Chương 206: Tranh Chấp.

Đã sớm ngờ tới chuyện này, nên Diêu Vũ liền không chút hoảng loạn tung ra đại chiêu, bắt đầu làm nũng :“Phu quân tốt, phu quân~Có thể nể mặt Tiểu Vũ mà đồng ý được không?”

Nếu đổi thành bản thân của trước kia, Diêu Vũ có lẽ nằm mơ cũng không dám tưởng tượng, có một ngày, chính mình sẽ dùng loại giọng điệu này nói ra những lời như vậy. Nhưng hiện tại, nói lại nói, y liền đã sớm quen thuộc.

Dù gì đi nữa, mặt mũi có thể giữ mạng à?

Quả nhiên, chiêu số tuy cũ, nhưng lại thắng ở hữu dụng. Đứng trước hai chữ ‘phu quân’ này, Trác Thiên Hạo căn bản là không có chút sức chống cự nào, ngay tức khắc liền bại trận lui quân.

Chỉ là, không cam lòng cứ như vậy thỏa hiệp, Trác Thiên Hạo liền ở trên quan tài ghi lên mấy chữ : Chỉ lần này.

“Phu quân, quả nhiên ngươi chính là thương ta nhất!” Quá mức vui mừng, Diêu Vũ chỉ có thể ngã nhào xuống đất, ôm chầm lấy cái bóng của mình, ở bên trên lăn lộn qua lại, chỉ còn kém hôn mạnh mấy cái.

Tư thế này của y, nếu bị người ngoài nhìn thấy, nhất định sẽ cho rằng, đầu óc của y có bệnh…

Đứng ở bên cạnh, nhìn xem một màn này, Vệ Tử Khâm còn tốt, Mặc Phong thì đã sớm làm vỡ bình giấm chua. Nhưng ngặt nỗi, ‘quỷ’ dưới mái hiên không thể không cúi đầu, hắn chỉ có thể tạm nuốt xuống ngụm cơm chó kia.

Cuối cùng, được thêm một phần phúc lợi nhỏ, lại còn được ôm ấp yêu thương, Trác Thiên Hạo liền vừa lòng thỏa ý đem quan tài…khụ, là quỷ vực mở ra, để cho Mặc Phong cùng Vệ Tử Khâm ‘lội’ vào.

Mặc dù từ bên ngoài, quan tài có thể tích không tính lớn, nhưng nội bộ bên trong, Diêu Vũ đã từng thể nghiệm qua, đơn giản liền là lỗ đen vũ trụ. Nhưng dù vậy, tưởng tượng khung cảnh ba nam nhân nằm chung trong quan tài, trừng mắt cá chết nhìn nhau, y liền nhịn cười đến muốn nội thương.

‘Lách cách’ Theo xích sắt xung quanh quan tài chậm rãi dịch chuyển, cái bóng bên dưới ánh trăng vốn còn khá mơ hồ của Diêu Vũ trong nháy mắt cũng liền sẫm màu hơn rất nhiều.

Nếu nói trước kia nó tựa như một đoàn sương khói, hư vô mờ mịt, thì hiện tại, lại chẳng khác gì một vũng hắc thủy, như có thực thể. Khí lạnh bên trong không ngừng cuộn trào, khiến Diêu Vũ đều có cảm giác sống lưng phát lạnh…

“Ta nói cái này một chút, các ngươi có thể đem hàn khí thu liễm lại được không? Lông tơ trên người ta đều đã dựng đứng lên hết rồi này…”

Sau ót lạnh sưu sưu, như có người thổi hơi ở bên tai, nếu không phải tâm tính vững vàng, còn trải qua nhiều quái sự như vậy, Diêu Vũ đã sớm nghĩ tới một chút hình ảnh không hài hòa trong phim kinh dị.

Bị Diêu Vũ phản ánh, ba nam nhân ngay cả một lời cũng không dám phản bác, vô cùng ngoan ngoãn nghe theo. Lúc này, rốt cuộc mới khiến khí lạnh vơi đi một chút.

Cứ như vậy, dẫn theo một cái bóng kỳ quái, tựa như vực sâu vạn trượng, Diêu Vũ liền khởi hành đến trung tâm vòng sáng. Ở phía xa, dù cho Mặc Phong đã tiến vào quỷ vực của Trác Thiên Hạo, Nhược Mộng vẫn cứ yên lặng đi theo y.

Dù đã chuẩn bị tinh thần, nhưng đợi khi nhìn thấy vị trí trung tâm, Diêu Vũ vẫn không khỏi cảm khái, chủ thần thật biết lựa chỗ.

Ai có thể ngờ tới được, khuôn viên trăm trượng trung tâm của vòng sáng lại là một mảnh ruộng bị bỏ hoang, xung quanh hoang phế điêu tàn, không một bóng cây ngọn cỏ. Chỉ cần có người xuất hiện, trong nháy mắt liền sẽ bị người chú ý tới.

Đừng nói là ở đằng xa đặt súng bắn tỉa, cho dù muốn đánh lén, hay núp ở lân cận ngư ông đắc lợi cũng không được.

Lúc Diêu Vũ tới, trên đồng hoang đã sớm có ba người tới trước một bước. Bởi vì khoảng cách khá xa, lại thêm đang tranh chấp gì đó, nên ba người chơi đó cũng chưa phát hiện sự xuất hiện của y.

Mà dựa vào âm đồng, Diêu Vũ cũng có thể nhìn thấy, ở phía sau bọn họ khoảng hơn hai thước lại có đặt một chiếc hộp gỗ hình chữ nhật to bằng khoảng hai bàn tay, cao hơn một tấc, mơ hồ lóe lên thất thải hào quang.

Rất rõ ràng, đó liền chính là ‘lễ vật đặc biệt’ trong miệng chủ thần.

Cao điệu như vậy? Đối với tính cách sợ thiên hạ không đủ loạn của chủ thần, Diêu Vũ đã sớm được lĩnh giáo qua.

Cãi cọ qua lại, không biết là ai trước động thủ, ba tên người chơi kia liền đột ngột hỗn chiến cùng nhau. Một nam tử trung niên trong đó đột nhiên lại nâng cao bụng, lúc này, mới khiến Diêu Vũ phát hiện, thì ra bụng của gã to như vậy, cũng không phải bụng bia, mà là mang thai chừng năm tháng!

Dựa vào đâu suy đoán ra kết quả này? Ai bảo trừ bụng, tứ chi bên dưới quần áo rộng thùng thình kia của gã lại gầy tong teo như vậy làm chi? Đây không phải là thứ mà một người trung niên mập mạp nên có.

Chỉ thấy lúc này, bụng của nam tử lại đột ngột nứt ra, từ bên trong, một cánh tay nhỏ gầy, ngắn ngủn, tựa như cánh tay của trẻ sơ sinh, nhưng lộ ra một màu xám xanh như thi thể liền đã vươn ra, trực tiếp chộp về phía người đối diện.

So với nam tử này, kẻ đối diện với gã - một tên thanh niên trẻ tuổi liền phản ứng chậm hơn rất nhiều, biểu hiện cũng không sáng chói như vậy. Bởi vì hắn ta tựa hồ chỉ là người bình thường!

Đứng trước cánh tay nhỏ bé, tràn ngập khí tức âm u quỷ dị kia chộp tới, trong lúc hoảng thần, thanh niên chỉ có thể giơ súng, hướng về phía gã không ngừng nổ súng, đem cả băng đạn đều bắn sạch :“Cút!!!”

Chỉ là, đứng trước lệ quỷ, vũ khí nóng lại chẳng khác gì trò chơi trẻ con. Những viên đạn này thậm chí còn chưa đến được gần nam tử, liền đã giống như bị cự lực chèn ép, bị vặn thành từng khối phế liệu, rơi vãi trên đất.

Cùng lúc đó, cánh tay xám xanh đó cũng đã chạm vào trên người thanh niên. Gần như cùng một lúc, từ trong miệng hắn đã lập tức vang lên một tiếng hét thảm :“A! Cứu ta!”

Gân xanh trên người tựa như rắn rết, bắt đầu cuồn cuộn ẩn hiện. Chưa đến một phút, hai mắt gã đã trực tiếp mất đi ánh sáng, hóa thành một cỗ thi thể trên đất.

Chỉ có điều, rõ ràng cũng chỉ vừa mới chết, nhưng lúc này, thi xác của hắn lại đột ngột bắt đầu thối rữa, bốc lên mùi thối kinh thiên, tựa như đã chết rất nhiều ngày.