Chương 11: Có thai bốn tuần

Editor: Matcha Kem Cheese

“Tại sao lại dắt tôi đến vòng đu quay?” Tống Hi giống như một cô gái nhỏ lần đầu được chơi vòng đu quay, hồn nhiên chờ mong, dán mặt vào cửa kính, đôi mắt ngập nước mở to ra như không muốn để sót mỗi một góc của cảnh đêm.

“Không biết, chắc là tôi say rồi.” Hàn Phượng cười, nhún vai, rõ ràng người đàn ông này chưa thấm rượu.

Anh chống tay lên lưng ghế, lười biếng hỏi Tống Hi: “Đây là lần đầu tiên cô ngồi vòng đu quay hả?”

“Không phải.” Tống Hi lắc đầu, “Khi vừa rời khỏi quê nhà tôi đã tự đến đây và tự nhủ rằng mình sẽ cắm rễ ở trên mảnh đất này và sống thật tốt, làm một Tống Hi độc lập, một Tống Hi tự do.”

“Tự do? Là sao?” Điều này làm cho Hàn Phượng tò mò.

Tống Hi cố tình không nghe lời Hàn Phượng nói, lẩm bẩm một mình: “Không ngờ đã qua nhiều năm như vậy rồi, tôi vẫn đang sống một cuộc sống không như ý muốn.”

“Vậy cô Tống Hi, cô muốn sống một cuộc sống như thế nào?”

“Tôi không biết…” Tống Hi nản lòng, khó chịu trước câu hỏi.

“Công việc thành đạt? Hay gả cho một người chồng tốt? Trong bữa tiệc chị dâu tôi đã giới thiệu một người thanh niên tốt cho cô, vì sao cô lại không phản ứng gì?”

“À…” Tống Hi đảo mắt suy nghĩ xem Hàn Phượng đang nói đến nhân vật nào, mới chậm rãi mở miệng: “Anh ta quá ồn ào, nói nhiều quá, hỏi cũng nhiều, nếu tôi trả lời thiếu một câu hỏi, sắc mặt anh ta sẽ trầm xuống, anh không cảm thấy ở chung với loại người này rất áp lực à? Chưa quen đã muốn dùng cảm xúc khống chế người khác, nếu trở thành bạn thật, trở thành đối tượng thật chắc chắn anh ta sẽ càng không khách khí.”

“Cho nên ở cùng tôi cũng không tệ lắm hả?” Hàn Phượng chưa từng cho rằng lời nói của mình có ý gì.

Tống Hi cũng không vặn vẹo câu hỏi của Hàn Phượng thoải mái hào phóng nói: “Không tệ, ít nhất tôi không cảm thấy anh có ý muốn ép buộc.”

“Câu trả lời này của cô thật là kỳ quái, làm như tôi muốn làm chuyện gì phạm pháp với cô ý.” Đáng tiếc khi Hàn Phượng nói câu này, cảm giác mơ hồ giữa người trưởng thành dần dần tăng lên.

Nhưng chuyện muốn làm vẫn chưa làm được, vòng đu quay đã quay hết một vòng, nên họ bị nhân viên mời xuống.

Nhưng vận mệnh lại thích trêu đùa người ta, đột nhiên mưa to, Hàn Phượng dừng ở ven đường xe nhìn gạt cần gạt đi những giọt mưa.

Trung tâm thương mại này nằm ở vùng ngoại ô, trời mưa khá lớn, mấy chiếc taxi hoạt động theo lịch trình đồng loạt bị người ta đặt trước hết rồi, Tống Hi đứng ở một bên đợi hắt xì liên tục, bộ âu phục màu trắng của cô bị mưa xối ướt nhẹp đến xuyên thấu, làm đường cong lộ ra rõ ràng.

Hàn Phượng cởϊ áσ khoác tây trang ra khoác lên bờ vai gầy yếu của Tống Hi.

“Tôi…” Tống Hi còn chưa kịp phản bác lại, Hàn Phượng đã nắm tay cô đi đến nhà hàng bên cạnh trung tâm thương mại, thuê một phòng, còn bảo quầy tiếp tân đưa một bộ quần áo nam và một bộ quần áo nữ lên lầu.

“Bây giờ chưa gọi xe được, nên cô đi tắm nước ấm một lát đi đừng để bị cảm.” Hàn Phượng nói.

Có thể là Hàn Phượng nói quá hợp tình hợp lý, cũng có thể là Tống Hi cảm thấy có lỗi vì chuyện xe Hàn Phượng bị kéo đi, nên cô không do dự làm theo ý của anh.

Hàn Phượng là một người đàn ông rất ga lăng, ít nhất anh là một người đàn ông tốt hơn hầu hết những người đàn ông mà Tống Hi đã từng gặp. Anh để cho Tống Hi dùng phòng tắm trước, cũng không giục, cũng không dễ dàng phóng thích cảm xúc và hành động làm người khác nôn nóng.

Cô tắm gội xong, thay một bộ quần áo mới. Trên bàn đã có cháo nóng Hàn Phượng bảo nhà hàng giao đến.

Tống Hi ăn một ít cháo, đã tỉnh rượu một chút rồi, nhưng cô vẫn rất thích cảnh đêm nên lại dán mặt lên cửa sổ sát đất, nhìn thành phố được thắp sáng bằng ánh đèn đêm phía xa xa.

Tiếng cười của Hàn Phượng vang lên ở bên tai Tống Hi.

Người đàn ông ở rất gần cô.

Cô cảm thấy mình giống như là một miếng nhân sandwich kẹp ở giữa cửa sổ sát đất và Hàn Phượng.

Lúc đầu, Hàn Phượng chỉ đơn thuần muốn trêu chọc Tống Hi, nhưng anh không ngờ đến đường cong tuyệt đẹp của cổ cô và mùi hương trên cơ thể cô lại có thể kí©h thí©ɧ mọi giác quan của anh.

Hàn Phượng không chắc mình mình có thể kiểm soát bàn tay mình được hay không, sau đó du͙© vọиɠ lớn hơn lý trí, anh giơ tay ra xoay người Tống Hi lại.

Mặt đối mặt, Tống Hi không đi giày cao gót trông có vẻ bất lực và nhỏ nhắn.

Đôi mắt cô sáng rực rỡ, thật sự rất đẹp.

Bên trong đôi mắt cô như có *thiên ngôn vạn ngữ, Hàn Phượng muốn đọc kỹ từng chữ một trong đôi mắt cô, lòng ngứa ngáy đến khó nhịn.

*千言万语 (thiên ngôn vạn ngữ): nghìn lời nói, vạn câu thề

Anh cúi người, hai tay chống lên trên cửa sổ sát đất, hầu kết gợi cảm lăn lộn, anh như nhìn trúng con mồi tuyên bố: “Tống Hi, anh muốn hôn em.”

Editor: Chỗ này đổi thành iêm cho nó kí©h thí©ɧ :>>

“…”Tống Hi chưa từng nghĩ đến Hàn Phượng sẽ có dáng vẻ này, theo bản năng lùi về sau một bước, nhưng cô đã không còn đường lui.

Sau lưng là khung cảnh ban đêm nhìn từ tầng 21 xuống, người đàn ông trước mặt trông như là quân tử nho nhã, nhưng thực chất đã bộc lộ ra tính xâm lược hiếu thắng của anh, vẻ điềm đạm không ham muốn gì ngày thường đều là giả tạo!

Thật ra Hàn Phượng đã kiểm soát rất tốt, trước khi Tống Hi chưa đồng ý, anh chỉ nhốt cô vào tường thành của mình, không tiến lên tấn công cô.

Nhưng sức hấp dẫn tìиɧ ɖu͙© của việc dụ dỗ lẫn nhau thì không ai có thể ngăn cản được.

Tống Hi chưa bao giờ nghĩ đến việc phát triển quan hệ với Hàn Phượng.

Nhưng đêm đó Hàn Phượng tựa vào cửa kính xe nhắc cô phải báo bình an khi về đến nhà với anh, dù cô biết không nên nghĩ nhiều, nhưng đoạn ký ức về khoảnh khắc đó quá ngọt ngào, cho dù cô cố tỏ ra mạnh mẽ đến đâu thì trong lòng cô cũng có lúc yếu ớt muốn người khác che chở cho mình, khi đó Hàn Phượng liền trở thành hoàng tử trong mơ của cô.

Tống Hi khó khăn cắn môi dưới, nếu lúc này cô gật đầu, chẳng lẽ lại đổ lỗi cho rượu gây ra sai lầm.

“Đừng cắn, bị thương sẽ không đẹp nữa đâu.” Hàn Phượng vươn tay ôm lấy nửa khuôn mặt Tống Hi, ngón tay cái vuốt ve khóe miệng cô, khóe miệng nhếch lên một nụ cười xấu xa:“… Hay là em cắn anh đi.”

Độ ấm trong thuộc về lòng bàn tay của người đàn ông, nhẹ nhàng xoa xoa, phá tan phòng bị của cô hòa tan cô thành một bãi nước.

Thì ra cô không bài xích anh, thậm chí Tống Hi nghe thấy tiếng trái tim khẽ động khi cô nghe được giọng Hàn Phượng.

Tống Hi thả lỏng một chút, bất luận phía trước và phía sau đều là vách núi, cô biết trước mình sẽ bị tan xương nát thịt, nhưng cô lại thấy không đáng sợ đến như vậy.

Cô nghiêng đầu nhìn kỹ người đàn ông này.

Một lát sau, Một lúc sau, cô cười với anh: “Anh đều nói như vậy với phụ nữ à?”

“Em đoán xem?” Khóe mắt Hàn Phượng hơi cong lên, nhìn người phụ nữ dần dần dỡ trái tim xuống, nụ cười lan tràn trên mặt anh, đôi tay to nắm chặt eo Tống Hi, nâng cô lên không trung, đặt cô ngồi lên trên bàn sách. Sau đó, bình tĩnh nói với: “Tống Hi, có rất nhiều chuyện xảy ra mà không có lý do, nhưng em lại không thể cản được nó.”

“Cho nên?”

“Cho nên… Em muốn thử ăn anh không?”

Hàn Phượng cường thế xâm chiếm khiến Tống Hi kinh ngạc khẽ nhếch miệng thơm. Hai mảnh môi mỏng của cô không lạnh lùng giống như cô luôn toát ra sự dịu dàng, thơm ngát.

Đây là lần gặp thứ hai anh gặp cô, nhưng anh không hối hận về quyết định sẽ hôn cô.