Chương 11: Phải làm sao đây?

Bùi Thanh Hoằng hôn người ta một cái xong liền thả ra, thấy cây bút bị rơi xuống đất liền cúi người giúp y nhặt lên gác trên bàn.

Trong suy nghĩ của hắn, chuyện thân mật nhất họ cũng đã làm rồi, chỉ là một cái hôn lướt qua mà thôi, không cần phải quá kích động. Nhưng da mặt Lan Mân rất mỏng, hắn lại bất ngờ đánh úp, làm rơi bút cũng là chuyện dễ hiểu. Nghĩ đến đây hắn cũng cảm thấy chính mình có phần lỗ mãng, đôi tai dưới làn tóc đen liền có chút hồng.

Hắn nắm tay lại đặt lên miệng ho khan hai tiếng, Lan Mân đang ngây người cũng bị gọi cho hoàn hồn: "Bây giờ ta phải đem mấy thứ này đi, có thể sẽ nghỉ ngơi ở đó mấy canh giờ, cố gắng hoàn thành công việc trước ngày tiến cung. Vốn tưởng rằng có thể ở cùng ngươi mấy ngày này, xem ra bây giờ không thể ở cạnh ngươi quá lâu rồi."

Hắn nhìn sắc mặt đối phương, ngữ khí càng thêm mềm mại: "Để ta gọi Thập Cửu đưa ngươi đi xem Bùi phủ, hắn tương đối thông thuộc nơi này, có thể chỉ cho ngươi vị trí của Tàng Thư Các. Muốn biết điều gì đều có thể hỏi hắn. Ngươi thấy được không?"

Lan Mân như mới hồi phục tinh thần, chờ hắn nói xong, dại ra vài giây rồi mới gật đầu: "Ta không có ý kiến gì, công việc của Mộc Chi đương nhiên là quan trọng. Ngươi vội thì cứ đi đi, ta sẽ chậm rãi đi dạo một chút."

Được Lan Mân thông cảm, Bùi Thành Hoằng liền đi gọi Thập Cửu ở phòng kế bên, dặn dò vài câu rồi cầm bản vẽ và mô hình xanh biếc kia đi hoàn thiện lần cuối.

Bùi Thành Hoằng vừa rời đi, Thập Cửu liền hô lên một tiếng thanh thúy: "Nhị thiếu lang quân!", sau đó mặt đầy ý cười dẫn Lan Mân đi dạo. Trước đó Diệp thị đã đặt ra một quy củ mới, tất cả hạ nhân trong phủ đều phải gọi vị phu nhân mới của Nhị công tử này là lang quân, để Lan Mân không phải khó chịu vì thân phận mới quá nữ tính này. Bà tuy vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận được người "con dâu" mới này, nhưng nếu Bùi Thanh Hoằng thích bà liền yêu ai yêu cả đường đi, để Bùi Thanh Hoằng mỗi ngày sống thoải mái hơn chút.

Miệng Thập Cửu thật ngọt, rất biết ăn nói, những lời bình thường qua miệng hắn đều thêm phần ý tứ cả.

Thế nhưng Lan Mân lại không quá chú ý nghe, y đang bận tìm cơ hội để ảnh vệ đổi thân phận với mình, lặng lẽ ra ngoài.

Ảnh vệ không thể luôn luôn nấp trên trần nhà được, liền biến thành một ông lão hiền lành chất phác trong phủ, còn chuẩn bị thêm bộ quần áo giống như đúc của Lan Mân. Khi có cơ hội ảnh vệ sẽ biến thành Lan Mân, còn y sẽ hóa trang thành ông lão, khi ra ngoài sẽ lại đổi vị trí với một ảnh vệ khác, còn mình sẽ đeo mặt nạ bạch ngọc của Thái thượng hoàng lên rồi hồi cung.

Vị trí của Bùi phủ cũng khá gần hoàng cung, dù trên đường bị trì hoãn cũng sẽ không mất hơn một nén nhang. Bởi thời gian nghỉ kết hôn của Bùi Thanh Hoằng cũng khá dài, mà y lại phải kết hôn với hắn, nên từ ngày đại hôn y đã tung tin Thái thượng hoàng bị bệnh, như vậy thì có thể tạm thời đối phó rồi.

Khi Thái thượng hoàng trở lại tẩm cung, Thường Tú công công bình thường luôn hầu hạ bên người y lập tức phát hiện chủ tử mình đã trở lại, sự lơ đãng khi trông coi đám ảnh vệ đều bị thu lại, quả thật đứng trước mặt chủ tử như thế này dù là người đao to búa lớn đến mấy cũng phải sợ hãi.

Ai có thể ngờ rằng Lan Mân công tử yêu thích phong nhã, mềm mại như thỏ con vừa đeo mặt nạ vào liền biến thành vị nam nhân khiến cả Hoàng đế cùng Thái hậu đều sợ đến kinh hồn bạt vía kia chứ? Ngoại trừ Tiên đế - cũng chính là tổ phụ của đương kim Hoàng đế - và bản thân Thái Thúc Lan ra, người biết y có hai thân phận chỉ có Thường Tú cùng vài tên ảnh vệ.

Những ảnh vệ đi theo Thái Thúc Lan đều được đào tại theo tiêu chuẩn của một tử sĩ, đều là dạng người không có chút ý chí tồn tại nào, cho nên y đương nhiên không cần lo lắng bọn họ sẽ phản bội. Còn Thường Tú, từ nhỏ hắn đã đi theo hầu hạ Thái Thúc Lan, hắn là người bạn tốt của y.

Xét về sự cẩn thận chu đáo trong việc săn sóc cho chủ tử, trong cung không ai có thể vượt qua hắn, xét sự thâm độc thì hắn cũng chẳng kém chủ tử mình là bao, vì vậy sẽ không khiến đối phương chán ghét đến nỗi vứt bỏ.

Tuy rằng luôn diễu võ dương oai trước mặt người khác, nhưng nếu ở cạnh vị Thái Thúc Lan tuổi chỉ bằng một nửa chính mình này, việc duy nhất hắn có thể làm cúi đầu khom lưng. Dù hai người họ có thân mật hơn những cặp chủ tớ khác một chút, nhưng trong lòng hắn thì vẫn luôn cảm thấy như đang đi trên tấm băng mỏng vậy.

Thái Thúc Lan đem hết mấy việc ở Bùi phủ trước đó ném ra khỏi đầu, phê duyệt tấu chương thực nhanh, còn có lục bộ giảm bớt công việc cho y nên chỉ tốn nửa canh giờ làm việc đã giải quyết xong công việc tích góp trong hai ngày, còn có thời gian tỉ mỉ phê bình.

Bớt chút thời giờ uống trà Thường Tú pha, Thái Thúc Lan cuối cùng cũng có thể yên tĩnh nghỉ ngơi một chút: "Ngày mai nếu Bùi nhị công tử có chuyện tìm trẫm, trực tiếp đưa hắn vào chờ trong ngự thư phòng, đừng để hắn phải xin tầng tầng lớp lớp thông hành mới lên được."

Thường Tú lúc này mới nhớ ra thân phận khác của chủ tử mình đã được gả cho vị Bùi nhị công tử kia, "dạ" một tiếng rồi cong lưng sụp mí xuống châm trà cho đối phương. Rốt cuộc tính tình của Thái Thúc Lan là thế nào, hắn cũng hiểu không ít, chỉ sợ có lẽ là chủ tử mình đã động tâm một chút với vị kia rồi.

Trong mắt hắn, không có việc gì không thể sai ảnh vệ đi thăm dò, cho dù hai nhà đã gặp mặt chọn ngày lành, y cũng có thể dùng thân phận Thái thượng hoàng nhúng tay vào dẹp bỏ hôn sự. Thế nhưng không ngờ y lại cam chịu bị gả đi thật, không nói tới lí do thứ nhất là y không muốn từ bỏ thân phận Lan Mân này, tìm đồ vật này nọ cũng có thể là một lí do, nhưng có lẽ tật xấu lại phát tác mới là nguyên nhân chủ yếu.

Bùi nhị công tử kia cũng quá là xui xẻo đi, cưới ai không cưới lại phải cố tình vì một bức họa Lan Mân công tử mà nhất quyết đòi cưới người ta, đợi đến lúc Thái Thúc lan xé rách cái mặt nạ kia thì dù Bùi nhị công tử dù có muốn cũng chạy không nổi.

Thường Tú ở đây tiếc hận một phen vì số phận của Bùi Thanh Hoằng, nước trà trên tay cũng suýt chút nữa tràn ra ngoài. Thái Thúc Lan tháo mặt nạ xuống rồi chuẩn bị thay y phục của Lan Mân, thấy hắn xuất thần liền nhẹ nhàng liếc mắt qua một cái.

Không đợi y phải hỏi, Thường Tú vội vàng chạy đến giúp y chỉnh lại cổ áo, lải nhải hai câu: "Vừa rồi nô tài suy nghĩ, dạo này chủ tử phải bôn ba mệt đến phát hoảng, cũng không biết bọn đầy tớ ở Bùi phủ có ức hϊếp chủ nhân không, còn có Vinh Hân quận chúa thích làm khổ người khác kia, nô tài nghe nói nàng cũng chẳng tốt đẹp gì."

Thái Thúc Lan giơ ống tay áo lên cao để đối phương vuốt cho thẳng, đối với lời này của hắn không tin tưởng chút nào: "Ngươi thật sự vừa suy nghĩ chuyện này?"

"Trời đất chứng giám thưa điện hạ! Trong lòng nô tài chỉ có một mình người, thời thời khắc khắc đều lo lắng cho sự an nguy của người, nào dám suy nghĩ những chuyện khác chứ!" Mồ hôi lạnh của Thường Tú ứa ra, ngữ khí bi thương thống thiết hạ thấp xuống, lời nói nghe qua tràn ngập chân thành.

Hắn thực sự không dám cho chủ tử biết chính mình vừa suy nghĩ đông tây, những người dám nghĩ tới việc riêng của Thái thượng hoàng xưa nay đều không có kết cục tốt. Dù là Nguyên Võ đế đã mất hay Lý ma ma khí thế kiêu ngạo lúc trước, hay bất kỳ người nào khác. Cho dù hắn không có suy nghĩ không an phận nào với vị Bùi nhị công tử kia, cũng không thể ngăn chủ tử có tâm tư biến hóa kì lạ liên tưởng đến chuyện khác được.

Chờ Thường Tú sửa ống tay áo của mình đến mức hoàn mỹ, Thái Thúc Lan mới buông tay xuống, cười như không cười mà mở miệng: "Trẫm cũng chưa từng nói suy nghĩ của ngươi là giả, ngươi sợ hãi đến vậy làm gì. Lui xuống đi, trong cung còn Thái thượng hoàng đang chờ ngươi hầu hạ đấy."

Thường Tú "vâng" một tiếng rồi cung cung kính kính lui xuống. Cách hắn đối đãi với hai Thái thượng hoàng thật giả vẫn luôn có sự khác biệt nhất định, bởi Thái Thúc Lan thích mấy loại độc nhất vô nhị này nọ, đương nhiên sẽ không cho phép hắn đối xử cung kính như vậy với hàng giả.

Thái Thúc Lan dưỡng ra được cái loại tính tình kỳ quái như vậy, hắn cũng không tránh khỏi can hệ. Nhưng khi y tại vị đã phải tiếp nhận không biết bao nhiêu khó chịu, cho đến lúc y lui khỏi ngôi vị Hoàng đế vẫn còn không biết bao nhiêu người ngóng trông y chết đi, đặc biệt là chết đi mà không có nổi một nữ nhân bên người. Mà y lại không thể tiếp nhận nữ nhân, càng khiến những kẻ kia được như ý.

Ánh mắt của nam nhân có bộ dáng tuấn mỹ kia đột nhiên trở nên tối tăm, y đã để những người này vui vẻ nhiều năm như vậy, cũng đã đến lúc nên làm chút sự tình khiến bọn họ mất hứng một chút rồi.

Trên đường trở về Thái Thúc Lan lại cau mày nghĩ tới Bùi Thanh Hoằng, đối với y mà nói, loại ôn nhu này nọ không khác gì độc dược, y đã được nghiệm chứng điều này trên chính mẫu thân của mình. Những thứ thân tình hay tình yêu gì đó trong mắt y đều là vô dụng.

Với thân phận Thái Thúc Lan này, người bên gối lúc nào cũng có thể biến thành sát thủ ẩn núp, cho nên dù là hai năm ngồi trên ngôi vị Hoàng đế kia hậu cung của y cũng không có thêm nữ nhân hay nam nhân nào. Nhưng Lan Mân thì lại không như vậy, y không có quyền thế cũng không có cha mẹ yêu thương, dường như chính vì vậy nên y mới có thể có rất nhiều điều gì đó. Tỷ như tình bằng hữu chân thành tha thiết, tỷ như tình yêu cùng một nam nhân hoạn nạn có nhau.

Nhưng vô tình, từ trong tận xương tủy y vốn đã không còn tin tưởng vào những thứ này, tình thân tình yêu đều có thể phản bội vì quyền thế hay tiền tài. Cái gọi là chung thủy một lòng chỉ là do điều kiện vẫn chưa đủ hấp dẫn mà thôi. Nhưng Bùi Thanh Hoằng lại không như vậy, dã tâm của đối phương y đã thấy rất rõ ràng, gia thế cùng bản lĩnh đã rõ, ít nhất là Bùi Thanh Hoằng đối với Lan Mân, ngoại trừ cảm tình không cần gì khác.

Thái Thúc Lan cau mày rồi lại buông ra, trong vô thức lại đặt tay lên cánh môi của mình, nơi đó như vẫn còn phảng phất cảm giác mềm mại từ ai kia.

Cho đến khi trở lại thân phận Lan Mân, y vẫn chưa thể kéo bản thân ra khỏi mớ chỉ rối mà Bùi Thanh Hoằng giăng ra, cuối cùng không thèm nghĩ nhiều nữa. Bên này Thâp Cửu nhiệt huyết vẫn đang thao thao bất tuyệt mà giới thiệu trên dưới Bùi phủ cho Lan Mân nghe, căn bản không hề phát hiện ra người theo sau mình đã đổi hai lần.

Đợi hắn nói đến mức miệng khô lưỡi khô, Lan Mân mới hô ngừng: "Làm phiền ngươi rồi, những chuyện này ta sẽ nhớ kỹ, chắc hẳn Mộc Chi cũng sắp về rồi."

Thập Cửu nhìn về phía mặt trời: "A, ta lại nói đến quên cả thời gian, bây giờ là thời điểm dùng bữa tối. Để ta đưa lang quân ngài đi trước rồi gọi các thiếu gia."

"Ngươi cứ đi trước đi, ta biết đường." Khi ở trong cung y đã nhìn bản đồ Bùi phủ do ảnh vệ vẽ ra hai lần, tuy không phải đặc biệt biết rõ nhưng cũng sẽ không đến mức đi nhầm đường.

Thập Cửu do dự một chút: "Vậy được rồi, tiểu nhân liền đi tìm thiếu gia trước. Nếu ngài không tìm được đường thì cứ đợi tại chỗ, cũng có thể hỏi đường vài hạ nhân khác trong phủ, ta sẽ lập tức quay lại tìm ngài."

Xác nhận là sẽ không có vấn đề gì Thập Cửu mới vội vội vàng vàng chạy đi, Lan Mân chỉ còn một mình liền chậm rãi mà bước, trông y như quen thuộc với từng ngóc ngách nơi đây. Đến lúc dùng bữa, Bùi Thanh Hoàng đương nhiên sẽ ngồi cạnh y.

Đợi đến khi đã dùng xong bữa tối, khi đối phương đang tắm rửa Lan Mân đột nhiên nghĩ tới một vấn đề vô cùng nghiêm túc. Lúc trước khi chịu gả cho hắn quả thực là có vài phần kích động, nên cũng không suy xét rõ ràng một số việc. Hơn nữa kế hoạch lại tiến triển quá nhanh, từ khi bước vào Bùi phủ tâm tình của y cũng có thay đổi không nhỏ.

Đêm tân hôn bọn họ đã thân mật với nhau, buổi tối lại thường xuyên ở cùng một chỗ, Bùi Thanh Hoằng cũng chỉ là một nam nhân bình thường. Không có lý nào hắn lại cưới hỏi mình về đàng hoàng rồi lại không ôm thê tử mình mà chạy đến thanh lâu hàng đêm để phong lưu, nhưng cũng không thể bỏ thuốc hắn một thời gian dài được.

Bùi Thanh Hoằng vốn không thích dùng hương liệu nâng cao tinh thần, mùi hương trên hỷ phục lúc trước cũng đã bị giặt sạch. Hôm nay khi rời cung y cũng không mang theo mê dược bên người, buổi tối nay rốt cuộc là phải làm sao đây?