Chương 19: Anh hùng cứu mỹ nhân

Bùi Thanh Hoằng đứng cách hai người không xa, nhưng Lan Mân bị dân chúng xem náo nhiệt vây quanh, không chú ý tới hắn bên này. Hắn đi đến sạp bán đồ vật nhỏ ven đường, vỗ vỗ ông chủ đang cùng dòng người xem trò vui.

"Phấn mặt quạt giấy ngọc bội vòng tay, nơi này cái gì cũng có, hàng ngon giá rẻ, bán có lương tâm, khách quan ngươi cần... Bùi công tử?" Người vốn đang xem náo nhiệt lưu luyến quay đầu lại, kết quả vừa thấy rõ mặt người kia liền bị dọa tới hồn phách nhảy dựng lên.

Bùi gia nhà lớn nghiệp lớn, cửa hàng mặt tiền bán đồ chính quy, không thứ gì không tốt. Ông không nghĩ sạp tạp hóa nho nhỏ này của mình có thể được khách quý này ưu ái, cũng bởi vậy mà thập phần thụ sủng nhược kinh, lấy tay lắc lắc gian hàng vốn đã lung lay của mình: "Bùi công tử nhìn trúng món nào? Cửa hàng của ta tuy nhỏ, nhưng giá cả có tâm, trâm gỗ đều vô cùng tinh xảo..."

Ông còn chưa nói xong đã bị đối phương đánh gãy lời: "Sao lại thế này, tình huống này được bao lâu rồi?"

Chủ sạp tạp hóa nhìn theo hướng Bùi Thanh Hoằng bảo, ánh mắt đối phương nghiễm nhiên đang dừng trên thân hình bị người người vây quanh. Ông liền bắt đầu kể sự tình đến nơi đến chốn: "Loại tình huống này đại khái được khoảng mười lăm phút đi."

Ông nuốt một ngụm nước miếng cho yết hầu khát khô của mình dễ chịu hơn đôi chút, thấy Bùi Thanh Hoằng hứng thú liền giảng đạo tỉ mỉ: "Ban đầu là hán tử tráng kiện kia chặn đường của thư sinh, nhưng thư sinh người ta khách khách khí khí, hán tử kia lại ngay cả nói cũng không cho. Kỳ thực bạch diện thư sinh kia bị tiểu bá vương - cũng chính là tiểu chủ nhân của hán tử kia - coi trọng. Chắc ngài không biết, Tô tiểu bá vương chính là người đang nói chuyện, tay cầm cây quạt kia kìa."

Bùi Thanh Hoằng đáp một câu: "Ta biết, cháu đích tôn của lão Tô, con một của Vinh Hoa quận chúa."

Chủ sạp kia vỗ đùi: "Ngài biết sao, chính là hắn! Tiểu bá vương chính là tên chủ khẩu vị hỗn tạp, lớn lên bề ngoài cũng không tồi, nhưng trong bụng chất đầy ý nghĩ xấu, còn có gia thế tốt. Công tử văn văn nhược nhược không biết đến từ nơi nào kia sao có thể thắng được tiểu bá vương chứ. Dù chúng ta có muốn giúp đỡ, tay già chân yếu này cũng chỉ có thể so được với con chó bá vương nuôi bên người mà thôi, ngài nói có phải không! Ấy, Bùi công tử, sao ngài lại qua bên đó..."

"Tiền để trên sạp, không cần thối lại." Ông chủ quán nhỏ cúi đầu liền thấy trên sạp mình thiếu mất một cây quạt, trước mặt là một thỏi bạc nặng tới năm lượng, có thể mua tới mấy trăm cây quạt của mình.

Chuyện này đã có là gì, quan trọng nhất chính là, công tử Bùi gia đã ghé thăm sạp này của ông, việc mời chào ít nhiều gì cũng thu hút hơn, người bán hàng cười đến díp cả mắt lại.

Trong lòng Lan Mân cũng có vài phần bực bội, bởi dẫn người ra đường rất phiền phức, lần này ra ngoài y không mang theo người hầu Bùi gia. Ngay từ đầu quản sự đã không đồng ý, nhưng y có lý do chính đáng của mình. Dù Lan Mân đã được gả cho Bùi Thanh Hoằng, nhưng y cũng vẫn là một nam nhân, không hề giống với nữ tử dung mạo kiều diễm cần đại hán thân hình thô lớn theo sau làm sứ giả hộ hoa.

Cuối cùng bởi vì không có người đi theo, mười lăm phút trước y mới ra khỏi thư cục không bao lâu liền gặp phải phiền toái. Y vốn đang cầm hai quyển sách chuẩn bị trở về Bùi phủ, đi qua làng tơ lụa Lý Ký cùng tiền trang, lại bước thêm một bước, một ụ tường thịt rắn chắc liền chắn đường y đi.

Đương nhiên y cũng không ngước mắt lên, hướng chân về bên phải, vậy mà tường thịt cũng đi sang bên phải. Sau đó y dời bước về bên trái, kết quả tường thịt lại chắn đường bên trái.

Lan Mân vừa ngẩng đầu, tường thịt trước mắt là một tráng hán trung niên mang bộ mặt hung ác, hai lông mày vừa thô lại vừa dày, cả người cao lớn, làn da rám nắng vừa nâu vừa thô ráp, đeo đao bên hông, một thân ăn mặc lão luyện nhưng mặt vẫn lộ ra khí chất của nô ɭệ, hiển nhiên xuất thân là hộ vệ của nhà giàu.

Y liền đứng lại, tư thái khách khí mời người bên cạnh: "Huynh đài thỉnh bên này." Đại lộ này rất rộng, y cũng không muốn gây chuyện thị phi.

Nhưng đại hán kia vẫn chắn đường, lớn tiếng mở miệng: "Chủ nhân nhà ta gặp ngươi thấy hợp mắt, nhân đây mời người qua nói chuyện một chút." Hắn vừa dứt lời, chung quanh lập tức có người hít một hơi lạnh, nhỏ giọng nghị luận.

Bây giờ đang lúc đường cái quạnh quẽ, tuy hai bên đường có nhiều sạp bán hàng, nhưng người đi đường lại ít ỏi không có mấy. Một tên to con như vậy có xích mích cùng bạch diện thư sinh, đương nhiên sẽ hấp dẫn ánh mắt của những tiểu thương và người bán hàng rong.

Hôn sự của Lan Mân cùng Bùi Thanh Hoằng tuy thực phô trương náo nhiệt, nhưng số người trên đường cái có thể nhận ra vị tân lang này chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Không thể đem công tử thanh nhã ra so sánh cùng người đang chặn đường y, ai mà không biết đại hán vẻ mặt hung hãn này là con chó bên người công tử Tô Sầm nhà Tô thượng thư, hắn chuyên môn tiếp tay cho tên phong lưu kia ăn chơi đàng điếm, hủy hoại sự trong sạch của nữ nhi nhà người ta.

Quả nhiên, thư sinh giằng co cùng đại hán được nửa khắc, một công tử trẻ tuổi mặt xoa đầy phấn liền bước xuống từ tửu lâu đối diện tiền trang, miệng như ngậm thuốc, trong tay cầm một cây quạt xếp, trên người là xiêm y được cắt may từ gấm vóc thập phần phiêu dật, đúng là Tô tiểu bá vương ăn chơi đàng điếm rồi.

Hắn mở quạt xếp ra đứng cạnh đại hán lỗ mãng, trên mặt vẫn là ý cười khách khách khí khí: "Tô mỗ vừa thấy huynh đài đây liền cảm thấy như quen biết đã lâu, chỉ mong huynh đài nhận một chén trà của ta, cùng đàm đạo chuyện dân chúng trong nước. Tô mỗ có tâm kết giao, hy vọng huynh đài tán thưởng tình cảm nhỏ mọn này của tại hạ."

Hắn nói mấy lời khách khí, nhưng Lan Mân không có thời gian ở đây chơi với hắn, đương nhiên mở miệng cự tuyệt. Nữ tử thanh bạch dính phải tên Tô Sầm này đều đánh mất thanh danh trong sạch, ngoại trừ những tên cùng ăn chơi trác táng với Tô Sầm, đương nhiên không ai nguyện ý ở cùng Tô tiểu bá vương.

Những tiểu thương bán hàng rong đều tường tận về Tô Sầm, nhưng nếu còn muốn buôn bán trên đất kinh thành này, đương nhiên sẽ không vì bạch diện thư sinh xưa nay chưa từng gặp mặt mà đối đầu cùng Tô Sầm.

Lan Mân muốn lui, Tô Sầm lại càng không để y lui. Nói chuyện khách khách khí khí nhưng lại bị cự tuyệt mãi, lòng hắn nổi giận, lời nói bên miệng liền trở nên càn rỡ: "Được bổn công tử coi trọng là phúc khí của ngươi, khách khách khí khí mời ngươi ngươi không chịu, ta đây đành để người khác mời ngươi đi vậy."

Cho dù thân thủ Tô Sầm không tệ, nhưng có người hầu ở đây thì không đến phiên hắn tự mình động thủ. Nói xong lời này hắn liền lui một hai bước, người vạm vỡ kia liền tiến lên trước: "Công tử thỉnh bên này." Câu này xem như một phân khách khí cuối cùng, nếu Lan Mân không đáp ứng hắn sẽ trực tiếp mang người đi.

Dưới tình huống bình thường chắc chắn đối phương sẽ ngoan ngoãn tự mình dịch chân. Khuôn mặt thanh nhuận của Lan Mân ánh lên vài phần tăm tối, y đã thủ thế bên tay phải trống không của mình, chỉ cần nâng lên một chút, ảnh vệ đang nấp ở góc khuất bảo hộ y sẽ lập tức xông lên động thủ với tên to con bên người Tô Sầm.

Lúc bàn tay của đại hán vươn ra, Lan Mân cũng nâng tay phải lên vô cùng khó khăn. Đột nhiên một chiếc quạt xếp chặn bàn tay thô dày kia lại, cánh tay thon dài dùng bốn lạng đẩy ngàn cân, chỉ dùng một cây quạt đã đẩy được tên vạm vỡ kia áp xuống mặt đất, bức tường thịt ngã xuống đất phát ra tiếng vang nặng nề.

Bùi Thanh Hoằng thu cây quạt mua từ sạp nhỏ lại, khi mặt đối mặt với Tô Sầm vẫn tươi cười đắm mình trong gió xuân: "Tô thiếu đây muốn mời thê tử Bùi mỗ đi nơi nào?" Bùi gia luôn yêu cầu ba huynh đệ bọn họ tập võ, thánh hiền Bùi Thanh Dật một lòng chỉ đọc sách cũng có năng lực phòng thân không tồi, thân thủ Bùi Thanh Hoằng không thể so với Bùi Thanh Lân, nhưng đối phó với bảy tám tráng hán như vậy thì không thành vấn đề.

Bùi Thanh Hoằng khéo léo khống chế lực đạo, không đả thương nhưng cũng làm người ngã thực nặng. Đại hán bị té ngã kia giãy giụa trên mặt đất hai cái, không dám lộ vẻ nặng nề mà bò lên. Hiển nhiên là hắn biết Bùi Thanh Hoằng, do ngại tình cảm với công tử Bùi gia, liền an phận đứng phía sau chủ tử mình chờ phân phó.

Tay Lan Mân trở về chỗ cũ, bước lên một bước đứng bên người Bùi Thanh Hoằng: "Sao hôm nay Mộc Chi trở về sớm vậy?"

Bùi Thanh Hoằng nhìn y cười cười, thanh âm ôn hòa như gió mát: "Nếu về trễ, chẳng phải khi hồi phủ vi phu sẽ không thấy được phu nhân sao?"

Gương mặt tươi cười của Tô Sầm cứng lại, thu cây quạt lại thực mau, thức thời bày ra tư thái phong lưu phóng khoáng: "Tô mỗ chỉ là cảm thấy rất có duyên với vị huynh đài này, nào biết là tân thê tử của Bùi huynh chứ. Bùi huynh nạp thϊếp cũng chưa từng mang tẩu phu nhân ra gặp người. Ta chỉ nghe nói thê tử của Bùi nhị công tử là tuyệt sắc giai nhân, dung mạo khí chất đều thuộc hàng thượng đẳng, vị huynh đài này thực sự không giống."

Một tay Bùi Thanh Hoằng vỗ vỗ trấn an trên người Lan Mân, gương mặt lại lạnh lùng thêm vài phần, khí thế bức người: "Tô công tử đây cảm thấy Bùi mỗ đang nói dối?" Tô Sầm xưng huynh gọi đệ cùng hắn, nhưng ngữ khí của hắn lại thập phần xa cách.

"Ta nào dám chứ, đều biết lời nói của Bùi huynh đáng giá ngàn vàng, tuyệt không gian dối, Tô Sầm ta đâu dám nghi ngờ bản tính của Bùi huynh." Đôi mắt xếch hẹp dài của Tôn Sầm chuyển động về phía trước, khóe miệng nửa cong, tư thái khách khí hơn lúc trước rất nhiều: "Có thể gặp được Bùi huynh và tôn phu nhân ở chỗ này quả thực là do duyên phận, Tô mỗ là ông chủ, thỉnh nhị vị tới làm khách một phen, ý của Bùi huynh thế nào?" Hắn không để Lan Mân đang đứng bên cạnh vào mắt.

"Không cần." Bùi Thanh Hoằng cự tuyệt ngay lập tức, hắn cũng không phải cố tình diễn loại thái độ không cho chút mặt mũi nào, chỉ là đối phương ngăn cản Lan Mân, dù chưa làm ra sự tình gì thất lễ đi chăng nữa, hắn cũng không muốn để tâm tới mặt mũi của đối phương nữa.

Nói xong lời này hắn liền nắm lấy bàn tay để không của Lan Mân, dùng tư thái không cho phép cự tuyệt mà đan chặt mười ngón cùng đối phương, trực tiếp dùng cây quạt đẩy đôi chủ tớ chướng mắt kia sang một bên. Hai người cầm tay nhau mà đi, chiếc quạt vừa dùng để đẩy người kia cũng bị Bùi Thanh Hoằng thuận tay ném vào đống rác phía xa.

Chỉ còn lại một đám tiểu thương bán hàng rong đứng xem náo nhiệt ríu rít nghị luận về tân phu nhân của Bùi nhị công tử. Tô Sầm vừa bị người lướt qua không để vào mắt, gương mặt lúc đỏ lúc xanh. Hành động kia của Bùi Thanh Hoằng hiển nhiên đang châm chọc hắn là đồ vật dơ bẩn, nhưng đối phương cũng chưa nói nặng lời nào, dù ném hay không ném đồ vật cũng là người có quyền lực, hắn tức giận cũng không thể bộc phát.

Gương mặt vừa mới tươi cười nay cứng ngắc lại, vặn vẹo thành đủ loại thần sắc dữ tợn, cuối cùng Tô bá vương khiến người ta cười đến gập cả bụng, hắn tức giận vung tay áo mà đi: "Còn đứng đây làm gì, không mau đi!"

Nắm chặt tay Lan Mân đi hơn nửa đường, bước chân Bùi Thanh Hoằng đột nhiên ngừng lại, hắn rút bàn tay đang đan vào ngón tay của đối phương trở về, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Lan Mân mở miệng: "Lúc trước ta từng nói phải ngẫm lại kĩ càng, hiện tại ta cảm thấy, ta nghĩ cũng không khác mấy."