Chương 9: Không Cần Chịu Đựng, Gặp Việc Cứ Báo Trở Về

"Tiểu Vũ, trong lòng con nghĩ gì nhất định phải cùng mẹ nói, đừng giấu ở trong lòng."

Phó Nguyên Ngọc ngồi xuống bên người Ti Vũ, cầm tay của nàng, chạm đến tay nữ nhi băng lãnh, Phó Nguyên Ngọc giật nảy mình: "Tiểu Vũ, tay của con làm sao lanh như băng vậy." Ti Vũ thu tay lại: "Vừa rồi cầm nước đá." "Mẹ đã ở khách sạn tìm một công việc cái phục vụ sân khấu, ngày mai là có thể đi làm."

"Ti gia không phải cho mẹ không ít tiền."

" Tiền của ba của ngươi thủy chung cũng là của Ti gia, ta cầm rất khó chịu. Tiền của Ti gia , chúng ta vẫn là ít dùng tới cho thỏa đáng." Ti Vũ nhìn chằm chằm Phó Nguyên Ngọc, nói: "Mẹ muốn triệt để thoát khỏi Ti gia?" Phó Nguyên Ngọc sững sờ, không khỏi đánh giá nữ nhi.

"Tiểu Vũ làm sao đoán được? Mẹ chính là muốn để ngươi bình an qua hết cả đời này, đừng lẫn vào thế gia tranh đấu quyền lực." Lại nói, lấy đầu óc nữ nhi nàng, căn bản cũng không đấu lại những người kia. Cho nên nàng rất thức thời mang theo nữ nhi trở về.

"Chỉ cần con còn họ Ti, thì không thể thoát khỏi liên quan được." Phó Nguyên Ngọc lần nữa nhìn kĩ nữ nhi, luôn cảm thấy nữ nhi không giống với trước đây lắm,

"Con yên tâm, dù mẹ có mất mạng cũng sẽ không để con bị tổn thương chút nào."

"Mẹ chết con liền phải chết sao, " Ti Vũ nói ra lời tàn khốc . Phó Nguyên Ngọc nhất thời không biết làm sao nói tiếp. Ti Vũ lúc đầu cũng muốn nói chân tướng cho nữ nhân đáng thương này, cuối cùng vẫn là thôi. Có đôi khi, sống ở trong khi nói dối ngược lại càng tốt hơn.

"Tiểu Vũ muốn về Ti gia rồi?" Phó Nguyên Ngọc thận trọng thăm dò. Nếu như nữ nhi nhất định phải về Ti gia, nàng cũng không có cách nào ngăn cản. Ti Vũ nhìn chằm chằm Phó Nguyên Ngọc nhìn một lát, nói: "Mẹ là mẹ của con,mọi việc tùy mẹ." Phó Nguyên Ngọc nhẹ nhàng thở ra. Nàng do dự thật lâu, cuối cùng vẫn nói : "Về sau Lâm Hâm đối với con làm cái gì, tiểu Vũ cũng không cần phải chịu đựng, lập tức báo trở về là được, mẹ có thể chuẩn bị trước đối phó với người trong nhà, con là hài tử khác biệt, chỉ cần không làm ra sự tình phạm pháp, không đem người đánh hung ác, mẹ đều có thể thay ngươi gánh vác." Ti Vũ không khỏi có chút ngoài ý muốn nhìn Phó Nguyên Ngọc một chút, "Con cho là mẹ sẽ nói con phải chịu đựng." Phó Nguyên Ngọc lộ ra một nụ cười khổ, "Người a, có đôi khi chịu thua cũng là không phải là cách, thế nhưng tiểu Vũ con khác biệt."

"Con đã biết, " Ti Vũ gật đầu. Phó Nguyên Ngọc cũng không biết dạy nữ nhi như thế là có đúng hay không, tại Ti gia, nàng đã từng cố gắng cường thế, làm sao nàng lại không sinh ra nhi tử, sinh nữ nhi lại là đầu có chút bệnh, nàng mơ hồ đoán được, thời điểm mình mang thai, có người trên người nàng động tay chân. Dẫn đến nàng sinh con gian nan, cuối cùng còn bị chẩn đoán , sau này mình không có cách nào lại sinh con.



Giữa trưa, Phó Nguyên Ngọc tự mình đưa nàng đến cửa trường học. Phó Lâm Hâm đi bệnh viện kiểm tra trở về, cũng không có chuyện gì, chính là trầy da một chút. Là người Phó gia chuyện bé xé ra to. Ngồi trong phòng học, Ti Vũ rảnh rỗi lật xem điện thoại Hàn Mục Lẫm ném cho nàng. Bên trong ngoại trừ mấy cái dãy số, cái gì cũng không có. Dãy số đều là số rác , xem ra là điện thoại này muốn quăng. Khó trách dễ dàng như vậy liền cho mình.

"Ti Vũ, lớp chúng ta muốn góp tiền đi dạo chơi ngoại thành, mỗi người giao một trăm năm mươi đồng" Lớp phó Vương Phong chạy tới, đem sổ thu chi đến tới trước bàn, chuẩn bị lấy tiền. Ti Vũ thu hồi điện thoại, nói: "Ta không có tiền."

"Tuần trước đã thông báo với ngươi rồi, tại sao lại quên việc quan trọng như vậy?" Vương Phong trừng lớn mắt.

"Ngày mai đưa." Ti Vũ sờ sờ túi, phát hiện mình ngay cả một cắc tiền cũng không có. Vương Phong bĩu môi, "Có tiền mua điện thoại di động mà không có tiền đưa phí dã ngoại, sáng sớm ngày mai tám giờ tập hợp, đừng quên cầm theo tiền a."

Vương Phong vừa đi, Tôn Mục Sâm liền bu lại: "Ti Vũ ngươi không có tiền hả, ta có thể cho ngươi mượn." Bên cạnh,mấy nữ sinh bàn bên đều nhìn lại, có chút ghen tỵ nhìn chằm chằm Ti Vũ. Tôn Mục Sâm gia cảnh không tệ, thành tích cùng tướng mạo càng không kém,còn là bạn thận của Cố Tuyển Diên, trường học rất nhiều nữ sinh cũng yêu thầm hắn.

"Không cần." Tôn Mục Sâm xum xoe bị cự tuyệt, đau lòng trở lại trên chỗ ngồi, quay đầu hướng Cố Tuyển Diên nói: "A Diên, Ti Vũ nàng thay đổi. Trước kia tới gần nàng luôn luôn thẹn thùng hỏi ta nghe ngóng sự tình của ngươi, hiện tại ngươi nhìn, lạnh như băng a, đầu óc không phải là ngày đó bị hỏng đi."

Cố Tuyển Diên mắt nhìn tại chỗ thiếu nữ lạnh lùng ngồi, bộ dáng điềm tĩnh thật đúng là cùng trước đây có chút khác biệt.

Ban đêm. Một mèo, một thiếu nữ đi trong ngõ nhỏ an tĩnh. Quẹo trái rồi phải, chính diện liền thấy một gian tiệm cũ kĩ lấp ló ánh đèn dầu. Người đi ngang qua theo bản năng đều tránh đi chỗ này. Thời đại gì rồi, còn đốt đèn dầu. Thiếu nữ đứng ở trước hiệu. Lão nhân gia chừng năm sáu mươi tuổi đang ngủ gà ngủ gật ,tóc có chút hoa râm, ánh mắt nhìn người có chút sắc bén. "Tiểu cô nương, ngươi muốn mua cái gì?"

"Ngân châm."

"Ngân châm?" Lão giả sững sờ, dò xét Ti Vũ, "Trong nhà có Trung y sao?"

"Ừm." Ti Vũ không muốn cùng hắn dây dưa,gật bừa thừa nhận. Lão giả cầm theo đèn dầu ,quay người đặt đèn ở mặt đất tìm kiếm trong tủ gỗ, nhìn ngăn tủ kiểu dáng là loại mấy trăm năm trước lưu hành . Trong tiệm nơi cất giữ vật đều là đồ gỗ, tất cả đều là tơ vàng gỗ trinh nam.Người có mắt nhìn, một chút liền có thể nhìn ra cái tiệm nhỏ nát này bất phàm. Lão giả tìm kiếm ra bao da châm niên đại lâu đời , để lên trên quầy,



"Năm trăm triệu." ( này mình chém bừa nha ????)

"Ký sổ." Ti Vũ ngay cả một cắc tiền cũng không có, lại càng không cần phải nói năm trăm triệu. Lão giả nhíu nhíu mày,lấy ra một quyển vở cũ đưa tới trước mặt nàng,

"Ghi tên, địa chỉ, số căn cước, số tiền tiền vay." Ti Vũ cầm bút lên nắm chặt lại, không phải bút lông, nhưng cảm giác cầm cũng không tệ lắm. Nhìn thấy chữ viết trên vở, lão giả không khỏi hai mắt tỏa sáng, "Chữ tốt! Tiểu cô nương nét chữ không tệ, thường hay viết bút lông đi." Ti Vũ gật đầu, để bút xuống, cầm bao châm liền đi. Lão giả sững sờ nhìn theo bóng thiếu nữ bước vào trong bóng đêm, dụi dụi mắt, lầu bầu nói: "Chẳng lẽ ta mắt mờ rồi? Làm sao thấy con mèo a?" Ti Vũ vừa leo cửa sổ trở về phòng , liền nghe tiếng gõ cửa. "Tiểu Vũ, là mẹ."

"Vào đi."

Phó Nguyên Ngọc mang theo một số tiền vào đến, có chút bất an hỏi: "Tiểu Vũ, ngươi muốn nhiều tiền như vậy làm cái gì? Cần gì thì mẹ mua cho ngươi." "Trường học ngày mai có hoạt động ngoại khoad, cần nộp tiền, con còn muốn mua những vật khác."

"Trường học muốn nộp tiền đi dã ngoại sao con không nói trước với mẹ ? Còn cần mua cái gì? Nói xem mẹ có thể đi mua cho con không"

"Tiền đưa cho con là được,những việc khác, không cần." Phó Nguyên Ngọc đem số tiền đưa cho nàng, lúc ra cửa lại quay đầu, mắt nhìn Ti Vũ không nhúc nhích ngồi ở kia, trong lòng ít nhiều có chút lo lắng. Nữ nhi chưa từng hỏi xin tiền nàng, bình thường cần cái gì cũng là nàng mua,đóng tiền ở trường học, cũng là Phó Nguyên Ngọc tự mình đi nộp. Đây là lần đầu tiên Ti Vũ hỏi số tiền nhiều như vậy , nàng do dự một chút liền đưa hết cho con. Phó Nguyên Ngọc về đến phòng, gọi điện cho chủ nhiệm lớp Tiết Băng Lợi , trên mặt tươi cười: "Tiết lão sư a, là như thế này. . ."

Sáng sớm ngày thứ hai , Ti Vũ mang ba lô trên lưng, mặc vào đồ thể thao, một đôi giày cứng, sạch sẽ đi ra cửa. Ghé lại chỗ tiệm cũ nát tối qua để thanh toán số tiền nợ mới đi tới trường. Tám giờ. Ti Vũ đúng lúc vừa đến cửa trường học,xe vẫnđang chờ. "Nhanh lên, Ti Vũ, tất cả mọi người đang chờ ngươi! Vương Phong không phải đã sớm nói với ngươi tới sớm nửa tiếng sao?" Chủ nhiệm lớp Tiết Băng Lợi vẫy tay, một bên lớn tiếng nói,mọi người trên xe đều nghe thấy được, âm thanh phàn nàn nổi lên bốn phía. Ti Vũ lên xe trước đó, mắt nhìn bốn phía.

"Nhìn cái gì đấy Ti Vũ, nhanh lên lên xe, tất cả mọi người đang chờ ." Tiết Băng Lợi đè xuống âm thanh không kiên nhẫn thúc giục, nếu không phải đêm qua mẹ của Ti Vũ gọi điện thoại tới đặc biệt nhở vả giúp đỡ nàng, nàng đã sớm để cho xe xuất phát đi. Ti Vũ mới vừa lên xe, tất cả mọi người theo bản năng đều tránh đi tầm mắt của nàng, sợ nàng sẽ ngồi vào bên cạnh mình. Ti Vũ nhìn thấy nữ sinh vây quanh chỗ Cố Tuyển Diên , có hai người trên mặt đen lại, chuyến này ra ngoài, hai người thật không muốn xảy ra sự tình gì ngoài ý muốn.

Nàng đang nhìn hai tên nữ sinh bên cạnh, rơi vào trong mắt người chung quanh, chính là đang ngó chừng Cố Tuyển Diên, âm thầm nhỏ giọng mắng nàng cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga. Cố Tuyển Diên nghe thấy liền có chút lúng túng quay đầu ,mắt nhìn Ti Vũ ngồi phía sau cùng, thiếu nữ sau khi ngồi xuống liền mở ra cửa sổ bên cạnh , tay chống cằm thon, mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm cảnh trí bên ngoài, giống như nơi này hết thảy đều không có quan hệ gì với nàng.