Chương 1: Người bị hại tại Chư Thiên Vạn Giới

Từ công ty luật trở về nhà, Tề Lâm vốn muốn trực tiếp trở về phòng trọ của mình.

Nhưng thời điểm đi trên đường, một đôi tình nhân đi ngang qua bên cạnh đang nói chuyện có nội dung hấp dẫn Tề Lâm chú ý.

“Aizzz, anh chậm một chút đi nào. Thời gian chiếu phim Đại Thánh Truyền Kỳ còn tới một tiếng đồng hồ cơ mà.”

“Chúng ta đi dạo phố một chú, một tiếng qua rất nhanh”

Đại Thánh Truyền Kỳ?

Mắt Tề Lâm bỗng sáng ngời.

Đúng rồi, hình như thời gian này đang chiếu phim Đại Thánh Truyền Kỳ. Hai ngày này anh vừa mới làm xong một vụ án, căn bản chưa kịp xem tin tức giải trí.

Tề Lâm lấy điện thoại di động ra, phát hiện Đại Thánh Truyền Kỳ đã chiếu được bốn ngày.

Anh lập tức mua một vé tại rạp phim gần mình nhất.

Đại Thánh Truyền Kỳ là cuốn tiểu thuyết mà anh rất thích. Anh thích nhất là bên trong cuốn tiểu thuyết này có đoạn miêu tả con khỉ đó:

Kiêu ngạo vô lễ, khí phách vô song.

Chỉ riêng đoạn này, anh cũng phải xem thử xem khi trở thành phim điện ảnh thì diễn viên có thể biểu hiện như thế nào…

Ba giờ sau, một bóng dáng nôn mửa trong rạp chiếu phim.

Mẹ kiếp, đây là Đại Thánh Truyền Kỳ?

Đây là diễn hài sao??

Lại tốn thời gian. Là đề tài lớn nhất hiện nay, hầu như năm nào cũng có những tác phẩm điện ảnh liên quan đến Tôn Ngộ Không. Thế nhưng tác phẩm xuất sắc thì ít, thậm chí là không có.

Lần này Đại Thánh Truyền Kỳ cũng giống các phim trước đây, lợi dụng hình ảnh của Tôn Ngộ không.

Tôn Ngộ Không, không phải là như vậy.

Tôn Ngộ Không hẳn là phải kiêu ngạo bất tuân, ngông nghênh xuất chúng. Tiền tài, danh lợi, tình cảm… những thứ này không quan hệ gì với hắn.

Tôn Ngộ không trên trời có linh, nhìn thấy hình ảnh của mình bị chà đạp để làm phim điện ảnh như thế, dám chắc cũng sẽ phẫn nộ.

Tề lêm vừa mới nảy sinh ra cái ý nghĩ này, liền nghe được một âm thanh quen thuộc ghé vào tai anh trả lời: “Cậu đã đoán đúng”

Tề Lâm bỗng ngẩn đầu, sau đó há to miệng.

Anh thấy được một cảnh tượng mà cả đời khó quên.

Tôn Ngộ Không to lớn trên màn ảnh, cư nhiên bước về phía trước rồi đi ra khỏi màn hình.

Tề Lâm cho là mình bị ảo giác.

Anh dùng lực xoa hai mắt của mình, phát hiện Tôn Ngộ Không vẫn còn đứng trước mặt.

Anh nhìn sang những người bênh cạnh, lại phát hiện bọn họ đã hoàn toàn bất động.

Giờ khắc này ngoại trừ Tôn Ngộ Không, dường như chỉ có một mình anh là còn khả năng hoạt động.

Nhận thức rõ ràng được chuyện này, Tề Lâm suýt chút kêu lên thành tiếng.

“Đừng kêu loạn. Cậu thanh niên, cậu trúng đại vận. Chắc hẳn đời trước của cậu từng cứu vớt giải ngân hà mới có thể trong chỗ u minh sinh ra linh hồn cộng minh với bản Đại Thánh ta”

Tôn Ngộ Không nói một câu khiến cho Tề Lâm chỗ hiểu chỗ không.

Anh thử hỏi: “Đại Thánh, những người xung quanh này có sao không?”

“Đương nhiên không việc gì rồi. Chỉ là thuật định thân nho nhỏ mà thôi. Thanh niên, cậu có biết vì sao bản Đại Thánh ta lại đi ra gặp cậu không?”

Tề Lâm ngơ ngác lắc đầu.

“Bởi vì bản Đại Thánh ta muốn mời cậu làm luật sư cho ta”

Tôn Ngộ Không vỗ một cái lên vai Tề Lâm, thiếu chút đem Tề Lâm đập nằm xuống đất.

“Đại Thánh, ngài đừng đùa như vậy. Ngài mà còn cần luật sư ư?”

Tề Lâm có cảm giác mình nghe lầm.

Nhưng Tôn Ngộ Không hiển nhiên không phải đang cùng anh đùa cho vui.

Phong cảnh xung quanh dần dần thay đổi, Tề Lâm rất nhanh phát hiện ra bản thân về tới phòng trọ của mình.

Rõ ràng mới vừa rồi còn đang ở rạp chiếu phim.

Nhìn Tôn Ngộ Không trước mặt, Tề Lâm cảm giác được tim đang đập bang bang dồn dập.

Thực sự gặp được thần tiên rồi?

Thế giới quan được xây dựng hơn hai mươi mấy năm của anh trong nháy mắt sụp đổ.

Tùy duyên mà đến, cũng chính là có chút sợ hãi cùng hưng phấn cực độ.

Kỳ ngộ.

Thiên đại kỳ ngộ.

Tôn Ngộ Không từ trước đến giờ rất thành thục, trực tiếp kéo cái ghế qua, ngồi lên ghế hỏi một cách rất tự nhiên.

“Cậu thấy Đại Thánh Truyền Kỳ thế nào?”

Tề Lâm trầm ngâm, cho ra đánh giá của bản thân: “Thật xấu hổ. Xem xong phim này tôi thấy toàn yêu đương tuổi mới lớn. À Đại Thánh, ngài có thể hiểu được yêu đương tuổi mới lớn có nghĩa là gì không?”

“Đương nhiên có thể hiểu được. Chuyện của phàm nhân không thể che giấu được trước mắt của thần tiên”

Tôn Ngộ Không rất bình tĩnh nói chuyện, sau đó rất buồn bực nói: “Chính vì vậy, bản Đại Thánh ta rất phiền muộn”

“Vì sao?”

“Cậu nghĩ xem, loại phim nói về chuyện yêu đương tuổi mới lớn này truyền tới Tiên Giới, thể diện của ta biết giấu đi đâu?”

Tề Lâm suy nghĩ một chút. Các vị tiên nhân ở Tiên Giới đang quan sát Đại Thánh Truyền Kỳ cùng các bộ phim khác đều không dùng đúng hình tượng của Tôn Ngộ Không, liền không nhịn được vì Tôn Ngộ Không mà mặc niệm.

“Đại Thánh, tôi đồng tình với ngài”

Tề Lâm cảm giác được nếu như chính bản thân mình gặp phải loại chuyện này, nếu không đem hàng loạt hình tượng của bản thân gϊếŧ chết thì cũng phải tự sát.

“Cậu cũng đồng tình với ta như thế. Mẹ nó, ta rốt cuộc tạo ra nghiệt gì mà bị các người dựng hình tượng như thế chứ?”

Tôn Ngộ Không rất ủy khuất.

Tề Lâm cảm thấy xấu hổ: “Chỉ có thể nói là mị lực của Đại Thánh quá lớn thôi”

“Mị lực chó má gì chứ? Loại mị lực này ai mà muốn. Cậu thanh niên, cậu vừa mới hỏi ta vì sao lại cần luật sư đúng không? Ta nói cho cậu biết, ta tìm cậu làm luật sư chính là vì muốn đối phó với những người làm tổn hại đến hình tượng của ta. Ta mặc kệ cậu dùng biện pháp gì. Nói chung ta muốn để cho bọn họ gặp xui xẻo, đại xui xẻo. Càng xui xẻo bản Đại Thánh ta càng cao hứng”

Tôn Ngộ không nghiến răng nghiến lợi, Tề Lâm ngược lại càng bình tĩnh.

Nếu đổi lại là bản thân, chắc đã sớm đánh tới cửa.

Tôn Ngộ Không có thể nhịn được đến bây giờ đúng là một kỳ tích.

Tề Lâm rất không hiểu: “Đại Thánh, với thực lực của ngài. Muốn gϊếŧ những người này không phải là rất đơn giản sao?”

“Ta còn cần cậu nói à? Là do cấp trên không cho phép.”

Tôn Ngộ Không buồn bực bất bình: “Tiên Giới với Nhân giới không ở cùng một thời không. Nếu như chúng ta tùy ý xuất thủ sẽ ảnh hưởng cân đối của hai giới. Ngọc Đế là người hiền lành, giỏi chịu đựng. Nhưng lão Tôn ta nhịn nhiều năm như vậy, thực sự là không được như Ngọc Đế”

“A? Vậy là ngài trốn đến đây?”

Tề Lâm lau mồ hôi lạnh trên đầu.

Tuy rằng anh rất muốn bắt lấy kỳ ngộ này. Thế nhưng sau đó nếu như bị Tiên Giới tính sổ thì cũng là không có lời.

Có một câu ca dao: “Phàm nhân tự hỏi, Ngọc Đế liền cười”

Trước mặt Tề Lâm, Tôn Ngộ Không không khác gì Ngọc Đế.

Tôn Ngộ Không liếc nhìn Tề Lâm cười nhạo: “Nhìn bộ dạng sợ hãi của cậu kìa. Cậu thật sự nghĩ nếu Ngọc Đế không ngầm đồng ý thì ta có thể trốn đến đây được sao? Vả lại, bất bình cũng không phải chỉ một mình ta. Còn có Dương Tiễn, Na Tra, Hằng Nga tiên tử, thậm chí Vương Mẫu nương nương. Có ai ở Nhân giới mà không bị hắt nước bẩn? Cậu cho là bọn họ không nổi giận sao?”

Mồ hôi Tề Lâm ngày càng chảy lợi hại hơn.

Đúng. Mấy vị này đúng là cũng bị chà đạp hình tượng không ít như Tôn Ngộ Không. Tề Lâm cũng xem qua không ít tiểu thuyết điện ảnh. Nói thật ra, Dương Tiễn và Vương Mẫu nương nương quanh năm bị chà đạp trong phim điện ảnh. Hằng Nga lại càng bị những tiểu thuyết người lớn YY vô pháp vô thiên. Về phần Na Tra, Tề Lâm nghĩ đến siêu nhân biến hình. Thật sự chỉ có thể nói với Na Tra hai chữ “Chịu phục”

Tề Lâm nghĩ thần tiên quả thực không có lý do chịu đựng.

“Đại Thánh, tôi hiểu rõ ý của ngài. Hiện tại Tiên Giới có cùng chung mối thù, muốn bảo vệ quyền lợi của mình đúng không?”

Não Tề Lâm vận chuyển. Anh biết đây là cơ hội lớn để anh thay đổi vận mạng.

Tôn Ngộ Không gật đầu: “Chúng ta không tiện xuất thủ với người phàm. Thế nhưng để chúng ta cứ chịu đựng như vậy, thần tiên bị lấy ra làm trò như vậy thì còn ra thể thống gì? Cho nên lão tôn ta được chúng tiên ở Tiên Giới đề cử đi xuống đây làm đại biểu tìm một luật sư ở Nhân Giới, bảo vệ quyền lợi và lợi ích chính đáng của chúng ta. Đương nhiên, chúng ta cũng sẽ cho cậu lợi ích. Thanh niên, vận khí của cậu quả thật không tồi. Vừa cùng bản tôn sinh ra linh hồn cộng minh, còn là một luật sư cho Tiên Giới nữa. Chỉ là cậu đừng nói với ta là cậu không đồng ý nhé?”

“Đồng ý. Đồng ý. Đương nhiên đồng ý.”

Tề Lâm liều mạng gật đầu. Quên hỏi Tôn Ngộ Không làm sao biết được mình là luật sư.

Đối với thần tiên mà nói, Nhân Giới không có bí mật nào ư?

Nghe được Tề Lâm đồng ý, Tôn Ngộ Không trực tiếp ném cho Tề Lâm một cuốn sách cổ.

Tề Lâm tiếp nhận sách. Vừa nhìn thấy bìa sách, anh bất ngờ vì thấy mười chữ trên bìa: DANH SÁCH NGƯỜI BỊ HẠI Ở CHƯ THIÊN VẠN GIỚI.

Tề Lâm lau mồ hôi lạnh trên đầu.

Anh mở ra nhìn trang thứ nhất viết “Bị hại Tôn Ngộ Không. Ở Nhân Giới bị hắt nước bẩn”.

Sau đó ở trang thứ hai xuất hiện thư ủy thác “Tôn Ngộ Không ủy thác Tề Lâm lấy lại công đạo. Thù lao dự chi chính là kỹ thuật hack mãn cấp của Tiên Giới. Sau khi hoàn thành, thù lao cuối cùng là Vạn Giới thần thông danh truyền của Tôn Ngộ Không – Bảy mươi hai phép biến hóa”

Xem tới đây, Tề Lâm mắt sáng lên: “Đại Thánh, đây là…?”

Tề Lâm tuy đã đoán được, nhưng vẫn chủ động hỏi.

“Đương nhiên là thù lao cho cậu. Cuốn thư ủy thác này là chí bảo do Nữ Oa nương nương luyện chế. Chỉ cần người được ủy thác ký tên của mình lên thì ngay lập tức có hiệu lực. Không thể thay đổi. Thù lao dự chi sẽ có hiệu lực ngay sau khi cậu ký tên. Sau khi ủy thác hoàn thành, thù lao cuối cùng cũng sẽ có hiệu lực ngay lập tức.

Tề Lâm có chút mất bình tĩnh: “Thù lao lớn như vậy ư?”

“Vậy mới nói cậu vận khí rất tốt. Cuốn DANH SÁCH NGƯỜI BỊ HẠI Ở CHƯ THIÊN VẠN GIỚI này có thể hiện lên tất cả những người ở Tiên Giới bị hại muốn được bảo vệ quyền lợi. Sau khi cậu hoàn thành xong một ủy thác, lập tức sẽ có một ủy thác khác tự động xuất hiện của toàn bộ Tiên Giới. Phần thưởng cái gì cũng có. Thanh niên, cố gắng lên. Tương lai sẽ rạng rỡ”

Tề Lâm trực tiếp cầm bút lên muốn ký tên.

Tôn Ngộ Không phì cười ra tiếng

“Cậu cho rằng đây là cái gì? Há có thể cầm bút ký tên được sao? Trực tiếp dùng ý niệm để ký tên là được rồi. Hơn nữa, sau khi ký xong thì có thể dùng ý niệm để thu hồi cuốn sách này lại, nó sẽ trực tiếp xuất hiện trong đầu của cậu”

Tề Lâm nghe lời, liền làm theo. Một giây sau đó, quả nhiên thấy trên cuốn danh sách ủy thác xuất hiện tên của mình.

Vật phẩm Nữ Oa nương nương luyện quả là tinh phẩm.

Tề Lâm còn có lo lắng cuối cùng: “Đại Thánh, nếu mà nhiệm vụ thất bài thì có bị nghiêm phạt gì không?”

“Có phạt hay không thì phải xem năng lực của cậu với tính tình của người ủy thác. Cho nên cậu cần cố gắng nhiều hơn, tranh thủ trong thời hạn đã định mà hoàn thành ủy thác” Tôn Ngộ Không nói.

Tề Lâm gật gật đầu đã hiểu. Mặc dù có chút lo lắng nhưng chuyện này rất hợp lý

“Cố gắng lên thanh niên! Nhân sinh tốt đẹp đang đợi cậu đấy”

Tôn Ngộ Không sau khi khích lệ Tề Lâm một câu, liền trực tiếp biến mất bên trong gian phòng.

Đêm nay, Tề Lâm thức trắng cả đêm.