Chương 44: Bí ẩn tầng tầng lớp lớp

Mãi đến buổi chiều, Miêu Miêu và Đậu Đậu tan học trở về, Diệp Phàm mới rời khỏi đạo quán.

Cuối cùng thời gian vẫn để lại dấu vết trên người mỗi người, hai cô gái đã mười hai mười ba tuổi, lớn lên xinh đẹp duyên dáng yêu kiều, nhưng nhìn thấy người bọn họ từng gọi là anh Phàm lại không có chút ấn tượng, trái lại nhút nhát nhìn anh.

Đối với hai cô bé mà nói, anh giống như một người không quen biết.

Rời khỏi đạo quán, Diệp Phàm không trở về biệt thự, mà lái xe đi dạo trên đường thủ đô.

Trong lòng anh rối bời.

Người phụ nữ từng cho anh quyền pháp vô danh, là khách hành hương ở Thanh Uyển Quan.

Chu béo có chút ấn tượng với người này, dựa theo lời Chu béo, sau khi lão Quan chủ đi về cõi tiên, người này chưa từng xuất hiện lần nữa.

Nhưng mà...

Nếu không phải tình cờ biết được tin, anh căn bản không thể tin người phụ nữ cho anh quyền pháp Vô danh, quen biết với lão quan chủ, hơn nữa một năm trước, người này từng tới Thanh Uyển Quan, tiếp đãi người phụ nữ này không phải ai khác mà chính là Chu béo.

Cẩn thận nhớ lại chi tiết hôm nay nhìn thấy Chu béo, một người tám năm trước chỉ ở chung ba tháng, hơn nữa tám năm sau khí chất thay đổi, bạn có thể liếc mắt một cái liền nhận ra được không?

Diệp Phàm đảm bảo mình có thể làm được, đừng nói chỉ tám năm không gặp, cho dù chỉ từng gặp một lần, còn phẫu thuật thẩm mỹ thay đổi hoàn toàn, anh cũng có thể liếc mắt một cái liền nhận ra.

Nhưng bản lĩnh này của anh không phải có ngay từ đầu, mà trải qua tám năm rèn luyện, cộng thêm hiệu quả của quyền pháp vô danh mới bồi dưỡng ra.

Chu béo chỉ là một người bình thường, sao anh ta có thể nhận ra mình? Rất rõ ràng, Chu béo biết tin của anh trước, cũng biết bộ dạng hiện giờ của anh, đây mới là giải thích hợp lý.

Như vậy, rốt cuộc là ai nói ra tin tức về anh?

Người phụ nữ thần bí, lão Quan chủ, hay là... lão gia giả chết kia?

Cẩn thận nghĩ lại, năm đó anh rời khỏi nhà họ Diệp, vì sao lại may mắn như vậy, gặp được lão Quan chủ? Không chỉ lão Quan chủ, còn có người phụ nữ thần bí và quyền pháp vô danh, thật sự chỉ vì có duyên với mình sao?

Tám năm anh lừa tôi gạt trong thế giới ngầm, khiến Diệp Phàm hiểu rõ, có lẽ trên thế giới này có rất nhiều chuyện có duyên phận, nhưng tuyệt đối sẽ không dễ dàng rơi vào một người như thế, càng đừng nói duyên phận liên tiếp như vậy.

Cộng thêm anh vốn không phải người nhà họ Diệp, vì sao lão gia vẫn tốt với anh từ nhỏ tới lớn như thế?

Rốt cuộc là mọi người đang che giấu chuyện gì?

Diệp Phàm hiểu rõ, chỉ cần mình tìm được lão gia, có lẽ mọi chuyện có thể giải quyết dễ dàng, nhưng bây giờ lão gia đang ở đâu?

Lại nghĩ sâu xa hơn, lão gia lấy tính mạng mình yêu cầu anh về nước, còn trực tiếp đuổi mình tới Hải Đông, hơn nữa mình mới cùng Sở Thanh Nhã ra khỏi cục dân chính, thì nhận được tin lão gia đã chết...

Trước đây cảm thấy những chuyện này là trùng hợp, nhưng thật sự là trùng hợp, chứ không phải cố ý sắp xếp sao?

Nếu thật sự là cố ý sắp xếp, lão gia sẽ tưởng tượng ra được anh muốn làm loạn nhà họ Diệp, mấy năm nay tuy không nói rõ mình đang làm gì cho lão gia, nhưng thực tế Diệp Phàm để lộ không ít, lão gia biết rất rõ về thực lực của anh.

Như vậy lão gia tại sao lại làm cái mộ rỗng?

Cửa kính xe mở ra, một tay của Diệp Phàm nắm tay lái, một tay kẹp điếu thuốc lá, những người hiểu rõ anh đều biết, chỉ khi anh suy nghĩ không ra chuyện gì đấy, anh mới hút thuốc.

Lão gia sắp đặt những chuyện này không biết vì lý do gì, nhưng có một chuyện rất rõ ràng, đó chính là lão gia, lão Quan chủ còn có người phụ nữ thần bí, nhất định là giữa bọn họ có liên hệ mà mình không biết.

“Lão gia, cháu rất chờ mong gặp lại ông.”

Dụi điếu thuốc, trong mắt Diệp Phàm tỏa ra ánh sao, cho dù là chuyện gì, anh cho rằng mình đều có thể giải quyết, đây là sự tự tin được tạo ra dựa vào thực lực.

Bảy năm tung hoành trong thế giới ngầm, chuyện bí hiểm hơn nữa, tàn khốc hơn nữa, tàn nhẫn hơn nữa anh đều gặp rồi, không có chuyện gì có thể dao động được tim anh.

Đánh tay lái, Diệp Phàm rẽ vào đường về biệt thự, anh sẽ không để Diệp Nguyệt lo lắng cho mình.

Lái chừng mười phút, Diệp Phàm hơi nhíu mày, bắt đầu từ nửa tiếng trước, có một chiếc xe Buick màu trắng luôn đi theo anh.

Càng tới gần khu dân cư Quang Minh, rõ ràng là trên đường có ít xe hơn, nhưng chiếc xe Buick màu trắng vẫn theo đuôi như cũ, Diệp Phàm hơi nhếch miệng, từ trước tới nay anh chưa từng thấy ai theo dõi hung hãn như vậy.

Két...

Tiếng phanh chói tai vang lên, Diệp Phàm đỗ xe ở ven đường.

Mấy giây sau, xe Buick màu trắng rít gào qua xe Diệp Phàm, Diệp Phàm thậm chí có thể thấy vẻ mặt kích động của người lái, rõ ràng là không ngờ Diệp Phàm sẽ đỗ xe.

Khoảng chừng hai phút sau, xe Buick màu trắng lái trở về, ba người ăn mặc như du côn xuống xe, một người trong đó cầm gậy bóng chày, đi tới trước xe Diệp Phàm, rầm một tiếng đập lên xe.

“Nhóc con, mẹ nó xuống xe cho ông, ăn gan hùm mật gấu à, dám đùa ông đây.”

Diệp Phàm nhíu mày, xe mà anh lái không phải xe sang gì, nhưng có giá trị một hai trăm vạn, đổi mười chiếc Buick không thành vấn đề, hơn nữa, nơi này là con đường đi tới khu dân cư Quang Minh và khu dân cư cao cấp của thủ đô.

Người có mắt sẽ không gây chuyện ở nơi này.

Như vậy mấy tên côn đồ này, là kẻ ngốc sao?

“Ra đây, ra đây, mẹ nó hôm nay phải cho mày bài học mới được!”

Vừa thấy Diệp Phàm im lặng, tên côn đồ càng có dũng khí, đập rầm rầm lên xe, rất nhanh, trên kính chắn gió xuất hiện vết nứt như mạng nhện.

Diệp Phàm hơi nhíu mày, mở cửa xe.

“Rùa đen rút đầu, không trốn nữa à?” Tên côn đồ khiêng gậy bóng chày trên vai, hung hãn nói: "Nhóc con, quỳ xuống dập đầu với ông nội, nói không chừng ông nội có lòng tốt, tha cho lần này.”

Rầm!

Tên côn đồ vừa dứt lời, Diệp Phàm đạp bay hắn ta, thuận tay đánh hai quyền hạ gục hai tên đứng bên cạnh đang xem trò hay.

Với năng lực của anh, thừa sức xử lý ba tên sức chiến đấu cặn bã này, thậm chí là năm tên, nhiều nhất chỉ cần động tay động chân, không làm nóng người.

Thủ lĩnh của đám côn đồ nghiến răng đứng dậy thì thấy hai tiểu đệ của mình bị đánh gục, vội ném gậy trong tay đi, phịch một tiếng quỳ xuống, “Đại ca, tôi sai rồi, tôi sai rồi, cậu đại nhân đại lượng, hãy tha cho tôi đi.”

Anh ta không muốn cầu xin, nhưng ba người ở trước mặt người ta không làm gì được, không cầu xin thì đợi chết đi.

“Theo dõi tôi, còn hung hãn tìm tôi gây phiền phức, xem ra người đứng sau các anh không phải là nhân vật lớn gì.”

Diệp Phàm đi tới trước mặt thủ lĩnh của mấy tên côn đồ, lạnh lùng nói: “Chuyển giúp tôi một câu, thủ đoạn kém cỏi như vậy đừng có đem ra, sau khi chuyển lời xong, tự đến cục công an tự thú.”

Nói xong, Diệp Phàm lái xe rời đi, anh sẽ không tốn thời gian với đám côn đồ không có giá trị gì.

“Lão đại, chúng ta nên làm sao bây giờ?” Tiểu đệ nhe răng trợn mắt hỏi thủ lĩnh.

“Làm sao bây giờ à? Dựa theo lời cậu ta nói mà làm.” Vẻ mặt thủ lĩnh của mấy tên côn đồ như đưa đám: “Mẹ nó lần này gặp hạn rồi.”

Dựa theo lời Diệp Phàm nói mà làm, ít nhất không cần lo lắng đắc tội Diệp Phàm, huống hồ bọn chúng tới cục công an, chỉ ở đó một thời gian, không làm theo lời Diệp Phàm nói, có trời mới biết tai họa gì đang đợi bọn chúng.