Chương 1: Tựa như ta đã quen nhau

Nếu sinh ở thái bình thịnh thế, chỉ sợ sẽ không gặp được tiểu Thẩm đại nhân.

Nhưng nếu sinh ở trong thời loạn thế, lại sợ phải cùng tiểu Thẩm đại nhân... thiên nhân cách xa nhau.

Nàng xuất thân từ tiểu gia tộc, giữa lúc gian thần hoành hành, phụ thân bị hàm oan, liền lập chí báo quốc.

Chàng là con trai của quốc công, tung hoành chốn quan trường, cúc cung tận tụy, vì nước, vì dân, nguyện lấy tấm thân báo đền.

Vì tìm huyền cơ, hai người vốn không đi cùng đường mà lại gặp nhau, phát sinh ra một đoạn chuyện tình dở khóc dở cười.- Ta mơ một giấc mộng, mơ thấy chúng ta sinh ra ở thời đại thái bình thịnh thế. Giữa chốn Thượng Kinh phồn hoa, ta ở tửu trai cư trên cao nhìn thấy tiểu Thẩm đại nhân xuyên qua trong đám người, một thân nam tử khí khái làm người chú ý, lại mơ thấy tiểu Thẩm đại nhân thành thân, chấn động cả Thượng Kinh, mà ta lại ở trong đám người dừng chân ngóng nhìn, liên tưởng chính mình có thể hay không cũng sẽ có một ngày giống như ngươi, làm chấn động cả Thượng Kinh này.

Con đường phía trước hiểm trở, huyền cơ đợi chờ...

Năm Chí Nguyên thứ 27 - Đêm Nguyên Tịch…

Khắp thành Thượng Kinh đèn đuốc sáng trưng, du khách đông như trảy hội, xung quanh thỉnh thoảng lại truyền đến những tiếng rao hàng rong. Lâm Thiên Diệc cùng phụ thân Lâm Sùng của mình xuyên qua giữa đám người, đột nhiên bị hấp dẫn bởi ánh sáng lấp lánh cùng phần thưởng của những chiếc đèn hoa đăng ven đường, nàng liền đứng lại tại chỗ, không chịu đi tiếp. Lâm Sùng tươi cười, rồi ghé vào giải câu đố trên hoa đăng và giành được giải thưởng một cách dễ dàng, ai ngờ chỉ chớp mắt liền không thấy bóng dáng của Lâm Thiên Diệc đâu.

Lâm Sùng cũng không quá lo lắng, nữ nhi của ông đã không còn nhỏ nữa, chơi chán rồi sẽ hồi phủ, vì thế, ông liền về phủ, sau đó liền phái một vài gia đinh đi tìm con gái. Thiên Diệc từ nhỏ đã luyện võ, tuy chưa thể nói tới mức lô hỏa thuần thanh, nhưng nếu dùng để tự vệ thì không tệ.

Lâm Thiên Diệc một tay cầm kẹo hồ lô, một tay cầm túi hạt dẻ đường, thong dong hòa vào dòng người náo nhiệt, bên hông còn đeo một cái túi nhỏ hình dáng một chiếc hoa đăng. Một lúc thì mỏi chân, liền đi vào một tửu quán ven đường. Nàng gọi một phần trà, rồi nhàn nhã thưởng thức cảnh phố xá ồn ào, lại nghe người dưới lầu kể chuyện về những việc làm thánh minh của đương kim thánh thượng. Thiên Diệc ngồi nghe một lúc thì đã cảm thấy phát ngán vì từ nhỏ đến giờ, nàng đã phải nghe đi nghe lại những sự kiện này đến cả trăm lần rồi, lỗ tai nhỏ của nàng cũng dần cảm thấy hơi ù, liền có chút không kiên nhẫn. Tầm mắt nàng dời xuống dưới đường, liền nhìn thấy một vị nam tử mặc xiêm y màu chàm đang lặng lẽ xuyên qua đám người, nàng nhanh chóng nhận ra, đó chính là tiểu Thẩm đại nhân tiếng tăm lừng lẫy ở kinh thành, tên đầy đủ là Thẩm Vân Cẩn. Hắn dường như đang có tâm sự gì, cảnh vật huyên náo trước mắt phảng phất như chẳng thể lọt vào mắt hắn.

Lâm Thiên Diệc nhẹ nhấp một ngụm trà, nhìn Thẩm Vân Cẩn đang nhíu mày trầm tư phía bên dưới một chút rồi xuýt xoa trong lòng: ” Quả nhiên là một mỹ nam tử “.

Sau đó, nàng lại tự mình nhấp thêm một ngụm trà nữa, rồi quay đầu lại, tiếp tục chuẩn bị tinh thần để tra tấn lỗ tai mình lần nữa, nào ngờ, người kể chuyện dưới lầu lại chuyển đề tài, không còn nói đến đương kim thánh thượng nữa, mà lại kể chuyện Huyền Cơ Các…

Nghe nói, Huyền Cơ Các ẩn chứa một bí mật động trời, nếu ai nắm giữ được nó thì có thể làm khuynh đảo thiên hạ. Truyền thuyết kể rằng Huyền Cơ Các sừng sững giữa núi rừng, lại tựa như lơ lửng giữa không trung, nếu không phải là tín đồ được tuyển chọn thì sẽ không gặp được nó. Huyền Cơ Các Chủ sẽ chọn một người hữu duyên trong số rất nhiều tín đồ mộ danh mà đến để truyền giáo. Huyền Cơ tức là ý trời, được Huyền Cơ tức là được ý trời. Mà Huyền Cơ Các Chủ lại là hậu duệ của Nhân Hoàng, cực kỳ quyền uy, ngay cả đương kim thánh thượng nhiều lần sai người bái phỏng cũng chưa từng được gặp.

Huyền Cơ Các chính nghĩa lẫm liệt, cảnh tỉnh nhân thế, giống như thần tiên trên trời, sừng sững bất diệt.

Lâm Thiên Diệc cầm bánh ngọt trong tay ngơ ngác nhét thẳng vào miệng, cũng không phải là nàng không tin, mà là chỉ cảm thấy một tổ chức hư hư thực thực và huyền bí như vậy thật sự không phải hạng người bình thường như các nàng có thể đem ra để thảo luận được.

- Thái bình thịnh thế, huyền cơ bất sinh, loạn thế phân tranh, huyền cơ tắc khởi. - Người kể chuyện đột nhiên bổ sung một câu như vậy.

Một vị thính giả dưới lầu không nhịn được mà hỏi:

- Làm sao mới có thể biết được mình có thể lấy được huyền cơ hay không?

- Huyền Cơ tín đồ chẳng phân biệt nam nữ già trẻ, tâm thành tắc linh, còn về phần như thế nào chứng minh được chữ "thành" này, thì phải xem ngươi có thể làm được cái gì? Có thể lên núi đao? Có thể xuống biển lửa? Có thể gϊếŧ tâm ma? Có thể trừ mê chướng? – Người kể chuyện nghiêm túc đáp.

Xung quanh im lặng một hồi rồi một lát sau cũng dần giải tán.

Quản gia Lâm phủ đã sớm ở bên ngoài tửu quán chờ đợi, thấy Lâm Thiên Diệc cuối cùng cũng đi ra, liền hộ tống nàng về phủ.

Ở một bên không xa, một vị quan gia mặc một bộ huyền y, xung quanh là một toán thị vệ bảo hộ, hắn đối với quản gia của mình bên cạnh, miệng không ngừng nhắc nhở:

- Cầm cẩn thận một chút, đây chính là Dạ Ngọc Bảo Châu mà Tây Vực tiến cống, là món quà mà ta đặc biệt chuẩn bị cho Thẩm quốc công đấy.

- Vâng, thưa đại nhân.

Vị quan gia tên gọi Tô Kiến Khôn, vui vẻ tiếp tục nói với quản gia bên cạnh:

- Dạ Ngọc Bảo Châu trân quý đến cực điểm, hi vọng nó sẽ làm cho Thẩm quốc công hiểu được tâm ý của Tô gia ta. Nếu như Lưu Hoàn và Vân Cẩn có thể tâm ý tương thông mà kết thành hỉ sự, sau này hai nhà Tô, Thẩm có thể nói là phúc trạch vạn thế.

- Đúng vậy, hoàng ân bao la, bệ hạ đã ban hôn, thuộc hạ cũng rất hy vọng đại tiểu thư có thể cùng tiểu Thẩm đại nhân bách niên hòa hợp. Đại nhân, phúc khí của ngài thật không nhỏ, nói không chừng ngày sau Nguyệt Hoàn tiểu thư còn có thể trở thành thái tử phi nữa…

Năm Chí Nguyên thứ 27, giữa thu…

Con trai của Thẩm quốc công là Thẩm Vân Cẩn và đại tiểu thư của Tô gia là Tô Lưu Hoàn cử hành đại hôn, chấn động cả Thượng Kinh.

Khắp nơi trong thành đều giăng đèn kết hoa, hồng la trải rộng, tiếng chiêng đồng của đội ngũ đón dâu vang lên từ đông sang tây, sau đó lại thông suốt từ nam ra bắc. Lâm Thiên Diệc cũng đứng trong đám người tấp nập ven đường, để chứng kiến Thẩm Vân Cẩn rước Tô Lưu Hoàn vào nhà họ Thẩm.

Thiên Diệc có chút giật mình, tiểu Thẩm đại nhân chỉ kết hôn thôi mà đã có thể oanh động toàn thành, đủ để thấy được lòng người ra sao. Nàng nghĩ, nếu có thể làm ra một phen sự nghiệp lẫy lừng, một ngày kia cả thành Thượng Kinh này cũng có thể rầm rộ như hôm nay vì mình, bất luận nam nữ già trẻ, bất luận khoảng cách xa gần, đều phải đến đây để tham gia náo nhiệt.

- Thẩm Vân Cẩn…

Lâm Thiên Diệc ở trong đám người náo nhiệt thì thào nhỏ giọng nhắc tới cái tên này, làm cho một vài người xung quanh giật mình mà quay sang nhìn nàng.

Thẩm Vân Cẩn yêu thương bách tính, thấu hiểu lòng dân, thường lệnh cho cấp dưới trùng tu thủy lợi, mở kho lương cứu tế nạn dân… Danh tiếng của y không chỉ vang dội ở Thượng Kinh, mà còn vang xa đến toàn bộ Đại Thuận quốc… Ai ai cũng đều tâm phục Thượng thư Bộ Công đương triều, và khen ngợi bệ hạ yêu dân như con, trọng dụng hiền tài... Thịnh thế mênh mông, phồn hoa như ca.

Vì sao khi đọc ra cái tên này, Thiên Diệc lại có cảm giác thân thiết khó hiểu? Vì sao lúc hắn quay đầu, nàng lại có cảm giác giống như đã từng quen biết?... Thế nhưng, Lâm gia bất quá cũng chỉ là một gia tộc nhỏ bé, sao dám có quan hệ với Thẩm gia, huống chi lại là tiểu Thẩm đại nhân danh chấn tứ phương?