Chương 1: Có thai ba tuần

Giữa trưa mùa hè, ánh nắng từ cửa sổ hắt vào nóng như lửa, thiêu đốt mỗi một góc trong nhà.

Tống Hi ở trong phòng tựa như đang tiến vào một trạng thái khác, không bị hơi nóng làm ảnh hưởng đến tâm tình, ngược lại ngẩn ngơ nhìn chằm chằm que thử thai trong tay.

Thật lâu sau, Tống Hi mới bình tĩnh lại, cầm giấy hướng dẫn sử dụng của hộp que thử thai vứt dưới chân lên.

Sau khi xác nhận xong cũng không tìm ra lý do gì để không chấp nhận được.

Hai vạch đỏ chứng minh ── cô có thai.

Cô đã không còn là một thiếu nữ vô tri không hiểu chuyện, cô biết rõ đối tượng là ai, nhưng hai người cũng đều đã trưởng thành, có lẽ là lần tình cảm mãnh liệt nhịn được nên không dùng bao, cũng không dừng lại. Nhưng việc sơ suất này không đến lúc cần đến mà đến đúng lúc bất ngờ khiến cô không tưởng được, đánh cô một đòn trí mạng.

Nhưng có nên chấp nhận, hay không chấp nhận một đòn này, bất kỳ đáp án nào đều giống như quá xa với cô, thế cho nên tâm tình cô vẫn cứ bình tĩnh, vẫn chưa nóng nảy đến nỗi đi tìm người đàn ông gieo mầm kia.

Cô bừng tỉnh, trong đầu lại hiện lên những đêm đó, khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông sát lại gần hôn môi cô, chưa đến bao lâu cô đã bại dưới tay của anh, trong lúc cô bị hôn quần áo cô đã bị cởi ra không còn lại gì. Người đàn ông không xấu, một số lúc anh cũng rất quan tâm đến cảm nhận của cô, nhưng cũng có lúc khiến cô không chịu nổi, khi cô chưa hoàn toàn chuẩn bị tốt, người đàn ông đã chen dươиɠ ѵậŧ to cứng rắn vào trong tiểu huyệt cô, nhục bích đều bị căng đau, may mắn là cảm giác khó chịu lúc đầu thực nhanh đã bị kɧoáı ©ảʍ cắm vào rút ra thay thế, cô sẽ chủ động nâng hai đầu gối lên, kẹp chặt hông gầy nhưng rắn chắc của người đàn ông, mỗi lần mở cái miệng nhỏ ra đều là tiếng rêи ɾỉ mềm mại khiến mình nghe thấy cũng cảm thấy ngại ngùng.

Chuyện cũ rõ ràng trước mắt, mỗi một tấc da thịt tựa như cũng để lại dấu vết, sinh ra một sự chấn động không tên.

Một lát sau cô mới hoàn hồn lại, miệng khô lưỡi khô, những hình ảnh nóng bỏng đó làm hai má cô nóng lên, ngay tức khắc cảm thấy cả người dính nhớp.

Cô không bạc đãi mình, cầm remote mở máy lạnh, tiếp theo thay váy ngủ váy ngủ đã bị mồ hôi làm ướt ra.

Cô tròng lên người áo phông rộng, khi nằm lên trên giường cũng không phiền não vì việc có con này, cũng không sinh ra lo lắng gì với tương lai, nếu là người khác sẽ đến bệnh viện khám xác nhận lại nhưng cô không muốn đến nơi đông người.



Giản Mỹ nghe điện thoại của Tống Hi hơi giật mình, người phụ nữ này từ khi đến phòng làm việc đến nay, chưa bao giờ đến trễ về sớm, càng không nói đến xin nghỉ việc, cho nên lúc này còn tưởng rằng mình nhận được điện thoại lừa đảo.

“Tiểu Hi xin nghỉ thật hả, sao thế, hay là trong nhà xảy ra chuyện gì? Hay là có bệnh gì?” Giản Mỹ không quan tâm đến hai người đàn ông đang ăn cơm cùng cô, giọng điệu phóng đại lên, làm người nghe không nghe ra là cô đang quan tâm hay đang nghi ngờ?

Đáng tiếc chiêu này của Giản Mỹ không dùng được với Tống Hi, giống như đánh vào bông không đau không ngứa.

Giản Mỹ tới chết cũng vẫn cứng miệng nhưng cũng chỉ khiến Tống Hi nhả ra được một câu bị đau dạ dày, ngày mai muốn đến bệnh viện khám, có lẽ là khám nội soi dạ dày gì đó.

“Được, em chỉ nghỉ ngơi một ngày có đủ không? Nếu không thoải mái thì nghỉ ngơi thêm mấy ngày đi, dù sao mới đến tháng bảy, phòng làm việc cũng chưa đến mức bận rộn.” Giản Mỹ cầm một tách cà phê, chờ Tống Hi đáp lại, tiếp tục nói: “Ngày mai đi khám à? Ngày mai khám xong thì gọi điện thoại cho chị nhá… Ừ… Được… Cúp nhá.”

Hàn Long là chồng của Giản Mỹ, chuyện Giản Mỹ mở một phòng làm việc bé, anh cũng biết, Giản Mỹ cúp điện thoại xong, anh trêu ghẹo nói: “Tống Hi là nhân viên đoạt huy chương chăm chỉ của phòng làm việc lại đột nhiên xin nghỉ việc giống y như truyền thuyết đô thị vậy.”

“Đúng vậy, lúc đầu em cứ tưởng gọi nhầm.” Giản Mỹ cầm lấy dao nĩa, cắt bò bít tết, giọng điệu bất ngờ vẫn chưa hoàn hồi lại sau cuộc gọi xin nghỉ của Tống Hi, nói: “Em không nghĩ ra nha. Từ trước đến nay dạ dày Tiểu Hi rất tốt, em chưa từng nghe thấy con bé kêu đau dạ dày nha… Em lo con bé gặp chuyện khác nhưng lại không chịu nói…”

“Em đừng nghĩ nhiều, thái độ làm việc của một người không khác cuộc sống lắm đâu, Tống Hi vẫn luôn an phân, sẽ không làm ra chuyện gì đâu.” Hàn Long giơ tay đặt lên vai Giản Mỹ, vỗ nhẹ vài cái an ủi.

Giản Mỹ muốn cười với Hàn Long một cái nhưng vừa quay đầu lại nhìn thấy em chồng Hàn Phượng ngồi ở đối diện, lại nghĩ đến tựa như mấy tháng qua bầu không khí giữa Hàn Phượng và Tống Hi có chút ái muội, nhưng tựa như vẫn chưa tiến đến con đường chính thức kết giao… Không phải là em chồng mình phụ bạc Tống Hi nhà cô chứ?

Nhưng chuyện giữa nam nữ là chuyện tôi tình anh nguyện, sao người ngoài có thể dễ dàng hỏi được.

Huống chi cô nhìn ra, Hàn Phượng và Tống Hi đều là người có tính lãnh đạm, rất khó để biết ai là người chủ động trước, hai người có thể ở cùng một chỗ là duyên phận trời ban, nếu không thành cũng là vận mệnh, Cuối cùng hai khối băng giống nhau đều không thể sưởi ấm được cho nhau.

Nhưng công bằng mà nói, ai có thể đoán được lòng người chứ, Tống Hi là bạn cấp 3 của cô, còn đi theo cô đến phòng làm việc, có tình cảm anh em cách mạng, Giản Mỹ vẫn không nhịn được nghiêng về phía Tống Hi hơn. Vì thế cô đã giả vờ như không nhìn thấy đôi mắt mệt mỏi hoang mang của Hàn Phượng, cúi đầu lấy dao bạc hung hăng chọc miếng thịt bò kia.