Chương 41: Mối hoạ diệt môn

Dịch: chienthanlubu

Biên: Hoàng Hi Bình


***

Tận mắt thấy một màn này, Thiết Kiên kích động, trong lòng tràn đầy cảm xúc.

Đây mới là ngự kiếm chi thuật chân chính, so sánh với ngự kiếm thuật của hắn và Cừu Phách Thiên, tuy chỉ hơn kém nhau một chữ "chi", lại cách biệt một trời một vực.

Trên mặt Tư Đồ Hạo xuất hiện tiếu ý, lão phi thân lên trên bạch thạch bình đài, rồi chạm tay vào khối Thiên Ngoại Vẫn Thạch đã bị cắt rời, một trận bạch quang xuất hiện, khối thiên thạch cũng theo đó biến mất.

Sau đó, lão quay người bay trở lại, đi đến trước mặt Thiết Kiên, xòe tay đưa cho hắn một cái vòng tay màu bạc.

"Đây là một cái vòng trữ vật, thể tích bên trong lớn bằng một gian phòng, xem như là phần thưởng thêm dành cho người chiến thắng trong đại hội lần này. Khối thiên thạch ẩn chứa Thiết Mẫu Chi đã được đặt ở bên trong." Tư Đồ Hạo mở miệng nói ra.

Lời vừa dứt, trên quảng trường lại vang lên từng trận huyên náo, những người vây xem tán thưởng sự hào phóng của Tư Đồ đại sư không ngớt, ánh mắt nhìn Thiết Kiên cũng tràn đầy hâm mộ.

Chưa nói đến khối Thiết Mẫu Chi Tinh là cực phẩm tài liệu mà các luyện kiếm sư đều hằng mong ước, chỉ riêng cái vòng trữ vật có giá trị liên thành kia, cũng đủ làm cho bọn họ thèm chảy cả nước miếng rồi.

"Đa tạ Tư Đồ đại sư."

Thiết Kiên nghe vậy, liền tra trường kiếm vào vỏ, sau đó duỗi hai tay, kính cẩn nhận lấy phần thưởng.

"Dựa theo ước định trước đây, sau khi trở về Việt Kinh, ngươi có thể tới Công Tạo Ti, theo ta học tập luyện kiếm chi thuật một thời gian." Tư Đồ Hạo nhẹ gật đầu, tiếp tục nói.

Thiết Kiên nghe vậy, lần nữa nói lời cảm tạ, thi cái lễ thật sâu.

Đại hội luyện kiếm lần này rốt cục kết thúc.

...

Chạng vạng tối, một chiếc xe ngựa chậm rãi di chuyển trên con đường giữa rừng núi.

Bên trong buồng xe, Thiết Kiên và Trần Quang kề vai sát cánh ngồi bên trái, thần tình hai người đều có chút nghiêm túc.

Phía đối diện, Tiểu Toán Bàn đang dựa sát vào góc trong của buồng xe, bên cạnh nàng là Yến Tử, thần tình đầy mỏi mệt.

Mọi người không ai nói gì, bầu không khí trong xe lộ ra có chút trầm muộn.

"Nếu như cảm giác của ta không sai, thì Diêu Bân đã bị gϊếŧ chết. Hơn nữa rất có thể, y đã bị Cừu Phách Thiên luyện vào bên trong thanh huyết kiếm cổ quái kia." Thiết Kiên bỗng nhiên ngẩng đầu, mở miệng nói ra.

Ba người kia nghe thấy vậy, trên mặt cũng xuất hiện thần sắc bất đồng.

Yến Tử lộ vẻ nghi hoặc, Tiểu Toán Bàn thì có chút mờ mịt, tựa hồ trong lúc nhất thời cũng không biết nên lấy loại tâm tình nào đối đãi Diêu Bân?

"Luyện vào huyết kiếm, chuyện này là thế nào?" Mục quang của Trần Quang chớp lên, mở miệng hỏi.

"Ta cũng không quá rõ ràng, chỉ là lúc giao thủ cùng Cừu Phách Thiên, trong pháp kiếm của gã đột nhiên nhảy ra một mặt người màu máu, bất luận bộ dạng vẫn là khí tức, đều vô cùng tương tự Diêu Bân. Hơn nữa mặt người này đối với ta... oán niệm rất sâu đậm." Thiết Kiên chậm rãi nói ra.

"Nhưng nếu thật là như vậy, đây chính là luyện kiếm chi thuật của tà tu, vì sao con không vạch trần y trước đám đông?" Trần Quang lại hỏi.

"Lúc tỷ đấu, nguy cơ trùng trùng, căn bản không kịp nói ra. Sau khi ta diệt sát mặt người màu máu kia, liền chém gãy pháp kiếm của y, âm sát chi lực cũng theo đó tiêu tan, đã không còn chứng cứ. Vì thế ta mới muốn thừa cơ tru sát Cừu Phách Thiên." Thiết Kiên giải thích.

Đối với việc lấy dị hỏa cắn nuốt gương mặt máu giống Diêu Bân, hắn vẫn giấu không nói.

"Nói cũng kỳ quái, Cừu Phách Thiên tại sao tự dưng lại tiến bộ thần tốc như vậy, quả thực giống như là đột nhiên đổi thành người khác?" Lông mày của Yến Tử cau lại, nàng có chút nghi ngờ.

"Thế giới bao la, không thiếu điều lạ. Thiết Kiên không phải là trong ngắn ngủn mấy tháng trở thành tu sĩ Trúc Cơ kỳ, bây giờ còn là đại luyện kiếm sư hay sao." Trần Quang suy nghĩ một chút, rồi nói.

"Không đơn giản như vậy, lần này, lần đầu tiên nhìn thấy Cừu Phách Thiên, ta đã cảm thấy có chút cổ quái. Càng về sau loại cảm giác này lại càng mãnh liệt, thậm chí ta cảm thấy, Cừu Phách Thiên là giả." Thiết Kiên dựa lưng vào buồng xe, mở miệng nói.

"Là giả, điều này sao có thể? Thế gian tuy rằng cũng có thuật dịch dung thay hình đổi dạng, nhưng mà khí tức của một người rất khó cải biến. Chúng ta tiếp xúc y mấy lần, cũng không phát hiện ra chỗ nào bất ổn." Trần Quang có chút khó tin, nói.

"Ta cảm thấy, lần tỷ thí này, tựa hồ y có chỗ cố kỵ, cũng không xuất toàn lực, thực lực của y phải cao hơn ta nhiều... Dù thế nào đi nữa, ngày sau chúng ta càng phải thêm đề phòng Tôn gia, nếu không sợ rằng sẽ xảy ra chuyện không hay." Thiết Kiên có chút lo lắng, nói.

Bởi vì Thiết Kiên và Trần Quang ở luyện kiếm đại hội đều biểu hiện xuất sắc, thanh danh của Yến gia nhất thời đại phóng, lại nhận được sự ưu ái từ Quảng Lương Vương và triều đình, dẫn tới nhiều thương hội gia tộc giành nhau tới kết giao.

Cùng lúc đó, có một số luyện kiếm sư từ các nơi trong toàn quốc tìm tới cửa, thỉnh cầu gia nhập Yến gia.

Mới ngắn ngủn không đến một tháng, thực lực Yến thị thương hội đã nhanh chóng khuếch trương, nhảy lên đứng đầu các thương hội cỡ lớn của Việt Quốc.

Nếu không phải vì Yến Tử lo lắng khuếch trương quá nhanh sẽ làm cho người ta đố kỵ, trở thành mục tiêu công kích, mà cưỡng ép ngăn lại, có thể thương hội đã có quy mô ngang với tứ đại thương hội.

Sở dĩ như vậy, cũng là vì Yến Tử có tâm tư đề phòng Tôn gia, không biết tại sao, từ sau luyện kiếm đại hội, Tôn gia dường như không còn xuất hiện, trở nên dị thường điệu thấp.

Cử động này thật khiến người ta khó hiểu, cho dù trong đại hội bọn họ bại bởi Yến gia một cách đầy tiếc nuối. Nhưng đồng dạng họ cũng đã triển lộ tài năng, đưa tới không ít chú ý, là thời điểm thích hợp để tích cực khuếch trương thực lực.

Nhưng mà, trong đoạn thời gian này, bọn họ cơ hồ đoạn tuyệt hết thảy liên quan với ngoại giới, ngay cả một số gia tộc thương hội có chút giao hảo trước kia đến viếng thăm, cũng đều bị uyển chuyển cự tuyệt.

Một ngày nọ, trong một tòa kiếm lư ở nội viện của Tôn thị tổ trạch.

Trên mặt đất, xích diễm trong hỏa lô bốc lên, không ngừng thiêu đốt một cái thạch bôi đỏ bừng.

Bên trong thạch bôi có hai đoạn kiếm màu huyết hồng, chúng chịu nhiệt cao mà từ từ nóng chảy.

Một vô diện nam tử mặc áo màu tro đứng thẳng bên cạnh lô, gã cúi đầu nhìn vào ngọn lửa trong lô, ngón tay chậm rãi xoay xoay chiếc nhẫn trữ vật đang đeo.

Sau lưng gã là hai ông cháu Tôn Chính Ích và Tôn Dương, bọn họ khẽ cúi đầu, thần sắc khó coi, ngậm miệng không nói một lời.

Tục ngữ nói rất đúng, thỉnh thần thì dễ tiễn thần khó, lúc này Tôn Chính Ích hối hận không thôi. Trong nội tâm, lão vô cùng sợ hãi vô diện nam tử đang đứng ở trước mắt, tuy muốn rời mau rời khỏi Tôn gia, nhưng lại không dám biểu lộ ra.

"Tôn hội trưởng, lão đang tìm cách bức tại hạ rời Tôn gia đấy ư?" Vô Diện nam tử đột nhiên truy vấn.

"Đại nhân cớ gì lại nói như vậy? Ta tuyệt không có tâm tư này." Tôn Chính Ích nghe vậy, suýt nữa bị dọa ngất, lão vội vàng khom người nói ra.

Vô diện nam tử "a?" một tiếng, tỏ ra vẻ kinh ngạc, sau đó truy vấn:

"Tuyệt không có tâm tư? Vậy ngươi tới giải thích, phong thư gửi đến Phong Kinh này là chuyện gì?"

Tôn Chính Ích vừa thấy phong thư màu xám kẹp giữa hai ngón tay của y, nhất thời đầu gối mềm nhũn, quỳ rạp xuống.

Phong Kinh chính là phụ đô của Việt Quốc, cách Việt Kinh khoảng mấy nghìn dặm, Tôn gia tổ nghiệp cùng căn cơ là ở chỗ đó, mà phong thư này, chính là phong thư cầu cứu mà Tôn Chính Ích gửi cho bổn tộc.

Lão vốn đang chờ sau khi tộc đệ nhận được tin tức, có thể gấp rút mang tới mấy tu sĩ Trúc Cơ kỳ, hàng phục Vô Diện nam tử, bây giờ nhìn thấy phong thư, hy vọng liền tan biến hết.

"Tiền bối tha mạng, tiền bối tha mạng!" Tôn Chính Ích quỳ trên mặt đất, dập đầu lia lịa, liên tục cầu khẩn.

Tôn Dương đối với tình tiết phức tạp bên trong không hề hay biết, lúc này thấy thế, cũng quỳ xuống, cùng đập đầu lên xuống.

Vô Diện nam tử căn bản bất vi sở động, xuất thủ nhanh như điện, "bặp", một tay thò ra, trực tiếp bắt lấy cổ Tôn Chính Ích, cánh tay kéo dài, nâng lão lên giữa không trung.

Một màn này cùng với ngày đó nắm lên Diêu Bân giống nhau như đúc, Tôn Dương nhìn thấy liền kinh hồn bạt vía.

"Không được, không được..." Tuy gã ta đang quỳ trên mặt đất, nhưng hai đùi run rẩy không ngừng, miệng không ngừng kêu lên.

"Lưu lại các ngươi cũng vô dụng, không bằng dùng cho đúng tác dụng, giúp ta chữa trị thanh U Lân Huyết Kiếm này." Cổ họng Vô Diện nam tử rung rung, phát ra từng trận cười "Khanh khách", làm cho sống lưng người nghe phát lạnh.

"Tiền bối nếu muốn máu thịt của người sống để tế kiếm, ta có thể giúp ngài tìm, ta giúp ngài tìm..." Tôn Chính Ích kinh hoàng kêu lên.

Lão đang nói chuyện, thanh âm đột nhiên bị ngắt, chính là vì cổ họng đã kẹp cứng lại.

Vô Diện nam tử đối với những lời kia phảng phất như không nghe thấy, cổ tay rung một cái, trong tay xuất hiện một chuôi bạch cốt chủy thủ.

Nhìn thấy cảnh này, thần sắc Tôn Chính Ích chuyển sang ảm đạm, đã đoán được vận mệnh của chính mình.

Nhưng ngay lúc này, ánh mắt của lão đột nhiên xuất hiện một tia thần thái, cổ tay cong xuống dưới, trong tay thình lình có một chuôi kim sắc đoản kiếm, chọc về l*иg ngực của vô diện nam tử.

"Dương nhi, chạy mau!"

Thanh âm của Tôn Chính Ích khàn khàn giống như cát đá mài vào nhau, gian nan kêu lên.

Lời còn chưa dứt, thân thể Vô Diện nam tử bỗng nhiên vặn vẹo một cách quỷ dị, tránh được mũi kiếm của lão, tay cầm kiếm của gã đâm về phía trước, chuôi bạch cốt chủy thủ liền xuyên rách l*иg ngực của Tôn Chính Ích.

Tiên huyết ào ạt thuận theo mũi nhọn của chủy thủ chảy xuôi mà ra, từng giọt rơi vào ngọn lửa trong thạch bôi.

"Mau... Chạy..." Tôn Chính Ích gian nan xoay đầu qua, từ trong cổ họng nặn ra hai chữ này.

"Gia gia..." Tôn Dương kêu gào thê lương, rốt cục nhấc lên vài phần dũng khí, gạt bỏ nước mắt nước mũi giàn giụa trên mặt, xông ra ngoài cửa.

Nhưng mà cậu ta vừa mới xuống bậc thang, còn chưa chạy đến đình viện, cánh cửa sau lưng liền vang lên "Sột soạt", một đại thủ dài chừng mấy trượng bay đến, nắm vào sau cổ, như xách gà con kéo cậu ta trở về.

"A..." Một tiếng kêu thảm vang vọng khắp Tôn phủ, sau đó liền im bặt.

...

Mấy ngày sau, một tin tức làm người ta chấn kinh, truyền khắp toàn bộ Việt Kinh.

Chỉ trong một đêm, toàn bộ người sống trong Tôn thị tổ trạch đều biến mất, tiền tài vật phẩm đều còn nguyên vẹn, ngay cả gia cầm vật nuôi đều không mất mát, chỉ có người là không còn dấu vết.

Kinh triệu nha môn đã phái người tới điều tra một phen, cũng không tìm ra điều gì, sau cùng chỉ truyền cho Tôn thị ở Phong Kinh một ít tin tức, cũng không giải quyết được gì.

Khi tin tức truyền tới Yến gia, Thiết Kiên vẫn còn bế quan trong Kiếm Lư.

Trên thực tế, từ sau khi từ Dục Hỏa Phong trở về, chỉ sau mấy ngày, hắn liền tiến vào Kiếm Lư, cho đến hôm nay mới thành công xuất quan.

Lúc đi ra Kiếm Lư, nét mặt Thiết Kiên không có vẻ mỏi mệt, ngược lại là tràn đầy hoan hỉ.

"Thiết đại ca, huynh rốt cục ra rồi." Yến Tử cùng Tiểu Toán Bàn đã sớm đợi chờ ở bên ngoài, vừa thấy hắn bước ra, vội vàng tới đón.

"Thế nào, xảy ra chuyện gì sao?" Thiết Kiên lau mồ hôi trên trán, hỏi.

"Để muội tới nói, Tôn gia..." Tiểu Toán Bàn vẻ mặt kích động, nhanh nhảu kể về chuyện của Tôn gia.

Tiểu Toán Bàn nói dồn dập, Yến Tử bên cạnh cũng bổ sung vài câu, Thiết Kiên rất nhanh liền hiểu được đại khái tình huống.