước mắt , bà lại làm bộ kiên cường xuống lầu