Chương 6: Có thai bốn tuần

Tống Hi không trả lời Hàn Phượng.

Hàn Phượng cũng không muốn Tống Hi phải đưa ra một lý do.

Đây chỉ là muốn thử nhau thôi.

Nhưng không phân cao thấp.

Hàn Phượng mở miệng muốn đưa Tống Hi về, cô không làm ra vẻ từ chối nữa, bữa tối này đã tiêu hao rất nhiều tinh thần của cô, huống chi anh đã biết chuyện cô có thai, lập trường kiên trì của cô giống như không đứng vững được nữa.

Ai, vốn dĩ là chuyện của một người giờ lại thành ảnh hưởng đến nhiều người ai cũng đều muốn cô đưa ra quyết định làm tâm tình Tống Hi phiền loạn, vừa lên xe liền nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Cô nghe thấy loáng thoáng Hàn Phượng ở bên nói địa chỉ nhà cô cho tài xế, sau đó cô liền mất đi ý thức.

Hàn Phượng thấy Tống Hi ngủ gật giống như gà con mổ thóc, ngủ không thoải mái, còn có chút đáng thương liền duỗi tay ôm cô vào trong lòng. Khi ngủ cùng nhau trước kia cô cũng vậy, cô ngủ không an ổn, một động tĩnh nhỏ cũng có làm cô bừng tỉnh, nhưng lúc này cô ngủ rẩt sâu, ngoan ngoãn ở trong ngực anh.

Bởi vì mệt mỏi?

Hay bởi vì có thai?

Dọc theo đường đi Hàn Phượng nghĩ nguyên nhân khiến cho Tống Hi ngủ ngon lành như vậy, anh có thể chắc chắn rằng thứ làm cô thay đổi không phải là mình.

Thực nhanh anh đã chuyển hướng suy nghĩ đến chuyện kết hôn.

Ở bên ngoài ban công anh đã nghe chị dâu nói về chuyện Tống Hi đã mang thai, anh ngẩn người.

Anh cho rằng Tống Hi không phải là đối tượng kết hôn thích hợp, lại không nghĩ đến có một ngày cô trở thành mẹ của con mình.

Vai anh run lên, không nhịn được cười ra tiếng. Không liên quan đến *hỉ nộ ái ố, anh chỉ cảm thấy ông trời CMN quá thích trêu ngươi.

*Hỉ nộ ái ố: Hỷ nghĩa là vui mừng, hoan hỷ

Nộ nghĩa là tức giận, bực tức

Ái nghĩa là yêu thương, yêu mến

Ố nghĩa là thù hận, căm ghét mức độ thậm tệ

Ý chỉ những cảm xúc khó kiềm chế của con người

“Quay đầu đến khu nhà Hoàng Ngụ trung tâm thành phố.” Hàn Phượng nói với người lái xe.

Có lẽ quyết định này của Hàn Phượng sẽ làm thay đổi cả tương lai của Tống Hi.

Nếu cô sớm biết rằng vận mệnh của cô sẽ thoát khỏi khống chế thì khi đó cô chắc chắn sẽ không nhận chìa khóa xe từ tay Hàn Phượng.

Lần đầu tiên hai người gặp nhau là trong tiệc cưới của Hàn Long và Giản Mỹ.

Tuy Tống Hi đã từ chối làm phù dâu nhưng bởi vì trong hôn lễ Giản Mỹ sẽ mặc cả sườn xám và váy cưới trắng tinh, mấy bộ lễ phục này đều được thiết kế riêng, nhà tạo hình cũng đến, cho nên Tống Hi vẫn phải ra vào phòng nghỉ của tân nương nhiều lần để hỗ trợ, cũng bởi vậy mà nghe thấy mấy người hỗ trợ đàm luận về ── tiểu Hàn tổng.

Người đàn ông độc thân hoàng kim.

Giá trị nhan sắc cao, dáng người đẹp, cười ưu nhã, thân phận địa vị không tầm thường, lễ nghi và phép tắc đều ổn hết.

Ở hiện trường hấp dẫn không ít ánh mắt của mọi người… Đặc biệt là phụ nữ.

Tống Hi thừa nhận Hàn Phượng này rất đáng được khen ngợi, nhưng cô chỉ thưởng thức, không có như mấy người phụ giúp lợi dụng mối quan hệ tốt với tân nương để tìm cơ hội bắt chuyện với Hàn Phượng.

Tiệc cưới hào môn, mấy nhân vật nổi tiếng trong giới *chính thương đều tham dự, có tới một trăm bàn tiếp khách, Hàn Phượng đi xuống giúp anh trai chặn lại không ít rượu, nên được dìu đến phòng nghỉ nghỉ ngơi trên sô pha.

*Chính thương: Chính trị+Thương nhân

Khách sạn 5 sao phục vụ rất tốt, tặng cả canh giải rượu, vốn là không liên quan đến Tống Hi, nhưng vòng đi vòng lại lại đến tay cô, người phục vụ hỏi cô có bận không rồi bảo cô đến phòng nghỉ đưa cho tiểu Hàn tổng, cô liền quang minh chính đại đi đến.

Cô đã đến tận đấy rồi nhưng cũng không coi Hàn Phượng thành báu vật, tâm tình đặc biệt bình tĩnh, nên làm cái gì thì làm cái đó.

“Tiểu Hàn tổng? Có người bảo tôi đưa canh giải rượu đến đây cho anh.” Tống Hi nói ở trong không gian an tĩnh có vẻ đột ngột.

Qua vài giây, Hàn Phượng chậm rãi mở mắt ra như mỹ nhân hơi say, mơ mơ màng màng, mày nhăn lại càng tăng thêm vẻ đẹp của sự ưu thương, nhưng mà Tống Hi tựa như vừa nhìn đã hiểu trong mắt Hàn Phượng là sắc thái người khác chớ quấy rầy.

Tống Hi đặt canh giải rượu lên bàn trà nhỏ bên cạnh Hàn Phượng, rồi xoay người đi.

Lúc thấy Tống Hi đóng cửa lại, sự bực bội bị người khác quấy rầy của Hàn Phượng dần dần dịu xuống.

Trước đây, anh đã nghe qua tên Tống Hi rồi.

Trước đó Giản Mỹ đã hỏi Hàn Long rằng anh có quen mấy người trẻ tuổi độc thân sáng sủa không, cô muốn giới thiệu đối tượng cho Tống Hi.

Anh không nhớ rõ Giản Mỹ nói về Tống Hi bằng bao nhiêu lời hay, chỉ có một câu khắc ở trong đầu mãi lâu sau cũng không tiêu tan đi ── phụ nữ đều được làm từ nước, Tống Hi là một dòng suối nhỏ thanh khiết, không nóng nảy tùy ý, ở chung với cô rất tự tại thoải mái.

Có thể tự tại như thế nào?

Có thể thoải mái đến như thế nào?

Đối mặt với người phụ nữ tùy ý đến gần anh này, tim Hàn Phượng sinh ra tò mò.

Thực ra chỉ là tò mò, không có bất kỳ ý tưởng không chính đáng gì.

Vốn dĩ hai người là hai đường thẳng song song, nên khi Tống Hi giúp Giản Mỹ cởi trang sức và lễ phục ra liền xách túi lên. Khi chuẩn bị rời đi liền bị Hàn Phượng ngăn cản.

Hàn Phượng vòng qua mấy người cả trai lẫn gái vây quanh anh, đứng ở trước mặt Tống Hi.

Anh đánh giá mọi góc độ của cô, làm cô không thể không ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông đã uống say nhưng lại như không say này.

“Cô có uống rượu không?” Giọng Hàn Phượng như một loại rượu quý, nghe thêm vài câu cũng đủ khiến người khác nửa tỉnh nửa say.

Tống Hi nhướng mày, không rõ ý của Hàn Phượng, nhưng anh là em chồng của bạn tốt nên cô vẫn mở miệng trả lời: “Không.”

Hàn Phượng móc chìa khóa xe trong túi ra, nhét vào tay Tống Hi: “Cô tiện đường thì đưa tôi về đi.”

Người đàn ông này quá tự nhiên làm Tống Hi trố mắt… Bọn họ chưa đến nỗi thân thiết như vậy mà?

“Cô có biết lái xe không?” Tống Hi không đáp lại, Hàn Phượng lại hỏi tiếp.

Đương nhiên đáp án của Tống Hi sẽ là không, nhưng anh vẫn tìm được lý do đi theo cô.

Cuối cùng anh vẫn không cho những người nhiệt tình muốn đưa anh về nhà một cơ hội.

Con trai thì muốn nói chuyện hợp tác với anh; con gái thì muốn nói chuyện tình cảm với anh.

Bây giờ anh không muốn nói chuyện, chỉ muốn về nhà tắm rửa rồi ngủ một giấc.

Có người lên tiếng phía sau Hàn Phượng, Tống Hi đã nhìn ra.

Nể mặt Giản Mỹ, đã đưa Phật thì nên đưa đến Tây Kinh, Tống Hi nói: “Tôi biết lái xe, chúng ta đi thôi.”

Hai mắt của Hàn Phượng còn mang theo men say tức khắc thanh tỉnh hơn, quay đầu lại nhìn những người khác đã rời đi. Dù anh cảm thấy rất phiền nhưng anh vẫn cười với những người làm ăn khác, đủ lịch sự không nịnh nọt, trong chu đáo lại lộ ra một chút xa cách, sau đó đút tay vào túi đi theo Tống Hi rời đi.