Chương 1: Cảm thấy dễ chịu (1)

"Hân Vũ, buổi chiều sẽ gặp đi gặp khách hàng, cháu đã chuẩn bị tài liệu xong chưa?" Chú của Thẩm Hân Vũ là Thẩm Kỵ Dương, mở cửa kính văn phòng của cháu gái hỏi.

Thẩm Hân Vũ rời mắt khỏi máy tính, nhìn người đến: "Cháu chuẩn bị xong rồi, nhưng buổi chiều đi thì phải lái xe của chú, xe của cháu đem đi rửa rồi."

"Vậy thì cháu lái chiếc Mercedes-Benz đó, khách hàng này không nhỏ, chúng ta phải thể hiện sức mạnh của mình." Thẩm Kỵ Dương lấy chìa khóa xe từ trong túi ra đưa cho cô. Khi đến gần hơn, ông thấy cháu gái ngoan của mình hôm nay mặc một chiếc váy sợi gai.

Chiếc váy sợi gai màu trắng dài đến mắt cá chân, đôi chân nhỏ bé thanh tú mang đôi giày xăng đan kiểu dân tộc, mái tóc thắt thành bím tóc thấp, nhìn cả người từ đầu đến chân từ xa, không có sức hút nào cả, còn nhìn gần thì sẽ thấy khuôn mặt thanh tú và điềm tĩnh.

"Tiểu Vũ, không phải hôm qua chú đã nói với cháu là đi gặp khách hàng, bảo cháu trang điểm một chút sao......Tại sao vẫn....?" Lời còn chưa nói xong đã biến mất trong ánh mắt bình tĩnh của đối phương.

"Chú, đến nói chuyện làm ăn, chỉ cần nhẹ nhàng khéo léo là được rồi." Đến cả giọng của cô cũng dịu dàng, nói xong cô tiếp tục nhìn vào máy tính, không định thảo luận về vấn đề này nữa.

Thẩm Kỵ Dương chỉ có thể khoát tay đi ra ngoài, nghĩ thầm, với trang phục này, cũng may đưa một chiếc Mercedes-Benz cho cô lái, nếu không thế nào cũng đổ bể.

Thẩm Kỵ Dương mời cô đến công ty giúp đỡ, năng lực kinh doanh của cô rất tốt, nhưng tính tình bướng bỉnh là số một số hai, không ai trong nhà có thể cứng đầu chống lại được cô.

Bố mẹ của Thẩm Hân Vũ là nông dân, gia đình có vài trang trai, những năm đầu dựa vào trang trại chăn nuôi để kiếm tiền, sau đó bán vài mảnh đất để lại một mảnh, bây giờ đổi thành trồng hoa và bán để kiếm chút tiền lẻ. Hai người chỉ có một đứa con gái, chẳng lẽ không nuôi dưỡng được sao? Bản thân cô có một nền tảng tốt, chịu khổ có nghị lực , từ khi còn nhỏ cô đã được học ở trường tốt nhất thành phố. Sau khi ra nước ngoài vài năm, cô cũng tham gia kỳ thi thạc sĩ và tiến sĩ.

Từ lâu Thẩm Kỵ Dương đã để mắt đến năng lực của cô, khi cô vừa về nước ông đã liền mời cô vào công ty. Trong hai năm qua, cô lập công rất nhiều cho công ty, nhưng có ưu điểm thì cũng có nhược điểm, có những khách hàng tranh chấp với cô ngay tại chỗ, cô liền nói loại khách hàng này sẽ không bao giờ hợp tác, ông có thể làm gì khác, chỉ có thể nghe cô. Nhưng hôm nay, khách hàng này lớn, hy vọng rằng mọi thứ sẽ diễn ra suôn sẻ và không bị cô làm hư.

Thẩm Hân Vũ lái xe của Thẩm Kỵ Dương đến công ty của khách hàng, đi vòng quanh bãi đậu xe một lúc mới tìm được chỗ đỗ xe. Cô thầm than phiền trong lòng, xe là lái vào bãi đỗ xe, có ma nào thấy cô đang lái loại xe gì mà thể hiện sức mạnh chứ?

Cô bĩu môi, cầm lấy giấy tờ và ba lô, bước ra khỏi xe. Cô vừa đi về phía thang máy vừa cúi đầu xuống lật xem tài liệu.

Úc Cẩn Hoàn dừng xe rồi đi tới thang máy, nhấn nút chờ thang máy đi xuống, anh vừa mới đến công trường chỉ đạo công việc nên vẫn còn mặc trang phục công trường màu xanh lam và quần jean sẫm màu. Anh rất cao, đứng bên cạnh lập tức thu hút sự chú ý của Thẩm Hân Vũ.

Cô ôm tài liệu vào lòng, hơi ngước lên nhìn anh. Đôi mắt của người đàn ông hẹp và dài, sống mũi cao, mũi cũng rất to, môi hơi dày, ngũ quan hợp lại với nhau, cộng thêm dáng người, tạo ra một cảm giác anh là một người đàn ông thô ráp và cứng rắn. Chưa kể chiếc áσ ɭóŧ màu trắng trong trang phục không thể che được cơ bắp của anh.

Thẩm Hân Vũ liếc mắt nhìn người đàn ông kia vài lần, trong lòng vẫn rất bình tĩnh. Ngay khi thang máy dừng lại, anh để cô đi vào trước.

Dưới ánh đèn trong thang máy, Úc Cẩn Hoàn mới nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của cô. Trên người cô có hơi thở nhè nhẹ, không có chút thú vị, không tạo cho người khác cảm giác hứng thú, cô ăn mặc như một ni cô.