Chương 20: Đừng gạt ta lần nữa

Bùi Thanh Hoằng vốn cao hơn Lan Mân một cái đầu, lưng lại thẳng tắp, lông mi rũ xuống nhìn người phía sau, nếu trên mặt không có ý cười sẽ dễ dàng khiến người bị nhìn cảm thấy một loại áp lực vô hình.

Bởi thái độ lạnh nhạt hoàn toàn không giống lúc trước, Lan Mân vô thức nhấp nhấp môi, lặng im nhìn Bùi Thanh Hoằng một hồi lâu, sau lại không nhịn được mà đánh vỡ bầu không khí bất ổn này: "Ngươi nghĩ thông suốt cái gì?"

"Hôm qua ta nghĩ..." Bùi Thanh Hoằng vừa mở miệng đã bị một âm thanh khác đánh gãy: "Hai người các ngươi không vào phủ đi, đứng đây làm gì?"

Bùi Thanh Hoằng xoay người lại, nam tử trung niên phong độ nhanh nhẹn vừa lên tiếng đúng là gia chủ Bùi phủ Bùi Diên, hắn lập tức trả lời: "Ta có chuyện muốn nói với Tử Giác, lát nữa sẽ vào."

Bùi Thanh Hoằng vốn muốn nói cả một bụng lời nhưng lại bị gián đoạn như vậy, liền nuốt toàn bộ trở về từ yết hầu. Hắn đã tính toán hết lời muốn nói qua một lần, giờ lại cảm thấy nơi chốn không được thích hợp.

Chờ Bùi Diên vào phủ, lúc sau hắn mới đi tới, thanh âm bình tĩnh không gợn sóng như hồ sâu giếng cổ: "Không có gì, chúng ta đi vào trước đã."

Bùi Thanh Hoằng vẫn chưa nói ra quyết định của hắn, Lan Mân cũng không có lập trường gì để can thiệp vào ý tưởng của đối phương. Tuy hôm qua y đã đổ hết mọi sai lầm lên đầu Lan phủ, nhưng nếu Bùi Thanh Hoằng đủ nhẫn tâm, hoàn toàn có thể đuổi y về nhà không quản sống chết.

Do không biết tình trạng phức tạp của Lan Mân và Thái thượng hoàng, Bùi Thanh Hoằng hoàn toàn không cần lo lắng. Hắn không cần để tâm chuyện đuổi nam thê về nhà sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của mình, dù Lan gia có lý, chỉ cần ấn cái danh trộm cắp hoặc thông gian cùng người ngoài lên đầu y, đương nhiên dư luận sẽ đứng về phía Bùi gia.

Dựa vào danh tiếng của Bùi Thanh Hoằng, bỏ một nam thê tiếng tăm chật vật, cưới một tiểu thư khuê các môn đăng hộ đối tất nhiên không thành vấn đề. Trong kinh thành, số nam tử trong sạch nhung nhớ Bùi nhị công tử cũng không ít, Bùi Thanh Hoằng thích loại hình bạch diện thư sinh, những kẻ ái mộ kia đương nhiên nguyện ý nằm dưới hầu hạ tình nhân. Nếu Bùi Thanh Hoằng chỉ yêu thích nam sắc, cũng không phải không có khả năng cưới nam thê lần nữa.

Lan Mân sẽ lựa chọn thẳng thắn, dù Bùi Thanh Hoằng chỉ là nhung nhớ tình bạn cũ hay tính tình hiền lành, thứ y đánh cược chính là một phân không đành lòng này của đối phương. Đương nhiên nếu Bùi Thanh Hoằng thực sự có ý niệm bỏ thê tử, y cũng có biện pháp khác để cắt đứt một phần tâm tư này của hắn.

Bùi Thanh Hoằng cùng đối phương một trước một sau vào phủ, Lan Mân bị hắn bỏ lại phía sau, hai người chỉ cách nhau hơn nửa bước chân. Lúc này cả hai một câu cũng không nói, cứ như vậy đến khi tới cửa thư phòng của Bùi Thanh Hoằng. Khi dừng chân hắn vẫn chẳng hé răng, Lan Mân đi theo hắn có chút không để ý, chưa kịp phản ứng đã trực tiếp đυ.ng vào l*иg ngực của người phía trước.

Thế nhưng còn chưa đợi y chạm vào cái ôm thoảng mùi cỏ cây kia, một bàn tay đã chặn y lại. Trên mặt Bùi Thanh Hoằng không có biểu tình gì, hắn đứng trước cửa thư phòng, đưa tay phải ra đỡ nam thê sắp ngã về phía trước, ngữ khí nhu hòa hơn một chút: "Được rồi, tạm thời ngươi về nghỉ trước đi. Ngươi lại làm ta ngẫm lại."

Lan Mân không hé răng, vẫn luôn đứng ở cửa nhìn hắn. Bùi Thanh Hoằng cũng không nói thêm gì, lập tức đóng cửa phòng lại. Chờ suốt một canh giờ, thư phòng Bùi Thanh Hoằng mới vang lên tiếng gõ cửa.

Người gõ cửa là một cô nương xinh đẹp, trên người mặc thường phục của đại nha hoàn Bùi gia. Eo thon uyển chuyển không chịu nổi siết chặt, mày liễu mũi cao, mắt ngọc mày ngài, dung mạo vô cùng xuất sắc. Ngoại trừ bộ ngực bằng phẳng một chút, những nơi khác đều vô cùng hoàn mỹ, thanh âm của mỹ nhân cũng nũng nịu, du dương như chim hoàng oanh hót vang: "Nhị thiếu gia, là ta, Trúc Anh. Nô tỳ được tôn phu nhân phân phó mang phục nguyên thang [1] tới cho ngài."

Trong phòng truyền ra tiếng nói trầm thấp mà hòa nhã của nam tử: "Vào đi, cửa không khóa."

Ngay sau đó Trúc Anh lấy một tay đẩy cửa ra, lại nhanh chóng cầm lấy hũ canh nóng đang bốc khói nghi ngút. Sau khi thả hũ canh xuống, thị nữ xinh đẹp này xoay người đóng cửa lại, còn chốt cửa lại.

Bùi Thanh Hoằng đang dự toán số ngân lượng cao nhất dùng để xây dựng bưu cục có thể được phê duyệt, chờ chuẩn bị sự tình bên này xong, hắn sẽ trực tiếp đi gặp Diệp thị. Tuy mẫu thân hắn là nữ tử chân yếu tay mềm, nhưng lại là đại thương nhân cực kỳ có tiếng nói trên thương hội. Chỉ cần bà ra tay thì có thể khiến những người đó cam tâm tình nguyện hợp tác.

Vừa bước vào cửa phòng, tiếng nói uyển chuyển của nữ tử khi nãy đột nhiên chuyển thành thanh âm khàn khàn thô rát của nam tử. Trúc Anh vừa nói vừa cởi vạt áo, trực tiếp lấy ra một phong thư tương đối dày từ bộ ngực bằng phẳng của mình ra: "Nhị thiếu gia, ngài muốn biết sự tình của Lan gia, bên kia đã truyền tin tức đến. Những tin hôm nay nô tài nhận được đều ở đây."

Chờ "nàng" cài quần áo lại, lúc này Bùi Thanh Hoằng rướn người lên, rút ra một chồng giấy viết thư thật dày. Bên trên viết chi chít chữ nhỏ, may mà chữ vô cùng đẹp đẽ, thoạt nhìn không quá khó đọc.

Xem xong toàn bộ, đừng nói đến cười, hoàn toàn tìm không ra một nét nhu hòa nào trên mặt Bùi Thanh Hoằng, khuôn mặt thanh tuấn đen đến mức có thể tích ra mực. Trời còn sáng, đương nhiên trong thư phòng không châm đèn, thanh niên xem xong tờ giấy cuối cùng liền gấp phong thư lại, thình lình hỏi một câu: "Trên người có mồi lửa không?"

"A có, chủ tử ngài đợi một chút." "Thị nữ" tên Trúc Anh lại lấy mồi lửa ra từ chính eo của mình, đưa cho Bùi Thanh Hoằng.

Người sau lấy cái chụp đèn trên bàn ra, vươn tay nhận lấy mồi lửa từ người trước mặt, châm nến, trực tiếp mở đống giấy viết thư ra thiêu thành tro tàn. "Được rồi, ngươi lui ra đi."

Trúc Anh xoay người rời đi, lại bị tiếng gọi trầm thấp mà trong trẻo của nam tử gọi lại: "Từ từ, lúc ngươi tới, y vẫn còn ở đó sao?" Từ sau khi đóng cửa hắn cũng không ra ngoài xem một cái, đương nhiên không biết đối phương đã đứng bên ngoài bao lâu.

"Ngài nói lang quân sao? Lúc nô tài tới lang quân vẫn đứng bên ngoài, nô tài phải đợi hơn nửa canh giờ ngài ấy mới đi xa, lúc này mới dám vào."

Bùi Thanh Hoằng trầm ngâm nói: "Mới rời đi lúc nãy?"

Trúc Anh gật đầu, khẳng định nói: "Đúng vậy. Ngài còn gì muốn dặn dò sao?"

Thanh niên phất phất tay: "Ngươi lui xuống đi."

Hôm nay đôi phu thê lại tách nhau ra dùng bữa tối, khi Bùi Thanh Hoằng về phòng của mình toàn bộ bầu trời đã tối sầm lại. Ánh trăng sáng tỏ chiếu tới từng góc trong hoa viên, nương theo ánh sáng trong trẻo này, dù hắn không mang đèn theo cũng không lo mình sẽ bước nhầm vào giữa khóm hoa.

Trước kia nếu hắn chưa trở về, đèn trong phòng đều do người hầu thắp sáng. Bây giờ phòng hắn cũng sáng lên như vậy, chỉ là trên cửa sổ giấy lại in bóng hình của một nam tử mảnh khảnh tay cầm sách.

Khi Bùi Thanh Hoằng đẩy cửa đi vào mới phát hiện, một tay đối phương cầm sách nhưng tay khác lại chống cằm, đã nhắm hai mắt ngủ mất rồi.

Bức chân hắn tiến vào kỳ thực rất nhẹ nhưng vẫn khiến người bừng tỉnh, đối phương lập tức ngồi dậy, thanh âm có chút thấp do ở thế yếu: "Mộc Chi trở lại rồi sao? Ngươi, nghĩ thế nào?"

Bùi Thanh Hoằng không trả lời y trực tiếp, mà tỉ mỉ quan sát gương mặt y, cũng không chuẩn bị vạch trần vết sẹo của người này, cuối cùng nói: "Ngày mai còn có lễ hồi môn [2], ta sẽ cùng ngươi trở về. Rửa mặt rồi nghỉ sớm chút đi."

Lan Mân thở phào nhẹ nhõm ngay trước mặt hắn, mặt cũng đỏ lên vài phần: "Mộc Chi có thể thông cảm, là may mắn của ta."

Bùi Thanh Hoằng thổi tắt ánh nến trong phòng, sau khi hai người đều thay y phục đi ngủ, hắn quay mặt lại nói với người bên gối thêm một câu: "Ta sẽ không ép buộc ngươi, có điều chuyện mê dược lần trước không cần nhắc lại nữa. Chỉ một lần này thôi, đừng gạt ta lần nữa."

_______

[1] Phục nguyên thang: tên một phương thuốc cổ truyền của Trung Quốc.

[2] Lễ hồi môn: vợ chồng về nhà bố mẹ vợ sau ngày cưới.