Chương 29: Cứu...Ta.

Tay trái Diêu Vũ không ngừng kéo lấy dây thừng trên cổ, đến mức móng tay đều đứt gãy. Hai chân của y cũng bắt đầu không khống chế được mà quẫy đạp.

Y có cảm giác xương cổ sắp sửa bị nghiền nát. Mặc dù không tận mắt nhìn thấy, nhưng vẻ mặt của mình lúc này nhất định là đã rất khó coi, trướng bạo thành màu gan heo, vặn vẹo, trên trán nổi đầy gân xanh, hai mắt hằn lên tơ máu...

Không được, nếu cứ tiếp tục như vậy, y khẳng định sẽ chết chắc!

"Khục..." Giây phút trước khi hoàn toàn mất đi tri giác, Diêu Vũ liền bất chấp hết thảy, nghẹn ngào hô lên :"Trác...Thiên... Hạo..."

"Cứu...ta..."

Dư âm của Diêu Vũ vừa rơi xuống, trong nháy mắt, sương mù ở tứ phương liền bị một trận cuồng phong quét qua, trực tiến tan đi. Ngay sau đó, khắp thiên địa, bao gồm cả rừng cây lẫn bầu trời, đều bắt đầu phát sinh cải biến.

Đại thụ xum xuê không thấy, thay vào đó là từng gốc cây khô héo như củi mục. Ngọn núi dưới chân, trong nháy mắt liền biến thành một tòa phá miếu.

Bầu trời biến thành một loại huyết sắc tà dị, tựa như phủ lên một tầng vải đỏ. Nhưng cũng chỉ ảnh hưởng đến khuôn viên vài dặm. Còn ở bên ngoài, mọi thứ vẫn như cũ không bi ảnh hưởng tới.

Đây chính là quỷ vực.

Quỷ vực của Trác Thiên Hạo, đang xâm lấn quỷ vực của quỷ dây thừng, đánh tan hết thảy ảo cảnh, tục xưng là quỷ đả tường mà nó tạo ra.

Hơn nữa, còn là áp chế đến gắt gao.

Dù sao, cấp bậc nguy hiểm của quỷ dây thừng còn kém hắn rất xa, hơn nữa, nó cũng chỉ là một kiện vật phẩm, tương tự với hỷ nến. Mà không phải là chân chính lệ quỷ.

Diêu Vũ tựa hồ nghe thấy được tiếng xích sắt từ phía sau lưng của mình vang lên. Trong nháy mắt, cũng không biết xảy ra việc gì, dây thừng đang quấn chặt lấy cổ y lúc này cư nhiên lại không chút báo trước mà đứt đoạn.

Thân thể mất đi điểm tựa, Diêu Vũ liền từ trên không trung ngã xuống. Nhưng không để y tìm biện pháp giảm xốc, thì eo của y đã đột ngột bị một thứ gì đó lạnh băng quấn lấy, giữ vững ở nguyên vị.

Đầu óc mông lung, Diêu Vũ chỉ có thể cố gắng nheo mắt, vội vã bưng bít lấy cổ, há to miệng hít lấy không khí xung quanh. Đồng thời, mới phát hiện ra được, thứ vừa "đón" được mình, cư nhiên lại là một sợi xích!

Sợi xích này rất to, so với cổ tay của y còn phải thô hơn. Toàn thân huyết hồng, tựa như làm bằng sắt, nhưng lại không phải. Bên trên còn loang lổ lấy từng điểm đen nho nhỏ, tựa như gỉ sét.

Mà phần đầu của sợi xích, liền chính là bắt nguồn từ cỗ quan tài của vị lệ quỷ đại nhân kia.

Đúng vậy, vừa quay đầu nhìn lại, Diêu Vũ kém chút liền bị dọa đến lên cơn đau tim. Bởi vì không biết từ khi nào, sau lưng y liền đã dựng đứng một cỗ quan tài.

Cũng không phải một bóng hình hư ảo như thường ngày, mà là chân chính quan tài, cùng đêm hôm đó y nhìn thấy ở phủ trạng nguyên giống nhau như đúc.

Mà quan trọng hơn hết, nắp quan tài lúc này, cư nhiên lại là mở! Mặc dù chỉ hé ra một khe hở rất nhỏ, nhưng lại có thể khẳng định, là thật mở ra.

Sợi xích sắt đang quấn lấy y, cũng đều là từ trong kẽ hở này chui ra.

Trong lúc Diêu Vũ cứng người, xích sắt liền đã chuyển động, đem y đặt xuống đất. Đến tận khi "nhìn thấy" y tự đứng vững bằng hai chân của mình. Nó mới chuyển đổi mục tiêu, hướng về hai đầu quỷ hồn vẫn còn đang lảng vảng ở đằng xa.

Tốc độ của dây xích nhanh đến đáng sợ, chưa tới một nhịp thở liền đã xuất hiện ở bên cạnh quỷ thắt cổ. Thậm chí, không để nó làm ra bất kỳ phản kháng nào, thì đã bị đánh tan thành tro bụi.

Mắt thấy đồng bạn cứ thế bị tiêu diệt, Vương phu nhân liền vội vã xoay người muốn chạy. Nhưng chỉ mới phóng ra được một bước, một sợi xích huyết hồng đã lập tức xoắn lấy cổ bà ta, giật mạnh ra sau.

"Grít" Tiếng quỷ hống vang vọng làm người sống lưng phát lạnh. Quỷ hồn của Vương phu nhân tựa như bị nhúng vào trong axit, bắt đầu bị xích sắt ăn mòn.

Thế nhưng, Diêu Vũ lại phát hiện, sợi xích này tựa hồ cũng không có ý định "gϊếŧ chết" Vương phu nhân. Bởi vì lúc này, nó đã lôi kéo quỷ hồn tàn tạ của bà ta đưa đến trước mặt y.

Diêu Vũ :??????

Phát hiện Diêu Vũ cứ đứng ngây ra đó không chịu động, dây xích liền có hơi gấp rút. Sau đó, mới không chút báo trước đột ngột đem một cái tay của Vương phu nhân xé xuống. Giống như hiến vật quý, đưa đến bên miệng của y, đẩy đẩy.

Đây là...

"Muốn cho ta ăn sao?" Liếc nhìn cánh tay cụt, không ngừng tỏa ra mùi thối như cá chết lâu ngày trước mặt, Diêu Vũ liền co rúm khóe miệng.

Ăn thứ này vào...liệu có thể chết bất đắc kỳ tử hay không?

Lúc này, bị xích sắt phong tỏa, quỷ hồn của Vương phu nhân đã mờ ảo không thôi, tựa như lúc nào cũng có thể hồn phi phách tán. Chỉ có thể không ngừng gầm gừ, trong mắt cũng không còn hung quang, thay vào đó là vô tận sợ hãi.

Đối diện với tàn chi của ác quỷ, Diêu Vũ là thật sự không tài nào hạ khẩu được. Cho nên chỉ có thể khiêm nhường, lựa lời giải thích :"Cái đó...ngươi ăn đi, ta vừa ăn khi nãy rồi, không đói. Xem như là tấm lòng ta dành cho ngươi đi."

Nhìn một cái, đây chính là đổi trắng thay đen trong truyền thuyết.

Rõ ràng là người ta đem quỷ bắt lại, đưa đến cho y ăn, cuối cùng lại biến thành y tặng cho người ta.

Tình hữu nghị nặng như vậy, chỉ hỏi một câu : cảm động hay không cảm động?