Chương 1

Trong bảy tiết học này, thời khắc náo nhiệt lại khó bỏ lỡ nhất chính là tiết thể dục vào lúc bốn giờ chiều. Đặc biệt là hôm nay, vừa lúc đuổi kịp trận thi đấu bóng rổ với đám anh em của trường học kế bên, đám học sinh tụ tập xung quanh sân bóng rổ, đông đúc đến chật chội như nêm cối. Thời lượng tiết bốn chỉ còn sót lại hai mươi giây cuối cùng, điểm số lại nhảy đến mức sát sao nhau, bên đội sân nhà vẫn còn thua hai điểm, toàn bộ ánh nhìn, hình như đều dừng trên thân một người.

Phương Kính cao xấp xỉ một mét chín, có được một cơ thể vai rộng – vai rộng – eo thon – chân dài khiến người nhìn phải cực kì hâm mộ; cơ bắp no đủ lại rắn chắn ánh lên màu da nâu bánh mật trơn láng; để đầu đinh, tóc được cắt rất ngắn; càng làm nổi bật một khuôn mặt ngăm đen đầy hơi thở đàn ông, lại đẹp trai đến mù mắt người nhìn.

Anh đã quen với việc trở thành tâm điểm của toàn trường, mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều hừng hực, sáng chói; hấp dẫn mọi ánh mắt đang nhìn, đồng thời đã làm rung động không biết bao nhiêu trái tim thanh xuân nhộn nhạo.

Tự động xem nhẹ sự ồn ào bên ngoài, Phương Kính dồn toàn bộ lực chú ý đổ về trong sân bóng; lấy đà bật nhảy ngoài vạch ba điểm, tung bóng, bóng rổ vững vàng rời khỏi lòng bày tay, vào rơi vào rổ đã reo lên tiếng huýt.

Đám đông vang lên tiếng reo hò, các đồng đội vội chạy đến ôm lấy anh, Phương Kính đang chìm đắm trong tâm trạng phấn khích và vui sướиɠ vừa mới thằng trận, ngay trong lúc đang bắt tay với đồng đội ở trước mặt; dư quang khóe mắt lướt qua bóng người, đúng là cái hồn ma bám theo không dứt kia.

Má nó, đúng là lì lợm la liếʍ không tha.

Ngay tức thì sự hào hứng của Phương Kính hoàn toàn tiêu biến, xụ mặt xuống, nhíu chặt đôi mày rậm, thấp giọng chửi thề một tiếng, chỉ muốn nhanh chân rời khỏi đây.

Người nọ thấy vậy liền gấp gáp chạy đến giữa sân bóng, không hiểu chuyện mà còn chặn đường anh lại, khóe môi cứng đờ xé ra một nụ cười mỉm, đưa chai nước khoáng đã được vặn nắp tới trước mặt anh, âm thanh ngập ngừng nói:

- Phương Kính, uống nước đi.

Phương Kính không nhìn đến chai nước trước mặt, chỉ bày ra vẻ mặt lạnh lùng lại nói mỉa:

- Bạn học, cậu là ai nha?

Trên thực tế, anh làm sao lại có thể không quen biết đây, chỉ là cố ý diễn trò ở trước mặt mọi người khiến cho đối phương thấy khó chịu mà thôi.

Hai người họ là cùng trường nhưng khác lớp. Nhưng lại cực kì nổi bật giống như Phương Kính trước các trận thi đấu bóng rổ và đại hội thể thao vậy. Mỗi một buổi tổng kết khen thưởng thành thích thi cử, sau khi hiệu trưởng lên gọi tên, thì sẽ mang theo khuôn mặt không thay đổi đứng lên bục nhận phần thưởng, lần nào cũng chỉ tự động lặp lại mỗi một lời thoại khuyến khích mọi người học tập chăm chỉ không chút thú vị nào hệt như người máy vậy.

Vóc dáng của cậu ta vốn không thấp, mặt mày lại xinh đẹp thiên hướng nữ giới; làn da trắng nõn như tuyết; đôi mắt đen lại âm u; uổng phí một bề ngoài đẹp đẽ này, bởi vì tâm hồn bên trong lại khiến người ta ghê tởm muốn ói. Thường xuyên dùng ánh mắt ghê tởm mà nhìn chằm chằm theo anh không ngừng, còn luôn làm ra một vài hành động khác người; kiểu từ chối nào cũng đã dùng qua, trái lại càng không cho lại càng tấn công tới, không biết ai đã cho cậu ta tự tin đến vậy.

- Tớ gọi là Lục Lăng, lục địa lục, lăng vân lăng.

Lục Lăng không nhớ nổi đây là lần tự giới thiệu bản thân thứ bao nhiêu của mình rồi. Nhưng trên mặt vẫn mang theo nụ cưởi hình thức hóa, cũng không phiền hà mà từ tốn nói.

- Tớ ở lớp hai, cách lớp của các cậu một hành lang. Có thể là cậu không nhớ rõ, lần đại hội thể thao trước cậu té ngã bị thương, tớ đã cõng cậu đến phòng y tế…

Trong một chốc, Phương Kính xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt, toàn trường đều nhìn thấy dáng vẻ chật vật đó của anh, hình tượng nam thần lập tức bị đổ vỡ trong một giây. Chỉ là tính tình anh khá hung dữ, nên chưa có ai dám can đảm nhắc lại cái chuyện thối tha này trước mặt anh lần nào.

Ngay lập tức, đám đồng đội này bộc phát ra từng trận cười điên cuồng, một đám không sợ làm lớn chuyện, còn vỗ lên sống lưng của Phương Kính, nhốn nháo kêu réo:

“Giả bộ cái gì mà giả, tên này còn không phải là thằng nhóc học sinh đứng nhất toàn trường đang say mê mày hay sao đây!”

“Cậu ta đúng là si mê mày lắm nha, nên suy nghĩ lại đi ha?”

Phương Kính không thể nhịn nổi, đột ngột nhấc chân gạt ngã Lục Lăng không hề phòng bị té xuống sân bóng; từ trên cao nhìn xuống, giận dữ mắng to:

- Đã nói với mày bao nhiêu lần, lăn ra xa chút đi, thiếu đánh đúng không hả?

Phương Kính phun ra một hơi mấy lời ngoan độc, cũng lười ngắm nghía đến phản ứng của đối phương, nhấc chân cất bước đi ngay về phía phòng thay đồ của đội bóng. Còn lại vài người trong đội bóng cũng không dám đi đến gần với cái thùng thuốc nổ biết di chuyển này, đơn giản là tụ lại thành cả đám đi mở tiệc liên hoan mừng thắng lợi, không gian phòng thay đồ rộng lớn như vậy cũng chỉ còn lại mỗi một mình Phương Kính.

Nhanh tay lột bỏ áo đồng phục đã bị mồ hôi thấm ướt nhìn thấu cả cơ ngực ném xuống, cởi cả quần ngắn mặc ngoài và qυầи ɭóŧ, vò lại một cục tròn ném vào trong ngăn ô vuông của tủ để đồ, anh không hề khóa lại, xách theo mấy thứ đồ dùng tắm rửa đi vào trong phòng vệ sinh.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ dưới nước lạnh một trận sảng khoái xong, chuyện phiền lòng vừa rồi, cũng tạm thời bị ném lên chín tầng mây, Phương Kính vây khăn tắm quanh thân dưới vừa hừ ca đi ra khỏi phòng tắm, mở cửa tủ ô vuông ra, lấy túi quần áo sạch ra. Đồng phục đi học đã được ủi thẳng, đến áo sơ mi trắng tinh cũng được ủi phẳng phiu, cái kia, cái kia… qυầи ɭóŧ đâu?

Phương Kính gãi gãi đầu, cái tật xấu hay vứt đồ bừa bãi này đúng là nên thay đổi lại, thở dài, vươn tay đến đống đồ dơ kia lục lọi, lật đống đồ đồng phục đội màu đỏ lên, mà qυầи ɭóŧ đen nổi bật rõ rệt lại không cánh mà bay hệt như trên.

Trong phòng thay đồ lại không còn ai nữa, thường ngày ở trường học đều ở trong tình hình nửa đóng nửa mở cửa, nơi này chưa từng xảy ra trộm cắp, cho dù có trộm, cũng sẽ không ăn cắp qυầи ɭóŧ của một tên con trai cao lớn đi.

Chỉ có một khả năng.

Lần này, tao phải dạy dỗ cho mày biết thế nào lễ độ!

Hai tay siết chặt lại thành nắm đấm, phát ra tiếng ‘crôm crốm’ rung động; trong lòng của Phương Kính đã bị dồn nén thời gian dài đã bừng lên ngọn lửa đốt cháy hừng hực toàn thân của anh. Anh thô bạo bắt lấy đồng phục đi học kéo qua, vội mặc lên quần dài và áo sơ mi, vắt áo khoác lên trên vai, nổi giận đùng đùng liền vọt ra ngoài, sừng sộ đi hỏi tội.

Lúc này đang là giờ cơm chiều trước thời gian tự học. Phương Kính đi ngang qua từng phòng học yên ắng, cảm giác quái dị khi thân dưới không mặc qυầи ɭóŧ khiến cho anh càng thêm khó chịu, bực bội. Dồn sức đẩy cánh cửa lớp hai ra, hỏi to đám đầu người nhấp nhô đông nghịt:

- Lục Lăng ở đâu?

Mọi người đều kinh ngạc, nhốn nháo quay đầu nhìn về phía cửa, tiếp theo lại xoay người nhìn về phía một đương sự còn lại.

Đếm ngược từ dưới cùng lên, ở bàn học thứ hai, Lục Lăng đứng lên, trên gương mặt vô cảm như là lá bài poker kia, không nhìn ra được chút giật mình khi bị bắt quả tang nào cả:

- Tìm tớ? Chúng ta đi ra ngoài rồi nói.

- Không cần.

Phương Kính không e ngại chút nào, đi nhanh như gió mà xông thẳng vào lớp học, đấm xuống một cú lên trên khuôn mặt xinh đẹp nổi bật như bản vẽ này; nạn nhân đã sớm chuẩn bị tâm lí, cho nên, thân thể chỉ bị cú đấm mạnh làm cho chao đảo, nhưng thật là lần này vẫn còn đứng thẳng vững vàng, ngẩng đầu, dùng ánh mắt chết lặng nhìn về phía Phương Kính, chỗ bị đấm trên gương mặt chậm rãi tụ máu nổi lên vết bầm tím.

- Mày giấu đồ ở đâu rồi, hả?

Phương Kính đi đến bàn học của Lục Lăng, trên mặt bàn chỉ có bày mỗi một quyển vở và hai cây bút, túm lấy cặp sách trong hộc bàn ra, lật lung lên, bên trong cũng chỉ là vài cuốn sách vở lác đác, đơn giản đến mức chỉ liếc mắt nhìn qua là thấy hết mọi thứ trong đó.

Anh tiện tay đẩy cửa sổ bên cạnh mở ra, ném cả cặp sách này ra ngoài, mấy cuốn sách và vở trắng đều rơi rớt ra, văng tứ tung, treo trong lùm cây.

- Tớ không biết cậu đang nói gì cả.

Lục Lăng cũng không ngăn lại, cậu dùng ánh mắt sáng quắc nhìn thẳng vào Phương Kính, chỗ trầy da nơi khóe môi đã bị chảy máu.

- A.

Phương Kính liếc mắt nhìn qua bàn học trống trơn, ánh mắt quay lại trên người Lục Lăng, giơ nắm đấm lên hỏi,

- Mày giấu ở trên người sao?

Trong bầu không khí căng thẳng sôi sục, đám học sinh nam xung quanh nóng vội tiến lên can ngăn, lớp trưởng đứng ra chất vấn:

“Phương Kính, cậu có chứng cứ gì chứng minh là cậu ấy lấy trộm đồ của cậu đây? Làm sao lại có thể vô duyên vô cớ xông thẳng vô lớp học, tìm đến đánh người được chứ, chẳng lẽ cậu muốn bị phạt đuổi học hay sao hả?”

Những người khác cũng lên tiếng nói vào, lại có mấy kẻ khác lại bênh vực Phương Kính, trong một lúc cả lớp học đều hỗn loạn thành một nồi cháo.

- Lục Lăng, nếu mày là đàn ông thì lập tức đi theo tao.

Phương Lăng hung hăng trừng mắt liếc cậu một cái, nâng chân liền bước nhanh về phía ngoài lớp học. Lục Lăng mang theo khuôn mặt sưng húp, liếʍ liếʍ máu tươi đang rỉ ra ở chỗ trầy da, không chút do dự đi theo phía sau của Phương Kính. Hai người một trước một đi ra khỏi lớp học, ấn thang máy chọn lên tầng cao nhất, rồi đi qua cầu thang bộ lên đến sân thượng.

Ánh chiều tà của hoàng hôn rơi rụng trên nền xi măng. Phương Kính xoay người, vươn bàn tay to túm giữ lấy bả vai của Lục Lăng, tay còn lại sờ soạn từ trên xuống dưới, kiểm tra cả người cậu ta. Trong túi áo hoàn toàn không có gì, sờ đến bụng nhỏ, cách một lớp vải vóc có thể cảm nhận được cả cơ bụng rắn rỏi được che phủ ở dưới. Xuống chút nữa, đầu ngón tay vừa đυ.ng đến túi quần, Phương Kính chợt phát giác đũng quần đối phương đã nổi lên phản ứng.

Quả nhiên là thứ bệnh họa! Đệch mịa, lợi cho nó rồi.

Phương Kính gấp gáp rút tay như là bị điện giật phải, lui hai bước về sau, hung dữ ép buộc ra lệnh nói:

- Tự mày cởi.

L*иg ngực của Lục Lăng phập phồng kịch liệt, nhìn yếu ớt như là bị bắt nạt đến không có cách nào phản kháng lại, rũ mí mắt xuống. Sau khi trầm mặc một lúc lâu, rốt cuộc mới bắt đầu động tay, kéo mở khóa kéo từ cổ áo xuống tận phía dưới cùng, lột áo khoác ra vừa thoát ra khỏi cánh tay liền rớt xuống trên mặt đất, lộ ra chiếc áo sơ mi trắng.

Cậu vốn xinh đẹp bẩm sinh, hiện giờ lại rũ xuống mi mắt lại càng thêm ngoan ngoãn, cần cổ thon dài và cổ tay rất là nhỏ nhắn. Phương Kính theo bản năng nhìn ngắm đến có chút miệng lưỡi khô nóng, tiện thể thẹn quá hóa giận, thúc giục lớn tiếng:

- Nhanh lên!

Ngón tay mảnh khảnh mở ra từng cái nút áo, không bao lâu đã lộ ra nửa người trên lỏa lồ trước mắt; cơ bắp rắn chắc lại cân đối, làn da trắng nõn trơn bóng, dáng người cao lại thon gầy đúng chuẩn móc treo quần áo hình người. Đôi bàn tay ẩn hiện khớp xương rõ ràng mang theo mười ngón tay thon dài xảo quyệt mơn trớn từ bả vai lướt qua eo sườn, dừng lại ở chỗ thắt lưng quần, vòng eo của cậu rất nhỏ, đường cong mượt mà, cơ bụng thấp thoáng lại ẩn mất dưới lớp vải quần của thân dưới.

Phương Kính chưa từng ngắm nhìn một cơ thể cùng giới tính xinh đẹo trong khoảng cách gần đến mức này. Tuy là kinh hoảng, lại cảm thấy sắc mặt đối phương lại không hề hiện lên biểu tình khuất nhục nào cả, trái lại như là trong lòng bình thản mà đồng ý trình diễn cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ra trước mặt anh vậy, nhưng trong sự lạnh lùng, không chút để ý này lại ẩn giấu chút ý tứ dụ dỗ.

Đầu ngón tay linh hoạt cởi bỏ thắt lưng, mở ra nút gài của quần dài, nhẹ nhàng thả rơi xuống, lộ ra một góc qυầи ɭóŧ màu trắng…

- Đủ rồi.

Đột nhiên, Phương Kính xoay người lại, đưa lưng về phía Lục Lăng. Anh vốn không có mặc qυầи ɭóŧ, từ nãy đến giờ đều bị cọ sát đến khó chịu, lại bắt phải nhìn một cơ thể trắng trẻo, trơn bóng như này khó có thể nào tránh khỏi… Không không, không phải vấn đề ở anh, mà là do Lục Lăng lớn lên quá giống con gái.

- Kêu mày cởϊ qυầи áo ra, mày còn hăng hái, dâʍ đãиɠ giống như là mấy ả múa thoát y vậy, mẹ nó mày lăn lăn lăn, mau cút!

Anh lại không nghe thấy tiếng bước chân loạng choạng trốn chạy như trong dự đoán, trái lại là không phát ra chút tiếng động nào đi đến gần sát sau lưng anh, bất chợt truyền đến giọng khàn khàn của đối phương ở bên tai mình.

- Tớ đã cởi hết rồi, cậu mau kiểm tra đi.

Giọng nói mang theo hơi thở xâm nhập vào trong màng tai truyền đến một luồng tê dại, như vuốt mèo khẽ cào qua dây thần kinh mẫn cảm. Phương Kính không xoay đầu lại, anh không dám quay lại nhìn ngắm cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của người nọ, Lục Lăng thấp hơn anh vài centimet, mà ngay lúc dựa sát vào nhau thế này, hình như còn có thể cảm nhận được hơi lạnh lẫn xúc cảm trơn mịn của da thịt kia.

Chưa kịp nghĩ nhiều, anh dồn sức lấy tốc độ chạy nhanh hết cả trăm mét này và lao ngay xuống sân thượng, ngay khi chui tọt vào trong thang máy, anh há to miệng thở phì phò, trái tim đập bình bịch không dứt. Đây là lần đầu tiên, anh chạy trối chết.

Cái tên nhóc Lục Lăng cổ quái này, trực giác báo cho anh biết, cần phải cách cậu ta càng xa càng tốt.

Đứng giữa làn gió đêm lạnh buốt, Lục Lăng để trần thân trên, quần dài vẫn còn mặc chỉnh tề trên người, biểu tình cười như không cười nhìn theo cánh cửa lớn đang không ngừng lắc lư, thân ảnh hoảng hốt của Phương Kính đã hoàn toàn biến mất phía sau cánh cửa.

Nhặt áo khoác rớt ở dưới lên, Lục Lăng tùy tiện dựa lưng vào trên thành cầu thang cao cao, nhìn ngắm hoàng hôn dần phai tàn cuối chân trời xa, cơ thể căng thẳng rốt cuộc cũng thả lỏng xuống, thở phào nhẹ nhõm.

Không có mặc qυầи ɭóŧ lại còn dám dẫn cậu lên một góc sân thượng, quỷ tài mới biết được cậu phải phí hết bao nhiêu sức lực mới khống chế được nỗi xúc động, đè chàng trai này xuống dưới thân mình, trực tiếp lột bỏ quần của anh, trực tiếp cắm vào từ phía sau của bản thân mình.

Ở khái niệm của Lục Lăng, cậu không muốn nói chuyện yêu đương lang mạn như – hoa – gió – tuyết – trăng gì cả; chỉ muốn cᏂị©Ꮒ chết con ngựa hoang dã, vừa vạm vỡ, cao to lại hung bạo, khó thuần nhất này. Lúc mới bắt đầu, phải bị đá mấy cái, dần dà có một số lần không thể tránh được, mà cậu cũng không để trong lòng, nhưng điều này không có nghĩa là bản thân cậu cho phép con ngựa này cưỡi lên đầu mình—— một ngày nào đó, cậu nhất định sẽ khiến cho Phương Kính phải thuận theo mà thần phục dưới háng của mình, cam tâm tình nguyện mở hai chân ra cho mình cᏂị©Ꮒ.

Chiều nay, vẫn như bình thường, cậu đi xem Phương Kính thi đấu, cơ thể ướt sũng mồ hôi chỉ được bao bọc bởi một lớp vải mỏng tanh, chiếc quần ngắn chỉ đến đùi đối phương; trong lúc chạy nhanh có thể nhìn thấy cơ đùi rắn rỏi đến rõ rệt. Cổ áo rộng rãi, rất nhiều cúi người chống lấy đầu gốc, sẽ dễ dàng nhìn xuyên qua cổ áo mở rộng, thấy cả cơ ngực vạm vỡ cùng với đầu v* nâu hồng như là trái cây vẫn chưa chín; cộng thêm, từng giọt mồ hôi ướt đẫm đang lan tỏa ra mùi hormone chết người không dứt; trách sao đán cổ động viên tụ tập đông đúc bên ngoài lại điên cuồng đến vậy.

Người mình yêu thầm quá xuất chúng, khiến cho Lục Lăng ghen ghét đến trái tim lẫn lá phổi đều đau đớn. Sau khi lại hành động chăm sóc lấy lòng của mình bị từ chối lần nữa, cậu đi theo đường nhỏ vòng qua sân vận động đi vào trong phòng thay đồ, men theo góc chết của cameras. Tiếng nước xối ào ào ở trong phòng tắm sát vách loáng thoáng truyền đến bên tai, trong đầu liều bắt đầu vẽ vời ra thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của Phương Kính, kí©h thí©ɧ đến mức phía dưới càng cứng thêm.

Tuy là có lắp cameras kín ở trong phòng tắm Phương Kính thường xuyên sử dụng, nhưng lúc này nước xa lại không cứu sự đói khát sôi sục này, cậu nóng nảy kéo ngăn tủ ra, lật tung đống đồng phục, lôi qυầи ɭóŧ dơ ra, chỗ đũng qυầи ɭóŧ còn dính lại chất dịch do dương v*t tiết ra đầy tanh hôi.

Đặt lên giữa hai cánh mũi, hít sâu một hơi; lúc ấy Lục Lăng sắp sửa bắn ra tới. Bất chợt, nảy ra một ý nghĩ. Cậu lấy cả hai cái qυầи ɭóŧ dơ lẫn sạch giấu vào trong một ngăn tủ ô vuông chưa từng ai sử dụng đến.

Đúng là sau khi chàng trai đã tắm rửa sạch sẽ, mang theo thân dưới trống không, chủ động chạy tới tìm mình. Dáng vẻ nổi giận đùng đùng, hung dữ kia, ở trong mắt cậu, quả là ngon miệng không thể chê vào đâu được.

Cứ từ từ tới, không thể dọa anh bỏ chạy được đâu.