Chương 12: Ngôn Cơ Uyển

Lúc này Cơ Uyển cũng đã ngủ say rồi, gương mặt thả lỏng thoải mái. Nhược Nhiên là một yêu râu xanh háo sắc, cô không phủ nhận điều đó, với cả cô sống ở kiếp này chỉ là một màn sống lại của ông trời dành cho mình, chơi cho đã rồi trở về cát bụi cũng chẳng sao.

Ngón tay của cô nhẹ nhàng chạm vào nơi bí ẩn kia, từ từ tiến nhập. Vô thức Nhược Nhiên thở ra một hơi, cái huyệt nhỏ như vậy mê người, vừa mới cho tay vào đã co bóp nhè nhẹ, nước da^ʍ vô thức chảy ra bên đùi.

Cơ Uyển cựa quậy người, cô nhanh lẹ đem ngón tay mình rút ra, xoay mặt qua bên tường giả vờ ngủ rồi. Nàng ấy thều thào nóng quá, nóng quá, thời tiết như thế này ngay cả người cổ đại còn không chịu nổi nóng, đương nhiên Nhược Nhiên càng không chịu nổi.

"Mẫu thân! Mẫu thân người tỉnh?" Nhược Nhiên lay lay vai của Cơ Uyển, Cơ Uyển cuối cùng cũng trong mộng tỉnh dậy, mồ hôi bên người ướt đẫm.

"Người có muốn đi tắm suối mát không? Đằng sau nhà có suối."

Cơ Uyển quạt quạt tay một lúc, cuối cùng cũng quyết định đi cùng Nhược Nhiên ra sau nhà tắm suối. Nha hoàn Tiểu Ngôn dạo này đã chuyển sang bên chỗ nàng hầu hạ cho nên cũng đi theo nàng ra suối. Thật ra Tiểu Hạnh hầu hạ bên cạnh Đại phu nhân còn Tiểu Ngôn chỉ là nha hoàn quét sân, cho nên để có thể cho nàng ấy làm việc ít lại, Nhược Nhiên dời nàng ấy qua chỗ mình làm nha hoàn nhất đẳng.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện thì đến suối sau nhà, nơi này chỉ có Đại phu nhân mới được phép lui tới, thị vệ canh chừng ở xa xa không cho phép ai có thể bén mảng lại gần. Mà Nhược Nhiên lại là thân muội của Đại phu nhân, Cơ Uyển là dưỡng mẫu của Đại phu nhân, muốn nửa đêm canh ba đi tắm suối mát vẫn không thành vấn đề.

Lần này Nhược Nhiên là thanh thiên bạch nhật ngắm nhìn dưỡng mẫu của mình thoát hạ y phục, cặρ √υ" to tròn có chút trễ xuống, bụng không phẳng lì như thanh xuân thiếu nữ nhưng lại rất trần tục, bên dưới cỏ cây ẩn hiện một thứ mà Nhược Nhiên si mê không bỏ được. Cô thật lòng muốn nhào tới mà xoa bóp, nếu cô là đàn ông cô đã đem tất cả phụ nữ cổ đại ra đâm một lượt, cho dù là chết vì cạn kiệt sức lực cũng không nề hà chi.

Nhưng cô là phụ nữ.

"Trước khi xuống suối trước tiên phải làm nóng người trước... Để con xoa bóp cho người nha."

Nhược Nhiên dìu Cơ Uyển nằm xuống tấm thảm dày, từ góc độ của cô nhìn lên có thể thấy mép l*и đang e ấp khép lại, bên trên là một nhúm lông đen gợi nhân. Tiểu Ngôn đứng ở cạnh bàn trà để đợi phân phó, Nhược Nhiên bắt nàng phải quan sát chứ không cho xoay mặt ra ngoài, khi Nhược Nhiên ngước đầu lên nhìn, cô thấy nàng ấy mặt mày đỏ ửng.

Nâng một bên chân của Cơ Uyển lên, dịch chuyển sang bên trái một ít để mép l*и có thể tách ra, nhường cho hạt đậu nhỏ xuất hiện.

"Có thật là phải làm thế này trước khi tắm không?"

Nhược Nhiên gật đầu: "Là gia quy!"

Cô lại dịch thêm một chân của Cơ Uyển lên, dịch sang bên phải, lúc này mép l*и bị banh ra để lộ hoàn toàn trong không khí. Nhìn thấy một chất đυ.c trắng chảy xuống, Nhược Nhiên cười thầm trong lòng, là dâʍ đãиɠ nhưng lại giả vờ đoan trang, giống hệt Nhược Hoa, đúng là mẹ nào con nấy.

Vì bên dưới bị tách ra nên hơi mát, Cơ Uyển cảm nhận bàn tay của Nhược Nhiên đang chạm trên bụng mình, bắt đầu xoa xoa nơi bụng. Nàng không kiềm nổi mà rên lên một tiếng dâʍ đãиɠ, với cái cơ thể nhạy cảm này thì chỉ cần động vào một chút là nổi lên ước muốn được làʍ t̠ìиɦ, nàng phải cố gắng hết sức để bản thân nàng không thất thố.

Bàn tay của Nhược Nhiên càng di chuyển càng lên cao hơn, đến khi chạm vào bên dưới quầng vυ" của nàng thì dừng lại, khiến lông tơ của nàng dựng lên hàng loạt.

Bàn tay ma quái từ trên ngực di chuyển xuống vùng bụng rồi di chuyển xuống bên dưới vùng cỏ kì bí, ngón tay như có như không mà di chuyển sang mép l*и của Cơ Uyển, chạm nhẹ vào, rồi lại như có như không dịch ra chỗ khác. Cơ Uyển bị quần một lúc cuối cùng không chịu được mà rên lên thành tiếng, ưỡn chiếc mu cao của mình lên để cho Nhược Nhiên có thể thấy rõ hơn.

Thấy được mình sắp thành công rồi nên Nhược Nhiên mới nhích sát môi mình lại gần, ngay lập tức hôn lấy nơi cấm địa kia, cảm nhận vị lờ lợ bên trong miệng. Cơ Uyển rên lên thành tiếng, chân nàng cặp lên cổ Nhược Nhiên chặt đến độ Nhược Nhiên còn không thở nổi.

"A...a... hảo khoái hoạt..."

Chiếc lưỡi của Nhược Nhiên được dịp càn quét lấy nơi ướŧ áŧ gợϊ ȶìиᏂ kia, thực hiện nghi thức làm nóng cơ thể trước khi xuống nước tắm. Cô biết Cơ Uyển biết rằng cô có mưu đồ gì, cũng chẳng có ai bình thường trời chưa sáng như thế này lại đi tắm, nàng ấy cũng đồng ý phần nào rồi...

Ngón tay của Nhược Nhiên xuyên vào nơi ẩm ướt cần phải xuyên, khiến cho Cơ Uyển cơ hồ run rẩy. Tiểu Ngôn nhìn đến đó mà nóng cả người, hai chân nàng cạ xát vào nhau để tự giải tỏa cho bản thân. Nhược Nhiên ngước mắt lên cũng thấy nàng ấy như vậy, vậy nên cô ra hiệu cho Tiểu Ngôn lấy giúp mình một chút.

Tiểu Ngôn chỉ là một người nha hoàn, tuy là thân thể đã phát dục nhưng tính tuổi tác cũng không lớn là bao, vẫn còn một chút ngô nghê của tuổi trẻ. Nghe Nhược Nhiên gọi mình cho nên ngại ngùng tiến lại, trước mặt là cảnh xuân cung nóng bỏng khiến cho nàng miệng cũng khô khốc, không biết sắp tới chủ tử muốn nàng làm gì.

"Hôn đi!" Nhược Nhiên ra lệnh cho Tiểu Ngôn, dí sát đầu nàng ấy vào bụi rậm của Cơ Uyển, nàng ấy chần chừ không dám động cho nên Nhược Nhiên phải tát vào mông nàng ấy một cái để thúc giục. Tiểu Ngôn cúi thấp người xuống đưa chiếc lưỡi nhỏ của mình ra để liếʍ, Nhược Nhiên cười cười, nàng cũng đưa tay day day hạt đậu nhỏ trên bụi rậm của dưỡng mẫu.

"Ưʍ..."

Cơ Uyển rên lên một tiếng ma mị, bên dưới l*и của nàng ấy tiết ra dòng dâʍ ŧᏂủy̠ nóng bỏng, mông cứ nhướn lên cao để Tiểu Ngôn liếʍ cho đúng chỗ.

Nhược Nhiên cúi người xuống hôn lên môi dưỡng mẫu để ngăn nhưng tiếng rên mị nhân kia, vừa hôn vừa vân vê bầu vυ" trễ nãi của dưỡng mẫu, ngón tay khảy khảy hạt đậu bên trên.

Cô dời nụ hôn của mình xuống bầu vυ" tròn đầy kia, để cho Tiểu Ngôn làm tốt nhiệm vụ của mình ở bên dưới. Cơ Uyển sướиɠ khoái đến độ lên cao trào, lúc này cô mới biết là nàng ấy dễ lêи đỉиɦ đến độ nào.

Nhược Nhiên nhả núʍ ѵú hồng hào của Cơ Uyển ra, một sợi chỉ bạc còn vương trên ấy, kéo một đường từ môi nàng đến đó. Cô lùi người xuống đằng sau chỗ Tiểu Ngôn đang quỳ, tháo đi đai eo của nàng ấy, sau đó vén váy lên mới thấy nàng ấy không mặc tiết khố, cô cười: "Không mặc tiết khố?"

Mọi hôm khi Nhược Nhiên đọc sách thường kêu Tiểu Ngôn lại hầu hạ bên người mình, cô ngồi đọc sách trong khi Tiểu Ngôn ngồi im lặng bên cạnh, tay cô thường vuốt ve bên ngoài bụi cỏ của nàng ấy, day day hồng đậu bên trên, đôi khi nghe tiếng rên của nàng ấy không nhịn được mà lật người đè nàng ấy xuống làm một trận, đến nỗi nàng ấy còn không dám mặc tiết khố nữa để tiện cho nàng muốn làm lúc nào cũng được.

Tiểu Ngôn a lên một tiếng khi có người vạch hai mép l*и nhỏ nhắn của mình ra, khiến cho hồng đậu bại lộ ra ngoài không khí. Người kia cho lưỡi ran rát vào bên trong chỗ tư mật của nàng, quen thuộc khuấy động cơ thể nàng một lượt. Tiểu Ngôn hơi ngưng động tác lại, rêи ɾỉ khi Nhược Nhiên cho ngón tay vào mạnh mẽ loạn động.

Nhược Nhiên lật ngược người nàng ấy lại nằm chung với Cơ Uyển, hai ngón tay cho vào hai nơi mạnh mẽ khuấy động một hồi, hai người phụ nữ ngoan ngoãn nằm bên dưới thân cô. Tiểu Ngôn tự xoa bên ngực mình như muốn chỉ bảo cho Cơ Uyển phải biết phối hợp với cô như thế nào, Cơ Uyển chỉ biết ngửa đầu rêи ɾỉ, Tiểu Ngôn mới xoay người lại hôn lên môi nàng ấy, lưỡi lục soát khuôn miệng ướŧ áŧ gợϊ ȶìиᏂ của người kia, tay còn sờ lên ngực Cơ Uyển, vuốt ve rồi nắn bóp một hồi.

"Đúng là hai tiểu yêu tinh..." Nhược Nhiên thở hắt ra một hơi khi thấy hai người họ đang hôn nhau, cô cho tay vào sâu hơn, nhanh hơn, bọn họ vừa hôn nhau vừa rêи ɾỉ đến mị người. Cuối cùng Cơ Uyển cũng ra trước, Tiểu Ngôn còn chưa tới nên Cơ Uyển xoay người lại giúp em ấy ra, trăng trên cao vẫn còn mờ mờ chưa tỏ, ba người cùng nhau hoan lạc đến quên cả trời đất.