Lương Sơn Bá vs Mã Văn Tài

5/10 trên tổng số 6 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
( Lương Sơn Bá phúc hắc công X Mã Văn Tài dễ xương thụ) Dịch giả: QT ca ca, google ca ca Văn án "Ngoan,gọi ta tướng công đi...." "Không" "Văn Tài thân yêu!Nếu ngươi còn tiếp tục mắng tướng công của ng …
Xem Thêm

"Văn Tài,đến,đây là tiểu thư nhỏ nhất của Chúc bá bá- Chúc Anh Đài.Hai ngươi tuổi cũng xấp xỉ có thể cùng nhau nói chuyện.Con lớn tuổi hơn,sau này không cho phép con khi dễ người ta nghen chưa! Có nghe hay không?" Mã Văn Tài hoàn toàn nghe không lọt lời của phụ thân,chỉ ngẩn người ngó chừng vị cô nương núp ở phía sau Chúc bá bá nắm vạt áo chỉ lộ ra cái đầu nhỏ rụt rè nhìn mình.Một màn này thoáng cái trùng khít với trí nhớ ẩn sâu trong đầu hắn.

Mã Văn Tài từ trước đến nay không tin thần Phật.Mặc dù phát hiện vốn từ sau khi cửu muội chết hắn ngày đêm say rượu đần độn nằm trên giường bệnh hấp hối mình đột nhiên bị mẫu thân đã sớm qua đời ôm vào trong ngực mà thân thể của hắn cũng trở lại thời điểm còn nối khố,lúc ấy hắn bất quá cho là hồi quang phản chiếu sinh ra ảo giác mà thôi.

Nhiệt độ ấm áp từ người mẫu thân,bàn tay thô ráp của phụ thân,con đường dưới chân là mặt đất chân thực,mùi hoa ngào ngạt của Chúc phủ. . . . . . tất cả hòa quyện chung một chỗ làm cho Mã Văn Tài không muốn tỉnh giấc,chỉ muốn vĩnh viễn ở nơi này cho dù là địa ngục!

Mã Văn Tài không nghĩ tới,khi hắn ảo tưởng thế giới của mình thì có cả ma chướng! Chúc Anh Đài! Cửu muội! Đã mấy thập niên ta rốt cục lại gặp được muội!

Mã văn tài cứ ngẩn người nhìn chằm thân ảnh nhỏ nhắn,trong đầu một mảnh trống trơn,có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói rồi lại không biết làm sao mở miệng.Đôi môi như bị dính chặt không thể thốt nên lời.Giống như chỉ cần bật ra thanh âm liền vỡ nát không thể quay lại.Hắn sâu tận đáy lòng yên lặng thề,cho dù chỉ là một giấc chiêm bao hắn nhất định phải yêu thương cửu muội,để nàng cả đời bình an sống trong vui vẻ. Tuyệt không thể để cho cửu muội gặp được Lương Sơn Bá!

Chìm đắm trong ảo tưởng làm sao bóp chết Lương Sơn Bá khi còn trong trứng nước,công tử Mã gia không nghe thấy Chúc bá bá hướng phụ thân hắn dở khóc dở cười nói.

"Cửu muội!" Mã Văn Tài rốt cục gọi tên nàng,thanh âm mang theo hoài niệm,trong lổ tai còn lưu lại tiếng vang "Ong ong".Gia phụ hai nhà cùng nhau nói chuyện kinh ngạc quay sang nhìn Mã Văn Tài,tiếp theo bật cười.

"Nhìn dáng dấp Văn Tài xem ra rất thích Anh Đài đây!" Mã phụ vuốt râu mép cười.

"Cửu muội? Văn Tài sao cháu biết Anh Đài nhà ta đứng hàng thứ chín? Cửu muội? Cửu muội! Không tệ! Sau này chúng ta cũng gọi Anh Đài là cửu muội đi!" Trong đầu Chúc phụ lóe ra suy nghĩ cứ nhắc đi nhắc lại,cứ thế định ra biệt danh làm Chúc Anh Đài phẫn hận cả đời.

............

"Cửu muội? Cửu muội? Cửu muội ,muội nhìn xem ta mang cái gì đến nè!" Lúc này mới vừa qua buổi trưa,công tử Mã gia với thanh âm vang dội đã phá vỡ yên tĩnh trong Chúc phủ.Đám nô tài Chúc phủ nghe thấy lập tức kêu rên.Mã công tử! Sau khi ăn xong lại tới a!

Rồi sau đó trong viện có một nam một nữ đang nói chuyện với nhau tự nhiên cũng nghe đến tiếng nói của ai đó,nữ tử mặt tối sầm chèn ép quạt tròn trong tay đến thay đổi hình dạng.Trong lòng thầm than,người chi đâu mà thô lỗ thật là đáng tiếc cho bộ dáng tinh điêu ngọc mài.Mà cái người Mã công tử này ở trong mắt người khác được cho là thẳng thắn!

"Ha hả ~" Nam tử trang phục thư sinh bên cạnh nhướng cao mày,đem quạt xếp vốn mở rộng thu hồi lại,khóe miệng cong lên."Đây chính là Mã Văn Tài mà cửu muội nhắc đến sao! Thật là một người thú vị!"

Nữ tử đem quạt tròn bị xoắn đến không ra hình dạng ném về hướng thư sinh."Không cho gọi ta là cửu muội! Ta hận chết cách gọi này! Ta đường đường là đại nam nhân,khi vừa chào đời bị vị cao tăng kia tiên đoán này nọ,thế là cha mẹ ta tin cái rắp bắt ta ăn mặc thế này.Cũng đã mười tám năm chứ ít gì! Mười tám năm vẫn không thể công bố cùng bên ngoài! Ta thật vất vả mới chịu nổi đến bây giờ!Ngươi biết rõ còn kí©h thí©ɧ ta! Lương Sơn Bá ngươi chính là tiểu nhân không đạo đức!"

Các vị khán thính giả chắc đã hiểu năm đó Mã Văn Tài bỏ lỡ cái gì rồi chứ? Mã công tử cứ đinh ninh lấy cách gọi "Cửu muội" tiểu thư Chúc Anh Đài kiếp trước ghán ghép lên công tử Chúc Anh Đài hiện tại!Loại này biệt khuất này làm cho Chúc công tử nhìn Mã Văn Tài không vừa mắt,mỗi lần đều đưa ra đủ loại yêu cầu hà khắc đuổi khéo Mã Văn Tài.Nhưng Mã công tử này như không biết mệt,cứ "Cửu muội" này nọ chạy tới chạy lui vui vẻ chịu đựng.

"Ai uy ~ Chúc tiểu thư của ta,đừng có nổi hỏa lớn vậy chứ! Hình tượng sẽ bị mất sạch nha! Chậc chậc! Thật thô lỗ!" Lương Sơn Bá trên dưới quét nhìn chung quanh Chúc Anh Đài,ghét bỏ vung quạt lên ngăn cách như suốt cuộc đời không muốn nhìn lại người này.

"Thúi lắm!" Chúc Anh Đài đã chịu hết nổi hừ một tiếng,giơ chân nhảy lên."Dù sao lão tử cũng không phải là nữ nhân!Vậy giả làm thục nữ làm cái gì! So với ngươi đường đường Lương tướng quốc công tử lại hết lần này tới lần khác làm bộ tú tài nghèo khổ! Ngài có hình tượng lắm ơ!"

" Lời này của Cửu muội là thế nào nha! Oan uổng chết ta ~~~~" Lương Sơn Bá chỉ hé ra ánh mắt,vứt mị nhãn cho Chúc Anh Đài,giọng nói còn chuyển sang làm nũng thuận thế còn vặn vẹo uốn éo,thành công khiến người đối diện run lên."Người ta chỉ là thể nghiệm và quan sát dân tình,cực khổ vô cùng nha! Anh Đài không quan tâm ta còn trách oan ta,thật đúng là đau khổ muốn chết! Người ta bộ có không thuận theo sao!"

"Ngươi đủ rồi đấy!" Chúc Anh Đài một chân đánh bay quạt giấy trong tay Lương Sơn Bá,giật xuống cổ áo của y,khoảng cách cả hai thoáng cái được kéo gần."Lương Sơn Bá ngươi. . . . . ."

"Cửu muội!" Mã Văn Tài vừa nghe có người gọi"Lương Sơn Bá" giống bị kim châm loại nhanh chóng chạy hướng Chúc Anh Đài,nhưng lại thấy một nam nhân xa lạ đang"Ôm" cửu muội của hắn ham muốn du͙© vọиɠ! Mà cửu muội của hắn mặc dù hai tay chống đỡ l*иg ngực đối phương nhưng không thể tránh thoát,mặt đỏ lên cuống quýt không biết phản ứng.Mà nam nhân kia chỉ cần sát thêm chút nữa hai người liền đυ.ng phải!

Mã Văn Tài lập tức cầm trong tay các loại đồ chơi vốn muốn tặng cho Chúc Anh Đài ném xuống mặt đất,xoắn lên tay áo lập tức xông lên trước ngăn bàn tay nam nhân bóp chặt vòng eo cửu muội,vòng vào cánh tay Chúc Anh Đài kéo ra khỏi nam nhân kia. Hắn muốn trấn an vội kéo đầu Chúc Anh Đài tựa vào trong lòng ngực của mình.Mã Văn Tài vừa xoa xoa đầu "Nàng" vừa nhắc đi nhắc lại"Cửu muội đừng sợ,cửu muội đừng sợ! Ta tới rồi!" Vừa tàn bạo trừng người có bộ dạng thư sinh,hận không thể lăng trì xử tử y ngay lập tức.

Lương Sơn Bá mở ra quạt xếp thờ ơ nhìn Chúc Anh Đài bị xem như nữ nhân ôm ấp giận đến mặt đỏ bừng,nhìn Chúc Anh Đài căm giận đẩy ra Mã Văn Tài,nhìn Mã Văn Tài lùi lại ba bước,nhìn tròng mắt Mã Văn Tài vốn giận đến sáng trong đang mờ đi,nhìn khuôn mặt tươi cười Mã Văn Tài hướng Chúc Anh Đài không tim không phổi nở nụ cười khổ sở,nhìn tròng mắt Mã Văn Tài lần nữa phủ đầy nhu tình nhìn Chúc Anh Đài,nhìn Mã Văn Tài đem Chúc Anh Đài che ở phía sau.Con ngươi lấp lánh nhìn chằm chằm mình,nhìn Mã Văn Tài như con hổ nhe răng trợn mắt hận không thể nhào lên đem mình xé cho sướиɠ khoái.Mã Văn Tài này lúc đầu còn cho rằng là một người không thú vị quả nhiên tuồng hí vừa rồi cũng rất đáng giá.Ừm,dáng người vòng eo không tồi a,cảm giác rất mềm.

Lúc này Mã Văn Tài mới cẩn thận đánh giá nam tử xa lạ,mà càng nhìn thì càng hoảng sợ! Phảng phất có bóng dáng Lương Sơn Bá!Chỉ là phong thái toàn thân không cứng ngắc như lúc xưa,độ ngốc cũng giảm không ít,nói chung là hút hàng hơn nhiều.Cũn vì thế nhất thời làm hắn không thể xác định.

"Ngươi là ai! Sao lại xuất hiện ở Chúc phủ!"

"Hắc hắc" Lương Sơn Bá cười chấc phát như cái gì cũng không biết hành lễ cùng Mã Văn Tài."Công tử hữu lễ.Tại hạ là Lương Sơn Bá,vừa rồi chỉ lo đỡ tiểu thư mà không suy nghĩ,thật là thất lễ." Y gãi gãi cái ót cười đến vô cùng thuần lương.

"Ngươi là Lương Sơn Bá!" Tin tức chấn động như sét - đánh - giữa- trời- quang nổ Mã Văn Tài không biết bay đến nơi nào. Không đúng! Làm sao cửu muội lại gặp Lương Sơn Bá thế này! Rõ rang sau khi cùng vào thư viện học bọn họ mới biết nhau! Làm sao lại biết sớm như thế! . . . . . . Chẳng lẽ vẫn không thể thoát khỏi số phận. . . . . .

Lương Sơn Bá nhìn Mã Văn Tài ngu ngơ lại cùng Chúc Anh Đài trao đổi ánh mắt liền xoay người rời khỏi Chúc phủ,bất quá độ cong khóe miệng vẫn thủy chung không biến mất.

Thêm Bình Luận