Chương 25: Gϊếŧ sạch

Dịch: Thanh Kỳ

Biên: Hoàng Hi Bình

Kèm theo đó là tiếng "cạch" giòn vang.

Phù văn trên thanh trường kiếm màu tím chợt lóe, những vết nứt li ti xuất hiện trên bề mặt, chúng vỡ vụn ra, hóa thành một mảnh bột phấn màu tím, tiêu tán trong không khí.

Mọi thứ nói rất dài dòng, nhưng thực tế chỉ phát sinh trong nháy mắt.

Sắc mặt của Đường Hối đại biến, thân hình bạo lui mấy chục thước, ánh mắt nhìn về Thiết kiên lóe lên một tia kinh dị.

Y kinh ngạc phát hiện, lúc này tu vi Thiết Kiên, vậy mà đã tăng thêm một tầng, đạt tới Luyện Khí kỳ tầng chín.

"Thì ra nãy giờ ngươi đã che giấu thực lực...? Không đúng!" Đường Hối nói nửa chừng liền ngừng lại.

Tu vi của y cao hơn Thiết Kiên rất nhiều, cho dù lúc trước có cố ý áp chế tu vi, cũng không đến mức khiến y nhìn không thấu.

"Vừa rồi tu vi của ngươi tăng lên một cảnh giới! Chẳng lẽ là do Dị Hỏa vừa xuất hiện trên người ngươi?" Đường Hối nghĩ đến đủ loại dị tượng vừa mới xuất hiện, đột nhiên phát hiện điều gì, nhất thời kinh ngạc đến mức không nói nên lời.

Thiết Kiên không nói gì, rút hai thanh trường kiếm một xanh một trắng ra khỏi mặt đất, song kiếm hợp lại thành một thanh trường kiếm xanh trắng.

Sau đó, hắn dùng tay kia đem thanh trường kiếm đỏ đậm rút ra, mỗi tay cầm một thanh, mặt không đổi sắc từng bước đi về phía Đường Hối.

"Hừ, dù tu vi của ngươi tăng lên thì đã sao, bất quá chỉ đạt tới tầng chín mà thôi, thật sự cho rằng ta sợ ngươi sao?" Đường Hối hừ lạnh một tiếng, bước về phía trước, thân hình chợt lóe, vậy mà lại giống như Thiết Kiên, biến mất ngay tại chỗ.

Thiết Kiên rùng mình, không dám chậm trễ, bước chân đột nhiên biến đổi, lui về bên phải một bước.

Cùng lúc đó, thanh trường kiếm màu xanh trắng trong tay đại phóng bạch quang, bị hắn đâm mạnh vào lòng đất.

Một làn gió xanh lướt qua, bạch quang lan tràn mười trượng xung quanh Thiết Kiên, gần như ngay lập tức ngưng kết thành một mảnh băng tinh tuyết trắng.

Đúng lúc này, phía sau hắn, một đạo nhân ảnh bất ngờ xuất hiện, lòng bàn tay khẽ vẩy, một trảo ảnh màu tím hiện ra, chộp lấy bả vai của hắn.

Thiết Kiên vội vàng nghiêng người né tránh, nhưng vẫn không thể hoàn toàn tránh thoát, lớp áo trên vai bị xé toạc, năm vết máu tươi thật sâu phụt ra.

Hắn sải bước ra, tiến thêm một bước, kéo dài khoảng cách với Đường Hối.

Vẻ tiếc rẻ thoáng xuất hiện trên khuôn mặt của kẻ truy đuổi, trong tay lần nữa xuất ra một tấm Tiểu Na Di phù, nhấc chân lên, hắn định đuổi theo Thiết Kiên.

Nhưng trước khi phù lục được kích phát, một tiếng “Két” dưới chân truyền đến.

Toàn bộ mắt cá chân và bắp chân của y đã bị băng kết bởi lớp hàn băng trên mặt đất, trong lúc nhất thời căn bản không cách nào thoát ra.

Đường Hối lúc này mới chú ý, Thiết Kiên dù đang di động, nhưng thanh trường kiếm xanh trắng vẫn chưa từng rời khỏi mặt đất, vì vậy mới có thể trong nháy mắt, khống chế y.

Thiết Kiên kiềm chế đau nhức dữ dội ở bả vai, xoay người lại, trường kiếm trong tay, đâm thẳng vào mi tâm của Đường Hối.

Đường Hối thấy thế, khóe miệng hiện lên một tia châm chọc, hai tay kết pháp quyết, thấp giọng quát: "Ngưng lại cho ta!"

Lời còn chưa dứt, chân trái của Thiết Kiên đang giơ lên còn chưa hạ xuống, cơ thể của hắn lại đột nhiên đứng yên tại chỗ, bảo trì tư thế cầm kiếm, không cách nào nhúc nhích.

"Chuyện gì đã xảy ra..."

Hắn chỉ có thể vặn vẹo cổ mình, giờ phút này muốn thúc giục Pháp lực, lại phát hiện căn bản không thể làm được.

"Đúng là hơi sớm một chút, nhưng đã di chuyển tới các khớp xương khác nhau, còn chưa tiến vào các bộ phận trọng yếu của phủ tạng..." Đường Hối nâng bàn tay lên, vỗ về băng tinh trên bắp chân, thở dài nói.

Sau khi nghe một câu không đầu không đuôi, Thiết Kiên vội vàng quan sát tình hình trong cơ thể.

Nhìn thoáng qua, hắn mới phát hiện ra mỗi khớp xương trong cơ thể mình, vậy mà có rất nhiều bột lân tinh màu tím, do sự tồn tại của những bột lân tinh này, đã phong bế cơ thể và làm hắn không cách nào nhúc nhích.

Đồng thời, vết thương trên vai đau nhức dữ dội không chịu nổi, vết bầm tím bắt đầu lan rộng.

"Hiện tại ngươi đã biết rõ sự lợi hại của Tử Lân kiếm rồi chứ? Khi mang ngươi trở về, đại nhân sẽ lấy đi Dị Hỏa trên người ngươi, xương cốt ngươi là của ta, ta muốn đem chúng mài thành phấn, dung luyện vào trong Tử Lân kiếm, ha ha ha..." Đường Hối đập vỡ mãnh băng tinh cuối cùng trên chân, cười nói.

Dứt lời, cổ tay hắn run lên, trong tay xuất hiện một cái Khổn Yêu Tác màu xanh đen, định ném nó về phía Thiết Kiên.

"Ngươi nói nhảm đủ chưa...?" Lúc này, Thiết Kiên đột nhiên mở miệng.

Lời còn chưa dứt, hào quang trên người hắn sáng lên, từng tia sương mù vàng nhạt hòa với ánh sáng tím thoát ra từ khắp nơi trên cơ thể, xung quanh là một mảnh hơi nước.

"Cái gì, không có khả năng?" Đường Hối hai mắt trợn to, nhất thời quá sợ hãi.

Hắn hoảng sợ phát hiện, không biết từ bao giờ, Tử Lân độc mà bản thân đã tán nhập vào cơ thể của Thiết Kiên, thực sự bị Thiết Kiên dùng Dị Hỏa trong thể nội thiêu đốt hầu như không còn.

Chân trái của Thiết Kiên cuối cùng hạ xuống, thân hình hơi chao đảo.

Sau khi Đường Hối hồi phục tinh thần, bàn tay lập tức vung lên, Khổn Yêu Tác lóe lên ánh sáng màu xanh lục, giống như yêu xà linh hoạt uốn éo phóng về phía Thiết Kiên. Thân hình của hắn không lùi mà tiến, năm ngón tay nắm chặt, lần nữa cô đọng ra một thanh pháp kiếm màu vàng, đâm thẳng về phía Thiết Kiên.

Thiết Kiên vung thanh trường kiếm xanh trắng trong tay, trong khi đó thanh Trường kiếm xanh lam trực tiếp tách rời, toàn thân bọc trong sợi sợi thanh phong, tốc độ nhanh tới cực điểm, chợt lóe lên rồi biến mất.

Tiếp theo trong nháy mắt, một tiếng vang nhỏ truyền đến.

Khổn Yêu Tác đã bị thanh trường kiếm xanh lam đính lên trên một cây cổ thụ ba người ôm, vùng vẫy trong chốc lát, liền vô lực rủ xuống.

Mà bên kia, Thiết Kiên đã đuổi tới, trường kiếm màu trắng trong tay đâm vào mũi pháp kiếm màu vàng của Đường Hối, như cây kim đấu với sợi râu.

Thanh trường kiếm màu trắng mỏng manh, mũi kiếm nhất thời uốn cong thành hình trăng lưỡi liềm, quay ngược về phía Thiết Kiên.

"Nạp mạng đi…!"

Giờ phút này, Đường Hối không thể lưu tâm đến việc bắt sống. Y chỉ muốn đánh bại Thiết Kiên càng sớm càng tốt, vì vậy y dùng một tay ấn vào phần cuối của chuôi kiếm và ra sức đẩy thanh kiếm về phía trước.

"Rắc" một tiếng giòn vang.

Trường kiếm màu trắng uốn cong quá mức, cuối cùng không chịu nổi gãy lìa, nhưng thanh pháp kiếm màu vàng vẫn không dừng lại, đâm thẳng tới l*иg ngực của Thiết Kiên.

Mắt thấy mũi kiếm sắp đâm vào ngực của Thiết Kiên, thì phù văn trên thanh trường kiếm màu đỏ trên tay của Thiết Kiên đột nhiên sáng lên. Một đoàn hỏa diễm từ thân kiếm tuôn ra, ngưng tụ thành một thanh kiếm hỏa diễm dài hơn thước, tuy xuất hiện sau nhưng tới trước, đâm xuyên lòng ngực Đường Hối.

Dài hơn một tấc thì lợi hơn một tấc, loại lý lẽ bình thường này rốt cuộc phát huy tác dụng ở chỗ này.

Sắt mặt Đường Hối lộ vẽ kinh hãi, nhưng hắn đã không kịp thu tay, một thanh trường kiếm cắm sâu trong ngực, ngã về phía sau.

Trán của Thiết Kiên lúc này đầy mồ hôi, hơi cúi xuống người, sau một lát thở dốc, hắn không nhìn Đường Hối đang bị ghim trên mặt đất, thay vào đó, hắn bước nhanh đến bên cạnh Yến Tử, ngồi xổm người xuống bế nàng lên.

Yến Tử rúc vào trong lòng Thiết Kiên, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần hơi nhăn lại, hai tròng mắt dưới mí trợn ngược, như thể nàng đang rơi vào một giấc mộng đáng sợ nào đó, có vẻ hết sức thống khổ và bất lực.

Chứng kiến bộ dáng thống khổ của Yến Tử, trong mắt Thiết Kiên hiện lên một tia không nỡ, trong lòng dường như có chút xao động.

"Yến cô nương..."

Hắn thử thức tỉnh nàng, nhưng Yến Tử lại không chút phản ứng, vẫn hôn mê.

Thiết Kiên vén tay áo bên phải nàng lên, liền phát hiện trên cánh tay của nàng một mảnh tím xanh, hiển nhiên cùng thuộc một loại với Tử Lân độc mà mình trúng lúc trước.

Hắn có dị hỏa bảo hộ, có thể rất nhanh loại bỏ loại độc này, nhưng Yến Tử thì không, cho nên mới mãi hôn mê bất tỉnh.

"Đắc tội!" Thiết Kiên xin lỗi một tiếng, không chút do dự, trực tiếp một tay nắm lấy ống tay áo Yến Tử từ vai kéo xuống. chỉ thấy từ vay đến cánh tay Yến Tử điều bị tím tái, đồng thời cổ và phần lưng cũng bắt đầu bị độc xâm nhập.

Hai ngón tay của Thiết Kiên khép lại, hét lớn một tiếng điểm vào bả vai của Yến Tử.

Chỉ thấy kim sắc quang mang trên hai ngón tay sáng lên, nhưng không sinh ra hỏa diểm, chỉ có từng sợi nho nhỏ có Pháp lực kết hợp dị hỏa, liên tục không ngừng quáng nhập vào thể nội của Yến Tử.

"Ưʍ......" Yến Tử phát ra một tiếng rêи ɾỉ thống khổ, đôi mi thanh tú nhíu chặt.

Thiết Kiên liếc mắt nhìn về sau, không ngừng tay, mà còn truyền thêm nhiều nhiều Pháp lực hơn.

Không bao lâu, dấu vết màu tím trên vai của Yến Tử bắt đầu co lại một chút, càng ngày càng nhỏ, màu sắc càng ngày càng đậm hơn.

Cuối cùng, bờ vai và cánh tay của nàng điều khôi phục vẻ trắng muốt ban đầu, chỉ có một khối màu đen nhỏ lốm đốm ngưng tụ trong lòng bàn tay, trong giống như một nốt ruồi.

Mặc cho Thiết Kiên cố gắng thế nào đi nữa, cũng không cách nào hoàn toàn bức Tử Lân độc ra khỏi cơ thể. Lúc này thân ở vùng hoang vu, có truy binh hay không vẫn còn chưa biết, hắn cũng không dám tùy tiện trực tiếp đưa Dị Hỏa vào thể nội Yến Tử, đành phải tạm thời từ bỏ.

Sau khi Thiết Kiên thu hồi ngón tay, nhìn về phía Yến Tử, thấy vẻ thống khổ trên mặt nàng đã giảm xuống, khí tức cũng trở nên ổn định hơn, mới hơi yên lòng một chút, bế nàng đến một gốc cây cổ thụ, dựa vào đó.

Sau đó, hắn quay người bước tới chỗ Đường Hối.

Lúc này, Đường Hối vẫn chưa chết, hơi thở mong manh, miệng vết thương trước ngực khét lẹt một mảnh, không có chút máu chảy ra.

"Cứu ta... Cha ngươi chưa chết... Ta cho ngươi biết tung tích của y..." Đường Hối ngã xuống đất, tay trái nắm chặt pháp kiếm, tay phải ra sức nâng lên, chỉ vào Thiết Kiên, dùng hết sức lực cuối cùng phun ra một lời.

"Thì ra cha ta không sao, ngươi yên tâm, ta sẽ tìm được tung tích của người." Thiết Kiên nghe vậy mặt mày vui vẻ, liền hờ hững nhìn Đường Hối một cái, vươn tay rút trường kiếm ra khỏi người hắn.

"A...!" Trường kiếm rút ra củng giống như mang đi hơi thở cuối cùng của Đường Hối, vẻ hoảng sợ trên mặt hắn đọng lại, ngẹo đầu, hoàn toàn biến thành một cỗ thi thể.

Kèm theo một hồi hào quang sáng lên, lại là một đạo pháp hồn màu xanh đậm, dần hiện ra.

Nếu đem so với pháp hồn của Lang Yêu và Hồ Vi, thì pháp hồn của Đường Hối hiển nhiên càng thêm ngưng thực.

Bên trong đan điền của Thiết Kiên, hỏa diễm màu vàng lập tức vọt lên, hắn lập tức khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu hấp thụ pháp hồn.

Sau một lát, hai mắt hắn đột nhiên mở ra, trong con ngươi sáng lên một tia dị quang, sau một thoát chớp động, mới từ từ khôi phục trạng thái ban đầu.

Khí tức trên người hắn lại lần nữa tăng vọt, vậy mà đã đạt đến Luyện Khí kỳ đỉnh phong.