Chương 34: Đáp lễ

Lúc lâm triều hôm nay, công công bên cạnh Thái thượng hoàng không the thé kêu lên câu nói cửa miệng thường ngày: "Có việc khởi tấu, vô sự bãi triều." Điều này cũng có nghĩa là: vị phía trên có việc quan trọng muốn nói.

Triều thần khởi bẩm nhanh hơn bình thường mấy lần, nuốt sạch mấy lời dư thừa kéo dài thời gian cùng mấy chuyện vặt vãnh vào bụng, tuyệt nhiên không dám nhiều lời. Hôm nay không có tranh cãi, kết thúc sớm hơn bình thường một canh giờ.

Công công hầu hạ bên người Thái thượng hoàng tiến lên hai bước, xác nhận lại lần nữa: "Bên dưới còn chuyện gì muốn khởi bẩm hay không?" Đáp lại chỉ có một mảnh tĩnh lặng. Thấy toàn bộ Kim Loan điện lặng im tuyệt đối, công công kia liền lui về chỗ, tay vẩy phất trần trắng như tuyết, cúi đầu đợi chủ tử phân phó.

Sau đó thanh niên mang mặt nạ bạch ngọc nghiêng đầu ghé vào tai thiên tử khẽ nói mấy câu, tiểu Hoàng đế mặc áo bào hoàng long lập tức ngồi lại cho thật nghiêm trang, lớn giọng nói: "Tiết Thành tuyên chỉ!"

Nam tử trung hậu đứng cạnh Hoàng đế liền tiến lên nửa bước, thuần thục mở một cuộn thánh chỉ vàng nhạt ra. Y chậm rãi đọc thánh chỉ Hoàng đế và Thái thượng hoàng đã thống nhất, thanh âm trầm thấp khàn khàn khác hẳn với các thái giám khác.

Bùi Thanh Hoằng lược bỏ mấy lời khách khí dạo đầu, tóm lại có ba vấn đề. Hai trong ba điều này có liên quan mật thiết đến hắn. Đầu tiên là nhắc lại chuyện hắn đã trở thành Thái phó của Hoàng đế, nhân tiện thẳng thắn với triều thần rằng: tiểu Hoàng đế ngứa mắt Trương thái phó.

Tiết công công đọc thánh chỉ rõ ràng vô cùng, từng từ như đâm thẳng vào tai Trương thái phó: "Trương thái phó là nguyên lão tam triều, lập nên biết bao công lao hiển hách vì Đại Lam ta. Tuy nhiên hiện nay tuổi cao sức yếu, do đó bệ hạ ân chuẩn Trương Tuấn Ung – Trương thái phó cáo lão về quê. Ban thưởng mười cuộn gấm vóc, vạn lượng hoàng kim, mười thương trân châu..."

Trương Tuấn Ung mang danh là nguyên lão tam triều, nhưng thực tế cha của tiểu Hoàng đế - Nguyên Duệ đế là một con ma đoản mệnh, Thái thượng hoàng lại thoái vị chỉ hai năm sau khi đăng cơ, còn Hoàng Văn đế mới lên ngôi có bốn năm. Từng bước từng bước trèo lên cao, nay lên được chức vị Thái phó chính nhất phẩm, tốc độ thăng tiến của Trương thái phó đã có thể coi như hơn người.

Thân thể ông vẫn còn rất khỏe mạnh, hiện giờ nên là thời kỳ hoàng kim mới phải. Hơn nữa, nhắc tới cao tuổi, có tới hơn hai mươi lão thần còn lớn tuổi hơn Trương thái phó đang đứng trên triều đường này, thậm chí còn có mấy người mang một thân đầy bệnh tật. Dù thế nào cũng chẳng tới lượt ông cáo lão về quê.

Nhưng thánh chỉ đã ban, Trương Tuấn Ung cũng chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay mà tiếp chỉ. Ông đã sớm biết tiểu Hoàng đế không vừa mắt mình, nay Thái thượng hoàng cũng đã phê duyệt thánh chỉ này. Không được lòng quân vương, ông chắc chắn không đi được bao xa trên con đường làm quan. Hiện giờ, bước xuống cái thang mà Hoàng đế ban cho mới là biện pháp khôn ngoan nhất.

Sau khi Trương thái phó lĩnh chỉ, Tiết Thành lấy ra hai cuộn thánh chỉ khác tiếp tục đọc. Điều thứ hai là tán dương Thượng thư bộ Công kiêm tân Thái phó Bùi Thanh Hoằng một phen, cũng ban thưởng không ít ngân lượng, châu báu, tơ lụa như Trương thái phó.

Còn lý do được biểu dương chỉ được đề cập tới qua loa vô cùng. Những việc liên quan đến cơ mật quốc gia vẫn luôn như vậy, cũng không có triều thần nào dám hỏi nhiều hơn. Bùi Thanh Hoằng đoán rằng, có lẽ là do hiệu quả của kính viễn vọng.

Khi Thái Thúc Lan thượng vị phải chịu nghi ngờ trên vô số phương diện. Dù hiện nay y là Thái thượng hoàng thì vẫn khen chê bất nhất, tiếng tăm không thể coi là tốt. Tuy nhiên không một ai có thể phủ nhận thiên phú của y ở lĩnh vực quân sự và chính trị. Việc kính viễn vọng được đối phương coi trọng cũng nằm trong dự liệu của Bùi Thanh Hoằng, còn chuyện tìm thợ thủ công chỉnh sửa hay làm thế nào để sử dụng trong quân đội là vấn đề của đối phương và bộ Binh.

Còn chuyện cuối cùng chủ yếu liên quan tới bộ Lễ. Sứ đoàn của vương quốc Sybith đến từ bên kia đại dương vượt ngàn dặm tới Lam quốc, mất hơn một tháng. Ngoại trừ tiếp đón khách quý, bọn họ còn phải trả lời mấy vấn đề cổ quái mà quốc gia này đưa ra.

Việc ngoại giao này không phải quốc gia đại sự, nhưng cũng không thể xem thường. Mỗi một thần dân Lam quốc đều phải cư xử sao cho phù hợp với tác phong và quy củ của một đất nước giàu mạnh.

Sau khi kết thúc lâm triều, các triều thần túm năm tụm ba rời khỏi Kim Loan điện, quay về vị trí công tác của mình.

Người đi cùng Bùi Thanh Hoằng là Thị lang bộ Công – Viên Vũ. Người sau chúc mừng Bùi Thanh Hoằng một phen, chưa được mấy phút mặt đã xụ xuống, thoạt nhìn mặt chau mày ủ.

Quan tâm tới cuộc sống của thuộc hạ trung thành tận tụy, giúp người giải quyết sầu lo phiền muộn là một trong những việc mà một cấp trên tốt nên làm. Trông thấy dáng vẻ này Bùi Thanh Hoằng liền hỏi thăm Viên Vũ mấy câu. Viên thị lang là một người thành thực, anh cảm kích Bùi Thanh Hoằng vô cùng, đương nhiên nói hết một mạch chuyện mình đang phiền não ra.

"Ban nãy thánh chỉ có nói sứ đoàn Sybith đã tới Đại Lam, hiện giờ đang nghỉ ngơi ở dịch trạm, mấy ngày nữa sẽ lên triều tham kiến bệ hạ. Ta lo rằng Sybith muốn làm khó dễ chúng ta."

Bùi Thanh Hoằng không hiểu: "Ta từng nghe nói người Sybith tóc vàng mắt xanh, tuy nhiên không cao lớn bằng người Dịch Lâm. Thần dân rất giỏi kinh doanh, tuy lãnh thổ quốc gia không lớn nhưng vô cùng giàu có và đông đúc. Ngươi nói sứ đoàn của Sybith rất khó ứng phó, so với người thổ phương* thì thế nào?"

(Thổ phương: người bộ lạc phương Bắc cổ đại.)

Hải quân Đại Lam được huấn luyện vô cùng khắt khe, ngoài ra cũng có đội ngũ hàng hải viễn dương chuyên biệt. Từ mười mấy năm trước ngoại thương qua đường biển đã được khai thông, bình thường có thể dễ dàng bắt gặp người ngoại quốc biết nói tiếng Đại Lam, tuy nhiên không quá trôi chảy. Tóc vàng mắt xanh da trắng có, tóc xoăn da ngăm đen cũng có.

Vài vị đại thần Lam quốc cũng sủng mỹ nữ hoặc mỹ nam mang vẻ đẹp lạ kỳ trong nhà, hậu cung phong phú của Kiến Long đế cũng từng có một vị cung phi dung mạo mỹ miều mang đôi mắt màu tím.

Hàng năm đều có sứ đoàn từ các nước nhỏ tới Lam quốc, một số muốn được Đại Lam bảo hộ, một số lại muốn làm ăn. Nếu tới không đúng lúc, một số quốc gia nhỏ thậm chí còn không được trông thấy gương mặt Hoàng đế dù chỉ một lần. Mỗi lần những sứ thần này ghé thăm thánh chỉ đều đề cập tới, trước đây không lâu dịch trạm cũng mới tiễn một sứ đoàn khác. Bởi vậy lúc nghe tin sứ giả Sybith ghé thăm, Bùi Thanh Hoằng cũng không để trong lòng.

Lông mày Viên Vũ vẫn nhíu chặt: "Sứ đoàn Sybith nham hiểm xảo trá, khó đối phó hơn người thổ phương nhiều. Lần trước bọn họ tới để đưa đối tượng hòa thân tới, tuy nhiên lúc ấy vị trí Hoàng hậu đã có người ngồi nên hòa thân không thành công. Vả lại, chúng ta cần mấy cây trồng kỳ lạ và kỹ năng tiên tiến của bọn họ. Tuy vương quốc Sybith vừa nhỏ lại vừa xa, nhưng địa vị có thể coi như ngang bằng với Mông Cổ cung cấp tuấn mã cho Đại Lam."

"Đây là những chuyện Thị lang và Thượng thư bộ Lễ mới phải bận lòng. Viên thị lang vẫn nên quan tâm đến chuyện bưu cục thì hơn, đừng lo lắng quá." Bùi Thanh Hoằng vẫn không hiểu vì sao đối phương phải sầu muộn đến vậy. Bộ Công chỉ cần yên phận làm tốt chuyện của mình, dù sứ thần ngoại quốc có khó đối phó đến đâu đi chăng nữa, Hoàng đế và Thái thượng hoàng cũng sẽ không đổ lỗi lên đầu bọn họ.

"Sáu năm trước ngài mới làm quan, đương nhiên không biết mười hai năm trước đã xảy ra chuyện gì." Mười hai năm trước Bùi Thanh Hoằng mới mười tuổi, lúc ấy Bùi Diên còn chưa phải Tả tướng. Tuy Bùi Diên biết rõ chuyện đó nhưng cũng sẽ không nói việc vặt trên triều đình với nhi tử mười hai tuổi trong nhà.

"Năm đó Sybith đưa ra ba vấn đề hóc búa vô cùng. Triều thần không dễ dàng gì mới có thể trả lời hai câu, câu còn lại phải dùng số tiền lớn để treo giải, bảy ngày sau mới có một vị xuất thân từ nhà nông có thể trả lời câu hỏi thứ ba. Chưa hết, sau khi bọn họ công bố đáp án mới thấy, câu trả lời mà chúng ta chẳng khác nào vải thưa che mắt thánh, mà đáp án bọn họ đưa ra lại là của một đứa bé bảy tuổi ở Sybith! Khi ấy sắc mặt Tiên hoàng khó coi cực kỳ, lục bộ đều bị trách phạt, trong đó bộ Lễ phải chịu trừng phạt nặng nhất. Mấy tháng sau đó bộ Công chúng ta vào triều cũng không dám thở mạnh một hơi."

Năm đó người thượng vị là Nguyên Duệ đế tính cách ôn hòa nhã nhặn. Có thể làm cho một vị quân chủ hòa nhã như vậy nổi giận, khẳng định năm đó Sybith đã hung hăng tát thẳng lên mặt mũi Đại Lam. Bùi Thanh Hoằng vỗ vỗ vai của đối phương động viên: "Chuyện này quả thực ta có nhớ mang máng. Đứa bé bảy tuổi kia chính là hoàng tử được sủng ái nhất Sybith mà! Người có thể trả lời câu hỏi thứ ba năm đó, cũng chính là Thị lang bộ Lễ Tả Tư Tông hiện giờ."

"Bùi đại nhân nói phải, Thị lang bộ Lễ Tả Tư Tông chính là người giải quyết câu hỏi năm đó. Nhưng hiện giờ Thị lang bộ Lễ không còn thông tuệ như xưa, mà vị hoàng tử điện hạ kia nay đã trở thành Hoàng thái tử. Lần này Sybith trở lại, không biết sẽ dùng vấn đề kỳ quái nào làm khó chúng ta. Ta nghe phu nhân nói, lần này bọn họ tới để bàn chuyện làm ăn cùng Đại Lam, ngoài ra còn chuẩn bị hai câu hỏi." Viên Vũ thở dài. "Vừa nãy ngài không để ý sắc mặt của mấy vị lão thần, đặc biệt là Thị lang và Thượng thư bộ Lễ. Mặt bọn họ dài ra như mướp đắng vậy."

"Giặc loạn tướng dẹp, lũ tràn đê ngăn. Đại Lam ta đông dân, chắc chắn có thể ứng phó với Sybith. Viên thị lang thả lỏng chút đi." Bùi Thanh Hoằng trấn an.

"Năm đó tất cả mọi người đều nói như vậy, ôi..." Bộ dạng này của Viên Vũ xem ra còn lo lắng hơn cả mấy vị bên bộ Lễ.

Đây đúng là một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng. Bùi Thanh Hoằng cũng không tìm ra cách trấn an tốt hơn, chỉ vỗ mạnh vào lưng đối phương mấy cái: "Nếu đã vậy, Viên thị lang càng phải cố gắng làm tốt bổn phận của mình hơn nữa, dù ngươi có than thở cũng không giải quyết được vấn đề gì. Ngoài sứ giả Sybith ra không ai biết câu hỏi là gì, dù có suy nghĩ nát óc ngươi cũng không thể nghĩ ra đáp án mà không biết câu hỏi. Dù hai câu hỏi kia làm khó Đại Lam thì đã sao, những mặt khác chúng ta mạnh hơn họ, Sybith cũng sẽ phải khuất phục mà thôi!"

Trên mặt Viên Vũ liền hiện lên vẻ xấu hổ: "Thượng thư đại nhân nói phải, là hạ quan sầu lo quá mức. Ta tuyệt đối sẽ không phụ lòng đại nhân, nhất định sẽ chuyên tâm vào công việc ở bộ Công, đánh gục bọn họ bằng cách khác!"

Lúc này Bùi Thanh Hoằng mới nhoẻn miệng cười: "Viên thị lang hết lo âu là tốt rồi."

Bên này bọn họ nghiêm túc đàm luận việc sứ đoàn Sybith ghé thăm, Thái Thúc Lan bên kia lại phấn khởi bừng bừng mà lục lọi sử quan, thu thập tài liệu lịch sử của Đại Lam. Bởi hôm qua nhận được lễ vật sinh nhật, y liền nhớ tới sinh nhật của Bùi Thanh Hoằng.

Đối phương chào đời vào mùa thu, mười một tháng chín, là ngày tháng hết sức bình thường. Ngoại trừ Tết trùng cửu, Tết hàn thực, Tết nguyên đán bình thường thì toàn bộ Đại Lam chỉ được nghỉ vào sinh nhật của Hoàng đế đương triều. Sau khi Hoàng đế băng hà ngày nghỉ này sẽ bị hủy bỏ, ngoại trừ Hoàng đế cực kỳ hiếu thuận, dù là ngày mừng thọ của Thái hậu cũng không được hưởng thụ đãi ngộ cả nước chung vui.

Sinh nhật của Bùi Thanh Hoằng là ngày mười một tháng chín, không phải ngày lễ cũng chẳng phải ngày nghỉ tắm gội của triều thần. Thái Thúc Lan muốn tìm lý do thích hợp từ sách sử, dứt khoát biến ngày này thành ngày lễ cả đất nước ăn mừng, ít nhất cũng phải để đối phương được nghỉ vào ngày này hàng năm mới được.

Mỗi năm đều phải cố ý tìm lý do để vị Thượng thư bộ Công này được nghỉ quả thực quá phiền phức, Thái Thúc Lan vẫn thích biện pháp một lần nhọc chí cả đời khỏe re hơn.

Đến khi Thường Tú nhỏ giọng gợi ý Thái Thúc Lan mới ngừng lật sách sử: "Sinh nhật của Bùi thượng thư ngay sau Tết trùng cửu, bệ hạ có thể kéo dài kỳ nghỉ thành ba ngày!"

"Đưa bút tới đề thánh chỉ đi. Sau khi ta lấy mặt nạ hẵng ban chỉ cùng lúc."