Chương 13: Có thai năm tuần

Editor: Matcha Kem Cheese

Hàn Phượng đã đi công tác ba ngày nay.

Đây là một chuyện tốt với Tống Hi, cô có không gian riêng tư để có thể suy nghĩ một số chuyện sau khi sinh con như đặt trước trung tâm ở cữ, công việc trước khi nghỉ sinh con, còn phải tìm một người bảo mẫu đáng tin cậy….

Lúc Giản Mỹ biết Tống Hi đang định một mình sinh con, vẻ mặt oán giận hỏi: “Tiểu Hi, em nói thật đi có phải Hàn Phượng không muốn chịu trách nhiệm không?〞

Tống Hi lắc đầu, chính cô cũng không phát hiện trên mặt cô đã nở một nụ cười dịu dàng, giải thích giúp Hàn Phượng:“Hàn Phượng không phải là người như vậy. 〞

“Vậy vì sao?〞

“Chị Giản Mỹ có rất nhiều lý do… Nhưng lý do em nghĩ là quan trọng nhất là em không chắc em có thể nắm lấy cuộc sống của một người khác, mà đứa nhỏ là vô tội, em hy vọng con em có thể lớn lên trong một gia đình hạnh phúc, nên em không muốn có áp lực… 〞

Giản Mỹ đã hiểu, cuộc sống gia đình lúc nhỏ của Tống Hi vẫn luôn để lại bóng ma tâm lý trong cô, tuy thỉnh thoảng cô sẽ nói xấu em chồng, nhưng tính cách Hàn Phượng rất tốt, tố chất tâm lý cũng tốt… Cô vẫn hy vọng Tống Hi có thể tin tưởng một chút: “Tiểu Hi, không phải trong lòng ai cũng sẽ sinh bệnh, Hàn Phượng sẽ không đâu. 〞

Tống Hi vẫn cười, không phủ nhận Giản Mỹ, chỉ nói: “Lúc ba giờ có một nhóm khách hàng muốn đến xem váy cưới, em đi chuẩn bị trước đây.〞

Tống Hi thừa nhận, cô có tâm bệnh.

Dù cho cô có nghe thấy câu kia của Hàn Phượng:“Tống Hi, chúng ta thử đến với nhau đi " nhưng trong lòng cô vẫn không muốn chấp nhận như cũ.

Từ khi biết cô có thai, cô liền không muốn nói cho bất kỳ thành viên nào trong gia đình biết.

Bố mẹ Tống Hi vẫn còn khoẻ, đang ở cùng anh và chị dâu cô.

Sống ở một thành phố xa xôi. Cô cảm thấy khoảng cách này là vừa phải.

Tống Hi kém anh trai Tống Minh năm tuổi, khi Tống Minh lên thành phố học đại học, ba Tống nɠɵạı ŧìиɧ, mẹ Tống biết nhưng không muốn đối mặt, vẫn duy trì hôn nhân, nhưng không khí gia đình đã lâm vào bi thương nặng nề, giống như không muốn cho ai hít thở.

Mẹ Tống mang tất cả sự thất vọng của hôn nhân đổ lên đầu người duy nhất mà bà có thể khống chế là Tống Hi, bởi còn nhỏ nên cô là người duy nhất không thể rời khỏi cái nhà này.

Mẹ Tống dùng ánh mắt buồn bã, vẻ mặt lạnh lùng đột ngột, dùng giọng điệu trách cứ… với bất cứ cái gì liên quan hệ đến cảm xúc và đến tiền bạc, bà muốn Tống Hi biết mình đã trả giá bao nhiêu cho cái gia đình này, muốn Tống Hi biết ba Tống đã tàn nhẫn với cái nhà này như thế nào, muốn Tống Hi đồng cảm với sự hy sinh của bà.

Có một khoảng thời gian, Tống Hi không thể ngủ ngon giấc, bởi vì nửa đêm, mẹ Tống sẽ bưng sữa bò nóng vào trong phòng cô, đánh thức Tống Hi đang ngủ say dậy, sau đó bày ra vẻ mặt từ ái muốn cô uống hết sữa, mong cô khỏe mạnh, mong cô học tập tiến bộ, giống như là một người mẹ hiền. Nhưng sáng sớm hôm sau, mẹ Tống lại thay đổi thái độ, trầm mặt, ánh mắt lạnh nhạt, không nói lời nào, càng không đáp lại, làm người khác không thể biết được thái độ của bà, mà Tống Hi không có gan xòe tay ra xin mẹ Tống cho tiền cơm trưa, cũng chính vào khoảng thời gian cấp ba đó cô ngồi cùng bàn với Giản Mỹ mới chuyển trường đến nên cô không còn phải chịu đói vào mỗi buổi trưa nữa.

Tống Hi thật sự rất liều mạng, cắn răng thi vào trường đại học thành phố S với số điểm cao, cô chỉ muốn xa nhà tìm sự tự do và giải thoát.

Dù mẹ Tống có cưỡng ép như thế nào, Tống Hi cũng liều mạng chạy thoát.

Cô có cảm thấy hận không?

Không, cô không hận.

Bởi vì hận sẽ chỉ làm mình lún sâu vào cảm xúc bị tra tấn đáng chết.

Mà trong chuyện này cô không sai nên cô không muốn mình phải đau khổ vì chuyện đó.

Chỉ là cô… Sợ hãi, chán ghét.

Sợ hãi cảm xúc quá khích của mẹ, chán ghét bố đứng ngoài cuộc.

Cho nên cô chọn cách tin tưởng vào sức mạnh của bản thân.

Tống Hi đến phòng trà nước, uống nửa ly nước ấm, lắc đầu, vực dậy tinh thần một lần nữa đi tiếp khách.

Nhưng cô không ngờ người khách đến lại là người cô đã từng gặp.

“Là cô? "Quách Dương Dương trang điểm thời thượng tinh xảo lộ ra biểu tình kinh ngạc, tựa như vui vẻ lại như đánh giá.

“Đã lâu không gặp. 〞 Tống Hi cong môi cười, duy trì vẻ mặt vừa lịch sự ổn trọng nhưng không mất đi sự thân thiết trong công việc.

Nhân lúc trong phòng thử đồ chỉ còn lại Tống Hi và Quách Dương Dương, cuối cùng Quách Dương Dương không nhịn được, nhướng mày hỏi: “Cô vẫn còn ở bên Hàn Phượng à? 〞

“…Đúng vậy. 〞 Tống Hi không muốn tự vả, nhưng trước mắt cô vẫn chưa dọn ra khỏi chỗ Hàn Phượng nên cũng coi như là như vậy đi.

Quách Dương Dương không để ý đến Tống Hi do dự trong vài giây, ngay sau đó hỏi chuyện cô ấy để ý nhất trong lòng:“Hàn Phượng không đề cập đến chuyện kết hôn à? 〞

Tống Hi cũng không muốn nói quá rõ ràng về chuyện hai người nên chỉ nói một câu “Tạm thời chưa nghĩ đến " nhưng rơi vào trong tai Quách Thiếu Dương đang có ý đoán mò lại thành ý khác, cô ta đắc ý bĩu môi:“Tôi đã nói rồi mà, tiểu Hàn tổng không phải là người tốt đẹp gì đâu, cô vẫn nên rút lui khỏi chiến trường đó đi, tôi bây giờ đã tìm được một vị hôn phu có điều kiện không tệ rồi đó. 〞

Tống Hi muốn nói, vị hôn phu của cô kém xa anh ấy, không chỉ điều kiện bên ngoài mà thái độ săn sóc cũng đều kém xa. Nhưng việc đả kích cô dâu mới là không có đạo đức chút nào, cô không muốn làm cho hôn nhân người khác có một vết nứt, cuối cùng cô chuyển đề tài khác.

Tống Hi cũng không ghét Quách Dương Dương, ngược lại cô còn thưởng thức cô ấy.

Bởi vì cô luôn thiếu đi sự nhiệt tình hoạt bát mà Quách Dương Dương có.

Lần đầu gặp Quách Dương Dương là hôm Hàn Phượng đưa Tống Hi đến nhà hàng kiểu Hong Kong.

Tống Hi biết nhà hàng này mới mở một năm đã rất nổi tiếng nghe nói phải đặt trước một, hai tháng, giá còn rất cao, nhưng cái đặc sắc là đồ ăn có cả màu sắc lẫn hương vị, là nhà hàng được một ngôi sao nổi tiếng đầu tư.

Khi xuống xe, Hàn Phượng đỡ lấy eo Tống Hi: “Đường này lắm sỏi đá, em lại đi giày cao gót nên dựa vào anh đi đi. 〞

Tất nhiên Tống Hi không muốn xấu hổ nên ngoan ngoãn chuyển trọng tâm sang người Hàn Phượng.

Chắc cô đã từng làm với người đàn ông này hai, ba lần nên khi cảm nhận được đường cong cơ bắp rõ ràng trên người anh, dù lúc này cả hai đều mặc quần áo hoàn chỉnh nhưng Tống Hi vẫn không thể nhịn được nghĩ đến chuyện đó, hai má đỏ ửng lên, cả người nóng lên, lý trí yếu đi, bụng dưới hư không, muốn ăn sạch người đàn ông này.

Đây là một sự mong đợi chết tiệt, cô biết rõ trên núi có hổ nhưng vẫn đi vào trong hang hổ.

Nhưng cô chưa làm gì được anh thì đã bị người đàn ông này ăn sạch sẽ ở trên giường rồi.

Vào nhà hàng, Hàn Phượng nói tên với người phục vụ, sau đó cúi đầu, mở miệng thổi gió ở bên tai cô nói: “Anh dẫn em đến nơi này hẹn hò, nhưng thật ra anh đang đi khảo sát cho công việc, em có thấy anh quá đáng không? 〞

“Quá đáng. 〞 Tống Hi liếc Hàn Phượng một cái, giọng điệu nghiêm túc. Chỉ chưa nói, anh thổi vào tai và cổ em đến ngứa ngáy tê dại rồi.

Hàn Phượng bị cô làm cho buồn cười.

Trong lúc chờ người phục vụ mang đồ ăn lên, thì họ trùng hợp gặp bạn Hàn Phượng.

Hàn Phượng không kiêng dè để Tống Hi tiếp xúc với bạn anh.

“Hiếm khi thấy tiểu Hàn tổng của chúng ta một mình đi ăn cơm với phụ nữ nha." Có người nói đùa.

“Tôi cũng muốn được tiểu Hàn tổng mang lên sân khấu nha, đáng tiếc người ta không cảm thấy hãnh diện." Quách Dương Dương nhảy ra đầu tiên.

Sau đó Tống Hi mới biết được, mấy người này đều là công tử với thiên kim tiểu thư, Hàn Phượng không thân với bọn họ, nhưng cũng không xa lạ gì, thật ra bọn họ cố tình tìm đề tài để bắt chuyện với anh.