Chương 1: Ánh trăng ❄

Editor: Cindy

"Chi Chi, là do anh quá thương yêu và cưng chiều em rồi sao, nên em mới dám không chịu nghe lời anh như thế?"

Hai mắt Lục Dục Chi đỏ ngầu, đôi tay giam cầm cô gái nhỏ ở dưới thân, gân xanh nổi đầy, lực đạo cũng mạnh mẽ hiếm khi thấy.

Biểu tình trên gương mặt dữ tợn, nhưng vẫn không thể che khuất được tướng mạo tuấn tú.

Đầu óc Lục Chi choáng váng, một đôi mắt hạnh nhân bởi vì ngà ngà say mà nhiễm một tầng sương mù mỏng. Mười ngón tay của người phía trên đan vào đôi tay cô, đè cô nằm ở trên giường, khiến cô không thể động đậy.

Cô uống rượu, có chút quay cuồng.

Hai má nhuộm đỏ ửng, lông mi khẽ run rẩy.

Tuy nửa người trên không thể nhúc nhích, nhưng nửa người dưới tự do vặn vẹo ở trên giường, chiếc váy liền áo dài quá đầu gối bị cuốn lên ở phía dưới mông, để lộ ra một mảnh qυầи ɭóŧ viền ren.

Chọc cho hô hấp Lục Dục Chi nặng thêm mấy phần, hắn thở hổn hển ở bên tai Lục Chi, dùng giọng nói êm ái nhất: "Chi Chi, anh yêu em."

Ánh đèn khách sạn lờ mờ, hắn tắt đèn, dựa vào ánh trăng ban đêm ngoài ban công, ở trên môi Lục Chi ôn nhu hôn mυ"ŧ.

Môi anh đào của Lục Chi khẽ mở, vô thức nỉ non: "Trình Thịnh..."

Động tác ôn nhu của Lục Dục Chi ngay tức khắc dừng lại, hắn dùng hàm răng sắc nhọn cắn cánh môi Lục Chi, cắn ra máu, cắn cho Lục Chi tỉnh lại.

"Tê... Đau... Ca ca?" Trong nháy mắt ý thức Lục Chi dần dần quay về.

Mới phát hiện giờ phút này bị anh trai đè ở dưới thân, hai tay bị anh trai nắm chặt, siết có hơi đau.

Phòng không bật đèn, chỉ dựa vào chút ánh trăng chiếu sáng từ bên ngoài ban công rọi vào bên trong phòng.

Cô giãy giụa muốn Lục Dục Chi buông cô ra, Lục Dục Chi mặc kệ hành động của cô, lực đạo vẫn không giảm.

"Chi Chi, anh là ai?" Khuôn mặt Lục Dục Chi thâm trầm, duỗi đầu lưỡi liếʍ đi vết máu trên cánh môi Lục Chi.

"Ca ca, anh làm sao vậy? Lục Chi nghi hoặc nhìn hắn, không rõ tại sao người anh trai lâu ngày không gặp, ăn xong bữa cơm tỉnh lại thì là tình cảnh như hiện giờ.

***

Lễ Quốc Khánh, tất cả các trường đại học trên cả nước đều được nghỉ.

Từ nhỏ Lục Chi và Lục Dục Chi sống nương tựa vào nhau, rất hiển nhiên cô không nỡ xa cách hắn. Thời điểm viết nguyện vọng đăng ký trường đại học, tất cả đều chọn trường đại học ở trong thành phố Bắc Kinh.

Kết quả thi vô cùng xuất sắc, thành công trúng tuyển khoa Y trường Đại học Y Bắc Kinh tốt nhất thành phố.

Một khắc khi nhận được giấy thông báo trúng tuyển, Lục Chi hưng phấn ôm lắc Lục Dục Chi lúc lâu.

Người đại diện của Lục Dục Chi càng cao hứng hơn, cũng không vội vàng thúc giục Lục Dục Chi nên chuẩn bị đi để kịp thời gian lên máy bay.

Vốn dĩ Lục Dục Chi có thể xuất phát trực tiếp từ công ty đến thẳng sân bay, nhưng nhớ em gái, mới kêu người đại diện lái xe chở hắn về nhà một chuyến.

Lục Chi ngượng ngùng buông đôi tay đang ôm anh trai ra. Trì hoãn, lưu luyến không rời mà tiễn anh trai ra tận cửa.

Lịch trình làm việc của Lục Dục Chi đã kín, đa số đều sắp xếp vào nửa năm sau, hơn nửa năm trước hắn chống lại ánh mắt gϊếŧ người của người đại diện, gắng gượng dành ra khoảng thời gian hơn một tháng lịch trình trống để ở bên giúp đỡ Lục Chi thi đại học.

Bởi vậy chờ đến khi Lục Chi kết thúc kỳ thi đại học, người đại diện lập tức xông lên chốt cửa, túm Lục Dục Chi đi hoàn thành các lịch trình đã sắp xếp.

Lễ Quốc Khánh là lúc các hoạt động tụ tập vui chơi được tổ chức, Lục Chi vốn tưởng rằng Lục Dục Chi sẽ không trở về thành phố.

Bắt đầu kỳ nghỉ hè, phạm vi hoạt động của Lục Chi dần dần được mở rộng ra thế giới bên ngoài, lúc trước vì bận tâm đến cô, Lục Dục Chi từ chối rất nhiều công việc ở ngoài tỉnh.

Trước khi Lục Chi thi đại học, thời gian Lục Dục Chi rời nhà lâu nhất cũng chưa từng vượt quá một tuần. Coi như phải làm việc tại địa phương cách nhà rất xa, ngay cả khi màn đêm đã buông xuống hắn vẫn sẽ một mình lái xe mấy tiếng đồng hồ trở về nhà xem Lục Chi, vì cô nấu bữa sáng nóng hổi rồi mới rời nhà.

Người đại diện của Lục Dục Chi nói hắn là một người sủng em gái đến điên cuồng.

Lục Chi cũng cảm thấy vậy, bất quá cô rất thích vì có một người anh trai như thế.

Trên đời này anh trai là người thân duy nhất của cô.

Khi cô còn nhỏ, Lục Dục Chi thỉnh thoảng rời nhà đi mấy tiếng, cô đều sẽ khóc lóc đòi đi tìm anh trai ở khắp nơi, bởi vậy gây ra không ít ồn ào khiến người khác chê cười.

Tuy nhiên Lục Dục Chi cực kỳ sủng cô, mỗi lần đều tự trách bản thân, dỗ dành cô bằng những câu chuyện hài và đồ ăn ngon.

Sau này trưởng thành, Lục Chi mới biết anh trai cô vô cùng cực khổ, vừa phải đi học vừa phải đi làm thêm kiếm tiền nuôi sống bọn họ.

Cô dĩ nhiên không gây nháo nữa, còn muốn ra ngoài tìm việc làm thêm phụ giúp anh trai.

Nhưng đó là lần đầu tiên Lục Dục Chi tức giận.

Hắn túm cô từ trong nhà bếp quán cơm kéo ra ngoài, một đường không nói gì chỉ dắt tay cô.

Lục Chi nhận thấy được áp suất rất thấp quanh người Lục Dục Chi, cúi thấp đầu, trong lòng càng nghĩ càng ủy khuất, nhỏ giọng khóc nức nở.

"Lục Chi, em biết sai chưa?" Giọng nói của Lục Dục Chi bình tĩnh, âm điệu mang theo chút cảm giác khàn khàn khô khốc. Thiếu niên mười tám tuổi sớm đã qua thời kỳ vỡ giọng, bình thường khi nói chuyện âm thanh cũng không hề khàn khàn như vậy.

"Thực xin lỗi ca ca, Chi Chi chỉ muốn phụ giúp anh. Hôm nay Chi Chi kiếm được 50..."

"Đủ rồi! Lục Chi, em có biết lúc anh về nhà không nhìn thấy em, tâm tình hoảng loạn, điên cuồng đi tìm em hay không? Tại sao đi làm thêm mà không nói trước với anh? Nếu em bị thất lạc, thì anh phải làm sao bây giờ? Lục Chi, em không phải trẻ con nữa!" Lục Dục Chi cắt ngang lời nói của Lục Chi, từng câu từng chữ nghiêm khắc chất vấn, giọng nói còn có mùi máu tươi lan ra từ trong khoang miệng, giống như tâm tình giờ phút này của hắn.

"Đúng... Thực xin lỗi...Hức...Ca ca..." Lục Chi khóc nấc lên, Lục Dục Chi tàn nhẫn không thèm dỗ dành cô.

Một đường đi thẳng về nhà, giống như thường ngày thay Lục Chi chuẩn bị tốt bữa tối, nước tắm và giặt sạch sẽ quần áo, cứ như thế lẳng lặng một câu cũng không nói chuyện với Lục Chi.

Lục Chi cực kỳ khó chịu, hai mắt khóc sưng đỏ. Lúc đi ngủ, anh trai vẫn không tới dỗ cô.

Lục Chi đành phải hơn nửa đêm khóc lóc ôm gối, chạy tới chui vào trong chăn của Lục Dục Chi, ôm Lục Dục Chi từ phía sau lưng.

Nói xin lỗi hết lần này đến lần khác, "Em sai rồi, ca ca tha thứ cho em đi."

Lục Dục Chi vốn đang giả bộ ngủ, thở dài xoay người ôm Lục Chi, nhẹ nhàng vỗ sau lưng cô, dỗ cô.

Từ đó về sau, Lục Chi không dám không nghe lời Lục Dục Chi nữa.

Anh trai mà tức giận, anh trai sẽ không để ý tới cô, đây là điều Lục Chi không chịu nổi nhất.

Đêm trước kì nghỉ lễ Quốc Khánh, Lục Dục Chi đang gọi video trò chuyện với Lục Chi.

Lần cuối cùng Lục Dục Chi gặp Lục Chi là vào ngày cô nhập học từ cách đây rất lâu, hôm đó Lục Dục Chi thừa dịp người đại diện không có ở đấy, tìm đạo diễn xin nghỉ, quay về nhà, tự mình đưa cô đi học.

Mùa hè nóng nực, ánh mặt trời gay gắt chiếu thẳng, Lục Dục Chi tự hóa trang cho mình, nhưng chẳng che giấu được chút nào, đưa Lục Chi đi báo danh.

Trong trường học có sinh viên nhận ra hắn, tiến đến gần muốn xin chữ ký, đều bị hắn nói một câu: "Nếu tôi là Lục Dục Chi thật, tôi sẽ quanh minh chính đại mà xuất hiện ở đây sao?" Nói rồi đuổi khéo họ đi.

Cùng ngày hôm đó có một tin tức được lên thẳng hot search 'Kinh ngạc ở trường Đại học Y Bắc Kinh có một tiểu ca ca trông giống hệt Lục Dục Chi'.

Đám fans hâm mộ của Lục Dục Chi ở trên các diễn đàn phân trần, nói hắn đang ở sâu trong rừng núi quay phim, không có khả năng xuất hiện ở trường Đại học Y.

【 Bảo vệ ca ca nhà chúng ta, đồng lòng. 】

【 Xin hãy chú ý, quan tâm nhiều hơn đến bộ phim điện ảnh đầu tiên của ca ca nhà chúng tôi. 】

【 Đừng ám chỉ ca ca nhà chúng tôi, anh ấy còn đang tận tâm quay phim, không đáng bị nói bóng gió. 】

Chuyện này kinh động đến người đại diện, gọi điện thoại hỏi nhưng bị Lục Dục Chi chưa đến một giây đã tắt máy.

Lục Dục Chi dẫn theo Lục Chi đi báo danh, sau đó trở về phòng ngủ ở KTX quét dọn, trải chăn chiếu, sắp xếp sách vở vào kệ.

Mãi cho đến khi hoàn thành xong tất cả mọi chuyện, mời bạn bè cùng phòng KTX với Lục Chi đi ăn cơm.

Ăn xong sờ đầu Lục Chi, nhắc cô ngoan ngoãn chờ hắn trở về. Rồi lập tức chạy đến sân bay quay về phim trường.

Phim trường quay phim lần này ở sâu trong rừng núi, tín hiệu lúc tốt lúc xấu, mỗi ngày Lục Chi chỉ có thể nhận được một hoặc hai tin nhắn của anh trai.

Lúc này được trò chuyện video với Lục Dục Chi, Lục Chi có thể nhìn rõ ràng anh trai đen sạm đi mấy phần, cực kỳ đau lòng, hốc mắt phiếm đỏ.

Lục Dục Chi rất tự nhiên vừa ngọt ngào lại bất đắc dĩ dỗ dành em gái.

【 Chi Chi ngoan, ngày mai anh sẽ trở về cùng em nghỉ lễ Quốc Khánh. 】

【 Được. Kỳ lễ Quốc Khánh ca ca không bận rộn sao, chạy tới chạy lui có thể làm ảnh hưởng, chậm trễ thời gian nghỉ ngơi của anh không, ca ca phải chú ý đến thân thể, không thể thức đêm, không thể để mệt mỏi quá mức...】Cái miệng nhỏ nhắn của Lục Chi nói không ngừng, giống như một bà quản gia nhắc nhở một đống việc.

Lục Dục Chi yên lặng lắng nghe, trên mặt mang theo nụ cười tươi. Nhiều ngày mệt nhọc đều được cô gái nhỏ ở trong video xóa tan hết, chỉ còn nỗi nhớ nhung muốn được gặp cô, được ôm cô.

Cuộc trò chuyện kéo dài hơn ba tiếng, thời gian thoáng một cái đã hết. Lục Dục Chi cười nói ngày mai được gặp, nhưng Lục Chi vẫn không nỡ tắt video.

Lại tựa như nhớ tới điều gì, Lục Chi gửi cho bạn trai mới quen của cô một tin nhắn.

Bạn trai cô tên Trình Thịnh, là học trưởng cùng chuyên ngành với cô. Một tháng vừa rồi giúp đỡ cô rất nhiều, thời điểm cô tham gia huấn luyện quân sự thường xuyên mang đồ uống trái cây đến cho cô.

Mọi người xung quanh giống như ngầm thừa nhận hai người bọn họ là một đôi.

Lục Chi không hiểu, cô bị Lục Dục Chi nuôi dưỡng vô cùng đơn thuần, không rành thế sự. Trình Thịnh nói bọn họ kết giao, cô cũng mơ mơ màng màng đáp ứng quan hệ này.

【 Trình Thịnh, ngày mai em phải về nhà, anh trai em đi công tác trở về. 】

【 Được, để anh đến trường tiễn em. 】

~H~O~A~K~Y~D~I~E~M~

Chào mừng các bạn đến với hố mới. 🎉🎉🎉