Chương 9: Có thai bốn tuần

Mấy ngày nay Hàn Phượng rất ân cần.

Bởi vì anh chột dạ.

Đêm tình cảm mãnh liệt hôm đó anh quá càn rỡ. Khi nam căn anh được cái miệng nhỏ ấm áp liếʍ mυ"ŧ, một nửa là anh ích kỉ, một nửa là anh không nhịn được nên đã bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào trong miệng cô. Phần lớn đàn ông đều thích khẩu giao mạnh bạo, anh làm đến nỗi hốc mắt Tống Hi đỏ lên giống như thỏ con, sau đó cô nôn dữ dội nhưng không nôn ra được cái gì, một giọt nước mắt của cô nhỏ giọt xuống mu bàn tay anh.

Nước mắt nóng bỏng là sự lên án mạnh mẽ nhất, lời Hàn Phượng muốn nói cũng kẹt trong cổ họng, anh nghĩ đến những cách đền bù khác cho cô.

Nhưng đó không phải là điều cô muốn mà là để loại bỏ cảm giác tội lỗi của anh khi bắt nạt cô.

Hàn Phượng dẫn Tống Hi đi mua sắm, ngoài đồ gia dụng, anh còn lên mạng tra tất cả những loại thực phẩm ngăn ngừa nôn nghén và những đồ ăn tốt thai phụ rồi bỏ hết vào trong giỏ hàng.

Tống Hi không định mua thêm quần áo, nhưng anh cứ khăng khăng muốn mua thêm cho cô.

Tống Hi bị hành động của Hàn Phượng làm cho bối rối, anh và cô đang ở trong tình trạng tình cảm chưa rõ ràng, nếu thêm tiền bạc vào có phải sẽ càng phức tạp hơn không.

“Hàn Phượng, em có thai không phải lỗi của anh, anh không cần phải cảm thấy tự trách hoặc áy náy. Nói thật, em không muốn giữ con lại, em biết suy nghĩ này rất tàn nhẫn, nhưng con đến là chuyện ngoài ý muốn, mà em và anh đều chưa sẵn sàng để bước vào một quan hệ hứa hẹn…” Cô tìm một từ và phân tích thực tại và góc độ suy nghĩ của mình cho Hàn Phượng hiểu.

Hàn Phượng miễn cưỡng nhếch khóe miệng lên, trong nụ cười lộ ra một tia ngượng ngùng hiếm thấy.

Chuyện anh thấy áy náy lúc này không phải là chuyện đứa con trong bụng cô, mà là chuyện anh phóng đãng, anh không dừng lại được khiến cô nôn thốc nôn tháo, dáng vẻ chật vật kia của cô khiến anh sợ hãi.

Đến ngày khám thai định kỳ của Tống Hi, Hàn Phượng bảo thư ký hoãn cuộc họp lại, đưa Tống Hi đi khám.

Hàn Phượng cho rằng anh sẽ rất bình tĩnh, nhưng khi bước vào phòng khám, thấy có hơn một nửa thai phụ không có chồng đi cùng, còn có vài thai phụ bụng đã to, đỡ eo, tựa như đi lại cũng rất khó… Anh theo bản năng nghĩ đến bụng Tống Hi dần dần to lên, tay chân mảnh khảnh của cô có thể chịu đựng được không? Lúc đó cô có nhờ anh giúp đỡ không?

Anh bắt đầu cảm thấy may mắn bởi sự kiên trì của mình khi không để Tống Hi đi một mình đến khám.

Thời kỳ đầu mang thai, phôi thai quá nhỏ, không thể siêu âm bụng được, nhưng để xác định vị trí làm tổ và tình trạng phát triển của phôi thai, nữ bác sĩ vẫn kiến nghị cô làm siêu âm qua đường âʍ đa͙σ, nếu cô không muốn làm thì một hai tuần sau lại đến kiểm tra.

Đau dài không bằng đau ngắn, Tống Hi cho rằng mình không có nhiều thời gian để chờ đợi, nên để nữ bác sĩ sắp xếp.

Tống Hi cũng không muốn để Hàn Phượng thấy mình làm siêu âm, cô mở miệng hỏi anh có muốn đi ra ngoài một lát không. Rốt cuộc chuyện này cũng giống như khám phụ khoa, đầu dò của máy siêu âm sẽ cắm vào trong đường đi của cô, ngoài việc quá riêng tư còn có tâm trạng phản bội không thể giải thích được, rõ ràng chỉ là kiểm tra, nhưng lại có một sự kỳ quái không thể diễn tả được.

Cô không ngờ nữ bác sĩ lại cho rằng người làm cha phải theo sát bên cạnh thai phụ là tốt nhất, mới hiểu được vợ mình vất vả như thế nào, mới biết được quá trình lớn lên của con mình từ trong phôi thai, nên chỉ kéo rèm xuống, bảo Hàn Phượng ngồi chờ ở bên ngoài rèm.

Không nhìn thấy, nhưng Hàn Phượng có thể nghe thấy tiếng bác sĩ bảo Tống Hi thả lỏng, sau đó nghe bác sĩ nói điểm đen nhỏ đó là bảo bối nhỏ của cô và anh, buồng trứng cô sạch sẽ, không có dấu hiệu mang thai ngoài tử ©υиɠ, nhưng phôi thai vẫn còn rất nhỏ, tử ©υиɠ có dấu hiệu xuất huyết. Bác sĩ dặn dò Tống Hi nên nghỉ ngơi nhiều hơn để dưỡng thai.

Đây không phải là chuyện nói về anh, anh chỉ là một người đứng xem nhưng Hàn Phượng cảm thấy cảm thấy l*иg ngực nhói lên, tim đập mạnh mẽ vô cùng.

Nghe bác sĩ nói chuyện với Tống Hi, anh đã có thể tưởng tượng ra có một hạt đậu nhỏ đen nhánh đang đâm chồi bén rễ ở trong tử ©υиɠ cô, mười tháng sau sẽ chào đời, có lẽ hạt đậu nhỏ cũng đang tập nói để ra chào hỏi bọn họ trong tương lai.

Sự tưởng tượng này không kéo dài quá lâu, sau khi Tống Hi đi ra đột nhiên khóc nức nở, bóp chặt trái tim đang thổn thức của anh.

Bác sĩ dặn dò Tống Hi chú ý đến tình trạng xuất huyết trong mấy ngày qua, không được chủ quan đồng thời còn dặn dò anh người sắp làm ba chia sẻ nỗi vất vả với vợ. Ổn định ở giai đoạn đầu thai kỳ là chuyện rất quan trọng, nói bóng nói gió chỉ ra tình trạng thai nhi không được tốt lắm.

Hàn Phượng không hỏi, muốn Tống Hi tự nói với anh, đến khi hai người lên xe, cô gục đầu xuống, cô hiếm có vẻ mặt không biết làm sao nói: “Hàn Phượng, xin lỗi, em do dự, vừa rồi sau khi làm siêu âm xong em chảy rất nhiều máu, em cho rằng con đã mất rồi. Ở trong khoảnh khắc kia em mới cảm nhận được thì ra con thật sự tồn tại, hơn nữa còn cảm nhận được khi con đau thì em cũng đau, cho nên em nghĩ em không bỏ con được.”

Tự vả thật là đau, nhưng Tống Hi không nói dối được, cô càng không thể bỏ con đã thành một điểm đen nhỏ được.

Cô đã cho rằng mình rất kiên cường, cho rằng mình là một người phụ nữ ý chí sắt đá.

Anh cũng rất muốn nói vừa mới đây anh mới cảm nhận được con đang tồn tại thật, và anh đã là bố của một hạt đậu nhỏ còn chưa thành hình rồi.

Phong cách như thế thật sự không phù hợp với tính cách của anh và cô. Vì vậy sau khi suy nghĩ rất nhiều, vào buổi tối hôm đó Tống Hi lại đưa ra một câu trả lời không thỏa đáng:“Nếu con có thể bình an vượt qua giai đoạn đầu, em sẽ sinh con ra, anh sẽ là ba của con, anh có thể đến gặp con bất cứ lúc nào, nhưng anh không cần kết hôn với em, cũng không cần cố tình nói chuyện tình cảm với em.”

Hàn Phượng lau mặt, người phụ nữ Tống Hi nữ nhân này thật sự rất cứng cỏi. Cho dù thỉnh thoảng lộ ra chút nhu nhược cũng đều là giả à!

“Tống Hi, nếu em muốn sinh con ra thì em phải kết hôn với anh, trừ khi em chọn phá thai thì anh mới không nói gì nữa.” Hàn Phượng nói ác liệt hơn, chính anh cũng đã quên một tháng trước anh đã từng có ý định chia tay với Tống Hi.