Chương 1: Chúng tôi không hợp

Edit: Pa

[Không bao giờ hẹn gặp lại, Thẩm Cảnh Duyên bực bội nghĩ]

***

"Mình điên rồi."

Thẩm Cảnh Duyên tắt máy tính, xoay người chọn quần áo cho buổi xem mắt.

Ba ngày trước, cậu nhận được một cuộc gọi từ mẹ mình, sau bài hàn huyên tâm sự dài một nghìn chữ thì mục đích chính đã được phơi bày. Thẩm Cảnh Duyên nghe thấy hai chữ "Xem mắt" thì không vui nổi, cậu thấy mình chẳng khác gì món hàng ế ấm cần phải đẩy mạnh tiêu thụ.

"Tính hướng của con đã thuộc nhóm thiểu số, bây giờ còn không chịu tìm đối tượng, đợi đến lúc lớn tuổi rồi thì còn quen được ai nữa?" Mẹ cẩn thận lựa lời.

Từ lúc rung động với mối tình đầu hồi đại học thì Thẩm Cảnh Duyên đã công khai với gia đình. Chẳng phải vì một tình yêu oanh liệt mà do cậu nhận thức được bản thân là gay, sớm muộn gì cũng phải thẳng thắn với người nhà, đó chỉ là cơ hội để thú nhận mà thôi. Cãi vã một trận là chuyện đương nhiên, cũng không có ai nặng lời. Chỉ có điều, sau kỳ nghỉ hè kết thúc, trước khi quay về trường cậu đã nói với bố mẹ:

"Con sẽ không thay đổi."

Thẩm Cảnh Duyên khá cứng đầu, cha mẹ cậu đều hiểu rõ, hai người lên mạng tìm kiếm thông tin, học cách chấp nhận, tiếp thu những lời khuyên từ người khác rồi cố gắng đả thông tâm lý của bản thân. Mới đây, họ đã dần dần chấp nhận xu hướng tính dục của Thẩm Cảnh Duyên. Mấu chốt là tuyệt đối không được quan hệ bừa bãi, cơ mà điều đó không quan trọng, bởi chính cậu không thích trêu hoa buộc cỏ [1].

"Nếu không cứ chọn đại đi" Thẩm Cảnh Duyên thầm nghĩ. Nghe mẹ cậu giới thiệu, đối tượng xem mắt là một người đàn ông rất tốt, có đốt đèn cũng chẳng tìm ra [2], hơn cậu bảy tuổi, là giáo sư đại học. Thẩm Cảnh Duyên không thể không hỏi:

"Vậy tại sao anh ta vẫn chưa tìm được một nửa ạ?"

"Tiêu chuẩn của cậu ấy cao"

Mẹ cậu cũng không chắc lắm, bà gửi cho Thẩm Cảnh Duyên bức ảnh chân dung chuyên nghiệp [3] trên trang chủ của trường, trông rất đẹp trai và cực kỳ nghiêm túc. Thẩm Cảnh Duyên tự nhìn lại bản thân, so với người ta thì cậu chẳng khác gì một thằng nhóc miệng còn hôi sữa, phỏng chừng đối phương xem mắt xong cũng chẳng thích cậu.

Thế hoá ra lại hay, lần đầu tiên Thẩm Cảnh Duyên tự đánh giá bản thân không được yêu thích mà lại rất đắc ý.

Hôm qua, họ đã trao đổi WeChat. Hình đại diện của đối phương không "già" như Thẩm Cảnh Duyên dự đoán, là một bóng lưng thẳng tắp. Thẩm Cảnh Duyên cẩn thận ấn vào xem rồi phóng to ra, nếu không phải lấy ảnh trên mạng thì có lẽ anh ta cao hơn cậu.

"Đôi chân này..."

Thẩm Cảnh Duyên không muốn thừa nhận cái người tên Hàn Hành Chu này ít nhất cũng phải được một mét tám. Cậu xoay người soi gương rồi bắt đầu hối hận vì thời niên thiếu đã ngồi chơi game quá nhiều, còn không chịu uống thêm vài cốc sữa.

"Bóng lưng cực kỳ có khí chất."

Một giây trước cậu còn nghĩ cứ tùy tiện chọn một bộ đồ bình thường, nhưng vừa bước ra khỏi nhà được mười phút đã bắt đầu hối hận. Nếu hôm nay, Hàn Hành Chu mặc một bộ âu phục chỉnh tề tới đây trong khi cậu chỉ mặc áo phông ngắn tay với áo khoác, so về phong độ đã không bằng rồi. Tuy rằng không biết cuối cùng có đi được đến đâu không nhưng cái nhìn đầu tiên nhất định không thể khiến đối phương cảm thấy mình quá tùy tiện, phải có khí thế.

Thẩm Cảnh Duyên là nhà văn tự do, trong nhà chẳng có mấy bộ chỉnh tề, lục tung cả tủ mới tìm được một chiếc áo sơ mi. Mặc dù hơi nhăn nhưng giờ vội quá đành mặc tạm.

Nơi cậu với Hàn Hành Chu hẹn nhau là một nhà hàng tương đối cao cấp, cũng may là phí bản thảo hàng tháng đã được thanh toán rồi, nếu không cậu lại phải đắn đo xem ăn ở đâu. Bước tới cửa, người phục vụ đang nói chuyện với một người đàn ông, Thẩm Cảnh Duyên chỉ thấy được bóng lưng nhưng trực giác đã mách bảo đấy chính là Hàn Hành Chu. Sau vài giây, cậu nghe thấy một giọng nói tương đối trầm:

"Họ Hàn, hai người."

Thẩm Cảnh Duyên do dự một lát rồi chủ động bước tới chào hỏi:

"Có phải Hàn tiên sinh không ạ?"

Người đàn ông quay lại, đường nét trên khuôn mặt rõ ràng là đẹp và sắc hơn rất nhiều so với ảnh chụp, anh nhìn Thẩm Cảnh Duyên một lúc rồi gật đầu nói:

"Đúng vậy, Thẩm tiên sinh."

Phong thái trưởng thành của Hàn Hành Chu khiến khoảng cách giữa họ đã nhảy từ bảy tuổi thành mười bảy tuổi, Thẩm Cảnh Duyên không quen được gọi là Thẩm tiên sinh nên cứ thấy kỳ kỳ. Những người khác gọi thế còn đỡ, chứ nếu là Hàn Hành Chu thì giống như phải thêm mười tuổi nữa.

"Cứ gọi tôi là Thẩm Cảnh Duyên được rồi."

"Được, tôi là Hàn Hành Chu."

Thẩm Cảnh Duyên thầm khinh khỉnh trong lòng. Dựa vào kinh nghiệm viết tiểu thuyết và đối nhân xử thế trong nhiều năm của mình, cậu đoán Hàn Hành Chu nhất định là cái hũ nút.

Xong rồi, đợt lát nữa chuyện trò kiểu gì cũng lúng túng.

Hai người theo phục vụ đến bàn đã đặt trước, Thẩm Cảnh Duyên cũng chẳng mong chờ gì mấy hành động như "giúp kéo ghế", nhưng thấy đối phương thản nhiên ngồi xuống thì trong lòng vẫn có chút lấn cấn.

Đúng là cái đồ hũ nút.

Hàn Hành Chu cúi đầu xem thực đơn, Thẩm Cảnh Duyên hiếm khi tới những nơi như thế này, bởi ăn còn không đủ no, trừ phi có chuyện gì quan trọng nhất định phải tham dự mới tới những nơi như này, còn không thì cậu chẳng tới đây ăn làm gì. Hàn Hành Chu chọn món xong thì quay sang hỏi Thẩm Cảnh Duyên:

"Cậu muốn ăn gì?"

Vừa rồi, Thẩm Cảnh Duyên cũng chẳng xem kỹ nên tùy tiện trả lời:

"Cứ gọi giống anh."

Hàn Hành Chu gật đầu rồi gọi phục vụ tới để gọi món.

Sau khi Hàn Hành Chu gấp quyển thực đơn lại, Thẩm Cảnh Duyên nghĩ rằng họ sẽ bật chế độ nhìn nhau chằm chằm thì Hàn Hành Chu lại đột nhiên lên tiếng:

"Thực ra, tôi định nói..."

Thẩm Cảnh Duyên nghĩ thầm, "Ngả bài sớm thế? Ăn xong rồi nói không được sao?"

"Áo sơ mi của cậu hơi nhăn, lần sau mặc thì là (ủi) một chút."

Thẩm Cảnh Duyên thề rằng đây là khoảnh khắc xấu hổ nhất trong đời cậu.

"Tôi vội đi gặp anh." Thẩm Cảnh Duyên hít một hơi thật sâu rồi vờ như không bận tâm, "Tôi không có thời gian là áo."

Thật ra cũng không định là.

"Lần sau nhớ là được."

Không có lần sau. Thẩm Cảnh Duyên không biết ấn tượng của Hàn Hành Chu đối với mình như nào, nhưng cậu chắc chắn rằng một xem mắt này hỏng rồi. Chủ đề hoàn toàn không hợp nhau, tính cách khác hẳn nhau, không thể bù trừ cho nhau, chỉ có sự khó chịu.

"Tiên sinh, đây là các món ngài đã gọi ạ."

Người phục vụ gật đầu với họ rồi đặt món khai vị lên trước mặt hai người. Thẩm Cảnh Duyên càng thấy bực bội hơn khi nhìn món salad, không chỉ tính cách không hợp mà khẩu vị cũng khác xa, Hàn Hành Chu có vẻ thích ăn salad ở đây còn cậu thì ghét ăn các loại rau lá nhất.

Thẩm Cảnh Duyên cầm nĩa lên và bắt đầu ăn, dù thích hay không thì cậu cũng phải bỏ tiền.

Dùng xong món salad, món chính được mang lên cũng chẳng đủ cho Thẩm Cảnh Duyên no bụng. Có lẽ, do bầu không khí quá ngượng ngùng hoặc cuối cùng Hàn Hành Chu đã nhận ra mình đang xem mắt nên lịch sự hỏi:

"Không biết cậu có quen ăn mấy món này không?"

"Ăn cũng ngon."

Thẩm Cảnh Duyên cuộn một miếng mì Ý, cậu thà đi ăn lẩu cay ở tầng dưới còn hơn.

"Vậy thì tốt."

"À mà, nghe nói anh khá bận đúng không?" Thẩm Cảnh Duyên liếʍ nước sốt trên môi, "Giáo sư phải làm rất nhiều nghiên cứu sao?"

"Đúng vậy."

"Ồ, haha, công việc thật vất vả."

Thẩm Cảnh Duyên còn cho rằng đối phương sẽ trả lời thêm vài từ, sau đó hai người có thể mở ra một chủ đề khác, nhưng không ngờ câu chuyện đã đột ngột kết thúc tại đây, cậu quyết định im lặng và không thèm chủ động nữa.

"Tôi nghe mẹ tôi nói cậu là nhà văn." Giọng điệu của Hàn Hành Chu rất bình tĩnh, "Cậu viết về cái gì?"

"Tiểu thuyết tình yêu."

Dường như Hàn Hành Chu không ngờ Thẩm Cảnh Duyên lại viết tiểu thuyết lãng mạn, hiếm khi mặt anh lại cứng nhắc như vậy, "Thật là bất ngờ."

Chẳng hiểu có cái gì mà bất ngờ, Thẩm Cảnh Duyên hỏi lại:

"Có vấn đề gì sao?"

"Không có vấn đề gì, vậy cuộc sống của cậu có bận rộn không?"

Bắt đầu nói về cuộc sống riêng tư sao? Thẩm Cảnh Duyên trả lời:

"Thời gian của tôi tương đối rảnh, chẳng mấy khi bị bí ý tưởng nên tới hạn gửi bản thảo cũng không bị cập rập mấy."

"Thì ra là vậy, vậy cậu có yêu cầu gì ở nửa kia?"

Tất nhiên là đẹp trai và tốt tính rồi! Thẩm Cảnh Duyên dè dặt đáp:

"Tính cách hợp nhau là được."

Ngụ ý là chúng ta không thích hợp, mặc dù cậu không biết Hàn Hành Chu có nghĩ như vậy không.

"Tôi cũng vậy."

Hàn Hành Chu ăn nốt miếng thịt mì Ý cuối cùng, sau khi người phục vụ dọn đĩa đi, anh hỏi Thẩm Cảnh Duyên:

"Vậy cậu cảm thấy chúng ta như thế nào?"

"Có lẽ tính cách hơi khác một chút."

Thẩm Cảnh Duyên uyển chuyển đáp lại, cậu không muốn hai bên lãng phí thời gian cho người không phù hợp, dù thế nào đi nữa cũng phải bày tỏ rõ vấn đề.

"Không sai." Hàn Hành Chu gật gật đầu, "Mẹ tôi thực sự thích cậu."

"...." Là sao? Ba mươi tuổi còn làm con trai cưng của mẹ [4]? Cậu chạy vẫn kịp chứ?

"Đừng lo, tôi sẽ nói rõ với bà ấy."

"À, không có gì, chúng ta vẫn có thể làm bạn."

Thẩm Cảnh Duyên thở phào nhẹ nhõm, còn tưởng Hàn Hành Chu là con trai ngoan nên định bắt cóc cậu về nhà cho mẹ chứ.

Không ngờ về mặt này, hai người họ lại ăn ý đến thế. Có lẽ đây là tầm nhìn của người trưởng thành, người ta sẽ không hỏi nhiều nếu cảm thấy đối phương không phù hợp, đôi bên đều thấy ổn là được.

Họ nhanh chóng xử lý xong món ngọt tráng miệng, đồ uống cũng chẳng có mấy, thu dọn xong thì chuẩn bị đi thanh toán. Hàn Hành Chu rút thẻ tín dụng trước một bước, Thẩm Cảnh Duyên thấy thế thì nói:

"Quay về, tôi sẽ chuyển phần của mình cho anh."

"Được thôi."

Thẩm Cảnh Duyên đứng bên ngoài nhà hàng, lướt di động, tin nhắn của mẹ nhanh chóng xuất hiện:

[Thế nào rồi?]

[Lạnh nhạt ạ.]

[Sao lại thế? Hành Chu không thích người như con à?]

[Là con không thích người như anh ta!] Thẩm Cảnh Duyên phải thốt lên rằng: [Không hợp ạ.]

[Thật đáng tiếc, một người tốt như vậy.]

[Rồi, nói sau đi ạ.]

Sau khi Hàn Hành Chu thanh toán xong hóa đơn, anh tới trước mặt Thẩm Cảnh Duyên, cậu ngẩng đầu lên, đang định hỏi: "Bây giờ chúng ta đi đâu? Về nhà ư?" thì Hàn Hành Chu đã lập tức cho cậu câu trả lời:

"Hôm nay, đã có một bữa ăn rất vui vẻ, chúc cậu ngày tốt lành."

"..." Vui vẻ ở đâu? "Vâng, anh cũng vậy."

"Ừ, vậy tôi về trước." Hàn Hành Chu nói xong thì cầm lấy chìa khóa xe bước xuống dưới, Thẩm Cảnh Duyên không phản ứng kịp:

"Đậu má? Cứ đi như thế?"

Một người chỉ có ba chữ dính được vào miệng "đúng vậy", "được". Không bao giờ hẹn gặp lại, Thẩm Cảnh Duyên bực bội nghĩ.

_____

[1] Trêu hoa buộc cỏ: ẩn dụ hành vi tán tỉnh khắp mọi nơi để gạ tình.

[2] Có đốt đèn cũng chẳng tìm ra: nghĩa là những người hoặc những thứ rất hiếm trên thế giới và rất khó tìm, dù bạn có cố tình tìm kiếm cũng có thể không tìm thấy.

[3] Ảnh chân dung chuyên nghiệp (Professional Portraits): là ảnh thể hiện được chuyên môn, vị thế và tính cách của bạn trong công việc.

[4] Con trai cưng của mẹ: dùng để chỉ người đàn ông nghe lời mẹ, luôn cho rằng mẹ đúng, lấy mẹ làm trung tâm, mọi chuyện đều phải hỏi mẹ; nó cũng ám chỉ những đứa trẻ được mẹ chiều chuộng.