Chương 23: Kịch chiến trong rừng

Dịch: Thanh Kỳ

Biên: Hoàng Hi Bình

Ngay khi chân trước của hắn vừa ly khai nơi đó, trên mặt đất liền sáng lên một đạo hào quang màu vàng đất, một pháp trận phù văn hình tròn bao phủ phạm vi hơn một trượng lập tức hiện ra.

"Chỉ thiếu chút nữa, đáng tiếc. . ." Hồ Vi thở dài, có chút thất vọng.

Thời điểm nói những lời này, khóe mắt của hắn không tự chủ được liếc về sau lưng Thiết Kiên, năm đạo ánh sáng màu tím không chút vết tích trống rỗng xuất hiện, trùng điệp vỗ vào hậu tâm của Thiết Kiên.

Thiết Kiên sớm có phòng bị với việc này, cũng không quay đầu, trở tay đâm một kiếm ngược ra sau lưng.

Chỉ thấy xích quang trên mũi kiếm chợt lóe, một đạo hỏa diễm hình trụ dài dọc theo thân kiếm, đâm thẳng hướng ánh sáng màu tím.

Chủ nhân của ánh sáng chính là tên Hắc y nhân che mặt Đường Hối, thấy hành tung bị bại lộ, hắn quyết đoán từ bỏ lần tập sát này, thân hình chợt mờ nhạt, như khói sương biến mất trong bóng tối.

Thiết Kiên sau khi xuất kiếm thất bại, thân hình linh hoạt nhảy lên, chạy thẳng về phía của Yến Tử.

"Chạy đi đâu?" Hồ Vi quát lên một tiếng, cổ tay mãnh liệt vung về phía trước.

Chỉ thấy hai luồng minh hoàng hỏa diễm lớn cở đầu người bay nhanh ra, đánh về phía lưng của Thiết Kiên.

Thiết Kiên mạnh mẽ xoay người giữa không trung, một tay bấm nhanh pháp quyết trong hư không, hai luồng hỏa cầu đỏ đậm lớn hơn nắm đấm một chút lập tức bắn ra, đυ.ng vào minh hoàng hỏa diễm.

Ngay sau đó, liền nghe "Boong" một tiếng bén nhọn!

Hai cái Hỏa Cầu Thuật va chạm sinh ra màn sáng hỏa diễm, đột nhiên hiện lên một đạo kiếm quang, xé rách màn sáng. Thân ảnh của Hồ Vi từ trong xuyên qua màn sáng, đuổi theo.

Thiết Kiên thấy không cách nào trốn thoát, chỉ có thể nâng mũi kiếm, chủ động cứng đối cứng.

"Oanh oanh oanh. . ."

Trong khu rừng, âm thanh nổ vang không ngừng.

Một thanh Cự Phủ màu đen phát ra ánh sáng âm u, trong rừng không ngừng bổ chém, những nơi đi qua cây cối đỗ gẫy như rạ, sụp đổ thành vô số mảnh gỗ.

"Hắc hắc. . . Tiểu cô nương, Khinh Linh phù trên người ngươi tiêu hao chắc cũng không còn được bao lâu, xem ngươi còn có thể trốn đến bao giờ?" Thạch Thiên vừa vung Cự Phủ đuổi theo, vừa trêu đùa.

Phía trước sắc mặt của Yến Tử ngưng trọng, cũng không trả lời, dưới chân quanh quẩn hai ngọn gió xanh, chỉ khéo léo né tránh, nhanh chóng phóng về phía rừng sâu rậm rạp.

Thạch Thiên thấy thế, khóe miệng đột nhiên nở một nụ cười âm hiểm, hắn một tay nắm chặt Cự Phủ, tay kia bấm niệm pháp quyết, bỗng nhiên mở miệng, niệm một chữ "Thu".

Chỉ thấy trên cây Hắc Phủ chợt sáng lên Linh văn, đột nhiên co vào thành một thanh đoản phủ dài hai thước, mới nhìn cũng không khác cây rìu của tiều phu là bao.

Cổ tay hắn vừa chuyển, dùng một góc độ xảo quyệt vung về phía trước ra.

Hắc quang trên đoản phủ lập tức lóe sáng mãnh liệt, "Vù vù" rung động lao nhanh về phía trước. Tốc độ cực nhanh vòng qua từng gốc cây cổ thụ, ở giữa không trung xẹt thành một đạo hình cung, đột nhiên bổ về phía Yến Tử.

Yến Tử không dự liệu được loại tình huống này, căn bản không kịp né tránh, đã bị đoản phủ quẹt qua bả vai trái.

"Xoẹt"

Một âm thanh tơ lụa rách toạc vang lên, thân hình của Yến Tử lập tức bay nhào về phía trước, nặng nề văng xuống đất.

Thạch Thiên sau khi chụp lại đoản phủ màu đen , vội vàng đuổi theo.

"Ai ôi, ngàn vạn lần đừng nát nha, nếu tổn thương đến làn da trắng nõn kia, thì không còn đẹp nữa rồi." Mắt thấy Yến Tử nằm yên không nhút nhích, hắn có chút đau lòng nói.

Bất quá xuất phát từ thận trọng, hắn cũng không lập tức đi qua thăm dò, chỉ thấy cổ tay run lên, trong lòng bàn tay xuất hiện một cái dây thừng màu vàng đất, ném về phía Yến Tử.

Dây thừng lóe lên hào quang, giống như sống lại, tự động quấn lấy đối tượng, trói gô Yến Tử từ đầu đến chân.

"Hắc hắc, lần này ra ngoài, không lỗ …" Thạch Thiên sờ sờ quai hàm, cười dâʍ đãиɠ bước tới.

Đi tới phụ cận, hắn nắm lấy đầu dây, muốn kéo Yến Tử lại gần.

"Không đúng!"

Khi kéo dây, Thạch Thiên mới phát hiện, "Yến Tử" trên tay mình rất nhẹ, căn bản không giống người sống.

Không đợi hắn phục hồi tinh thần, từ phía sau một gốc cây cổ thụ, lập tức có một đạo nhân ảnh nhanh chóng phóng ra, trường kiếm trong tay tỏa hào quang trắng như tuyết nhè nhẹ rung lên, chỉ nghe "Phốc" một tiếng, thân kiếm trực tiếp đâm xuyên trái tim của hắn.

"Là… Thế… Thân… phù"

Thạch Thiên trong miệng rướm máu, nghẹn ngào nói một tiếng, kế đó ngã quỵ xuống.

Khóe miệng của Yến Tử chảy ra một ngụm máu tươi, thân hình lảo đảo một hồi, sắc mặt tái nhợt, thở gấp gáp.

Nàng chậm rãi rút trường kiếm khỏi người của Thạch Thiên, đứng nguyên tại chỗ yên lặng điều tức chốc lát. Mới cúi người lấy từ trên xác chết: dây thừng màu vàng, kể cả chuôi đoản phủ màu đen, đều thu vào bên trong nhẫn trữ vật.

Không còn dây thừng trói buộc, hào quang trên thế thân chợt lóe, ban đầu biến thành một tấm phù lục màu xanh, tiếp theo ánh lửa hừng hực, thiêu đốt thành tro tàn.

Yến Tử thu vào trong mắt, có chút đau lòng.

Đây là một loại phù lục hữu dụng, tuy đẳng cấp phù lục này là loại thấp nhất, biến thành thế thân chỉ tương tự, căn bản không cách nào hành động, nhưng giá trị cũng lên đến mấy trăm lượng vàng.

Lúc trước, nàng cố ý chịu một búa, trước khi nàng ngã xuống, đã kích phát uy năng còn sót lại trong Khinh Linh Phù trên đùi mình. Lách mình núp ở phía sau cổ thụ, lúc này mới có cơ hội đánh chết Thạch Thiên.

Thiết Kiên vẫn luôn phân thần lưu ý động tĩnh phía Yến Tử, vì vậy gần như đầu tiên phát hiện biến cố này, trong lòng có chút thả lỏng.

"Phế vật!" Hồ Vi rất nhanh cũng phát hiện Thạch Thiên thất thủ bị gϊếŧ, trong mắt nhất thời hiện lên một tia lo lắng.

Cổ Kiếm màu vàng trong tay hắn chấn động, một mảnh hào quang màu vàng đất kích động chém ra ngoài, bức lui Thiết Kiên hơn một trượng.

"Còn chưa xong sao?" Hồ Vi bỗng nhiên lớn tiếng kêu.

"Đã xong." Một đạo âm thanh khàn khàn vang lên trong màn đêm.

Sau khi Hồ Vi nghe xong, khóe miệng lại nở một nụ cười lạnh thấu xương cực không hợp với gương mặt hiền hậu của mình. Hai tay lần nữa cầm kiếm, đột nhiên đâm thẳng xuống dưới mặt đất.

Thiết Kiên thầm biết không ổn, thân hình lóe sáng, định nhảy lên không trung.

Mặt đất phía dưới chân đột nhiên nứt vỡ, hai đạo tử sắc u trảo đột nhiên lộ ra, giữ chặt mắt cá chân của hắn, trói chặt hắn trói buộc ngay tại chỗ.

Ngay sau đó, liền nghe "Oanh" một tiếng.

Lấy Thiết Kiên làm trung tâm, phạm vi tầm hơn mười trượng xung quanh, mặt đất ầm ầm trầm xuống vài thước, lòng đất lộ ra từng miếng trận kỳ bằng sắt hình tam giác, phía trên phù văn lượn lờ, phát ra trận trận ba động cổ quái.

Cùng lúc đó, từng vòng sáng màu vàng từ dưới đất bay lên, co rút về phía trung tâm.

Thiết Kiên rùng mình, vội vàng vung kiếm chém về phía u trảo màu tím.

Không chờ mũi kiếm hạ xuống, từng vòng tia sáng màu vàng đất đã đến, bao phủ chung quanh hắn, hoàn toàn trói chết hắn ngay tại chỗ.

"An tâm lên đường đi, sư đệ tốt của ta. . ."

Khóe miệng của Hồ Vi cười càng thêm dữ tợn, một cái lắc mình liền đi tới trước người của Thiết Kiên, trường kiếm trong tay nhấc lên, đâm thẳng tới mi tâm của hắn.

"Keng..." một tiếng bén nhọn.

Một bóng người màu đen đột nhiên từ dưới đất lao lên, chắn trước người Thiết Kiên, dùng lòng bàn tay bị kẹp ở chặt mũi kiếm của Hồ Vi.

"Đường Hối, ngươi muốn làm cái gì? Tránh ra cho ta!" Hồ Vi nhìn nam tử che mặt trước mặt, cả giận nói.

"Mệnh lệnh là bắt sống hắn, sao ngươi phải hạ sát thủ?" Đường Hối không nhúc nhích, lạnh lùng hỏi ngược lại.

Thiết Kiên nghe vậy, ánh mắt hơi trầm xuống, hiển nhiên hắn cũng không ngờ đến tình huống này.

Đại sư huynh này trước kia giao tình không tệ, giờ lại muốn đẩy hắn vào chỗ chết, kẻ ám sát đuổi gϊếŧ hắn đến tận đây ngược lại bảo vệ hắn.

Mắt thấy mặt của Thiết Kiên lộ vẻ nghi hoặc, Hồ Vi nở một nụ cười lạnh.

"Như thế nào? Thật bất ngờ sao? Ha ha. . . Từ ngày đầu tiên ngươi chính thức được sư phụ thu làm đồ đệ, ta đã muốn gϊếŧ ngươi. Bối cảnh nhà của ngươi khiến ta hâm mộ, thiên phú luyện kiếm của ngươi làm ta ghen ghét. Sau này ngay cả Tiểu sư muội, cũng chung tình với ngươi, thậm chí trở thành vị hôn thê của ngươi, khi đó ta cũng đã cố mưu tính, làm sao để ngươi phải chết oan chết uổng."

"Thì ra Đại sư huynh mà ta luôn kính trọng, kiên trì dạy ta luyện kiếm, lại trăm phương ngàn kế nghĩ cách gϊếŧ ta." Thiết Kiên nghe vậy, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cỗ tư vị khó tả, lạnh giọng nói.

"Cho nên khi sư phụ bảo chúng ta sát nhập Thứ Sử phủ, ngươi không thể tưởng tượng nổi ta vui vẻ đến thế nào. Chỉ tiếc, thật vất vả có được cơ hội, ngươi lại đã âm thầm bỏ trốn.. ." Hồ Vi đột nhiên thoải mái nở nụ cười, tiếp tục nói.

"Thì ra là như vậy, ngươi cấu kết với những kẻ kia. Nói mau, cha ta thế nào rồi?" Thiết Kiên lạnh lùng hỏi.

"Cha ngươi? Lúc trước ngươi có cận vệ liều chết bảo vệ, may mắn đào thoát, cha ngươi lại không có vận khí tốt như vậy. Ta cho ngươi biết, hắn đã bị chém đầu! Ha ha ha. . ." Hồ Vi cười âm hiểm.

"Cái gì? Cha ta đã chết?" Thiết Kiên nghe vậy không khỏi mặt mày tối sầm, gần như ngã quy.

Tại thời điểm Thiết Kiên đại loạn, chỉ nghe Hồ Vi quát lên một tiếng lớn. Trường kiếm màu vàng đất trong tay vừa thu, lại dùng một tốc độ cực nhanh đâm ra, lấy một gốc độ hết sức xảo trá, xuyên qua dưới nách Đường Hối, nghiêng người về phía trước đâm về phía ngực Thiết Kiên. Tốc độ nhanh đến kinh người.

"Ngươi định làm gì!" Đường Hối kinh hãi, thân hình lập tức uốn éo, dùng thân đỡ kiếm, đẩy trường kiếm của Hồ Vi văng ra hơn tấc.

Mũi kiếm khó khăn lắm mới sượt qua ngực Thiết Kiên, đâm nhẹ vào vai hắn, vẽ ra một đạo vết máu nhợt nhạt.

"Đường Hối, ngươi thật muốn ngăn ta?" Hồ Vi giận tím mặt nói.

"Ta nhận được lệnh là bắt sống, nếu như ngươi cố ý gϊếŧ hắn, thì phải qua cửa của ta trước." Đường Hối thanh âm khàn khàn, lại kiên định khác thường.

"Sao nào, ngươi đã quên trước khi đi, sư phụ đã nói các ngươi phải nghe theo lệnh của ta sao?" Hồ Vi nói.

"Hừ, nếu là hắn thực sự chết vào tay ngươi, đừng nói là ngươi, mà ngay cả sư phụ ngươi Ninh Kham, sợ là cũng đảm đương không nổi." Đường Hối phát ra một tiếng giễu cợt.

Hắn đưa tay lấy ra một cái lệnh bài màu vàng lớn cở bằng tay, lắc lắc trước mặt của Hồ Vi, lại lập tức thu vào.

Hồ Vi thấy thế, nhất thời đơ ra, vốn đã há miệng muốn nói, cũng bị nghẹn ở cổ họng, một lần nữa nuốt xuống.

Hắn liếc qua Thiết Kiên, im lặng thu hồi trường kiếm.

Đường Hối thấy thế, bàn tay giơ lên, cũng chậm rãi để xuống.

Nhưng đúng lúc này, Yến Tử đột nhiên từ trong một góc rừng rậm lách mình tới, trường kiếm tuyết trắng trong tay nhảy lên, chém xuống kỳ trận bằng sắt hình tam giác.

Đường Hối nghiêng mắt nhìn, hừ lạnh một tiếng, tựa hồ đối với việc này sớm đã có dự đoán. Hắn đã chừa lại thủ đoạn, đột nhiên vung tay chưởng mạnh ra sau lưng.

Trên bàn tay kia lóe lên ánh sáng màu tím, một đạo chưởng ấn lớn màu tím lập tức trống rỗng sinh ra, lấy thế sét đánh, nặng nề đánh về phía bả vai của Yến Tử.