Chương 47: Huyền Âm Bí Cảnh

Dịch: Hoàng Hi Bình

Chỉ thấy Thạch Phù to cỡ ngón tay út người lớn, tạo hình vô cùng sơ sài, thô kệch, mới nhìn cứ tưởng là một cục nhỏ than củi. Nhưng nếu quan sát tỉ mỉ, có thể nhìn thấy ở mặt ngoài, còn giăng đầy một tầng văn lộ màu ám kim nhỏ như sợi tóc, ngón tay sờ lên, cảm thấy hơi nhám.

Trừ cái đó ra, trên Thạch Phù này, cũng không có điểm đặc biệt nào khác.

Thiết Kiên cảm thụ được xúc cảm ấm áp từ trên Thạch Phù truyền tới, trong lòng không khỏi nghĩ tới nhắn nhủ của Tư Đồ Hạo lúc lâm chung.

Hắn nắm chặt Thạch Phù trong tay, tự lẩm bẩm: "Vô luận như thế nào, tìm được Huyền Âm Bí Cảnh trước, trở thành Linh Kiếm Sư rồi nói.”

Dứt lời, hắn thu Thạch Phù vào, bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình.

Lúc gần bình minh, một tòa Yến gia phủ lớn như vậy đệ, đã người đi lầu trống, không còn ai cả.

Trên con đường ngoài cửa Vĩnh Yên, 2 chiếc mã xa đứng ở dưới một gốc cây du cổ thụ.

Tiểu Toán Bàn đứng trước một cổ xe ngựa, khóc đến lê hoa đái vũ, không chịu lên xe.

"Tiểu thư, muội cũng muốn đi theo hai người.” Hu hu. Nàng vừa nức nở, vừa nói. Yến Tử miễn cưỡng nặn ra một khuôn mặt tươi cười, khẽ vuốt đầu của nàng một cái, nói rằng:

"Nói nhảm cái gì đây? Xảy ra chuyện lớn như vậy, ta là người đứng đầu Yến gia, leo lên bảng vàng lệnh truy nã là chắc chắn, muội ở chung với ta, là muốn bị quan binh đuổi bắt nha?

"Muội không sợ, muội muốn đi theo.” Tiểu Toán Bàn vẫn nức nở không ngừng.

"Ta cũng không muốn kéo theo cục nợ như muội, muội cứ đi theo Nhị thúc và Trần Quang đại sư, tới biên giới thành Xung Dương trước, tạm thời tránh cơn gió lớn. Chờ thời cơ thích hợp rồi, chúng ta sẽ hội hợp." Viền mắt của Yến Tử ửng đỏ, an ủi.

Thiết Kiên nghe vậy, muốn nói lại thôi.

Hắn vốn hy vọng Yến Tử đi cùng những người khác, chính mình một thân một mình trước đi tìm Huyền Âm Bí Cảnh. Chỉ là Yến Tử sống chết không đồng ý, nói Yến gia bởi vì hắn nên mới thành ra thế này, chờ sau khi hắn trở thành Linh Kiếm Sư, nhất định phải luyện chế một thanh linh kiếm, để bồi thường cho Yến gia. Trước đó, nàng phải đi theo Thiết Kiên.

Thiết Kiên trong lòng biết ý nghĩ thật sự của Yến Tử, lại thấy nàng vì mình trả giá nhiều như vậy, cũng không đành ngăn cản nàng.

"Nhị thúc, tất cả khế ước nhà đất và ngân phiếu của thương hội đều ở nơi này, ngoài ra còn có một ít pháp kiếm tồn kho, xin thúc cất kỹ." Yến Tử đi ra phía trước đưa một vòng tay trữ vật cho Yến Hạng đang dựa vào một cổ xe ngựa, thở dài không dứt.

Người sau lặng lẽ đón nhận, trong mắt tuy tràn ngập lo âu, nhưng vẫn không nói gì thêm.

Khi vầng thái dương dần dần ló dạng ở chân trời phía đông,, 2 chiếc mã xa mỗi chiếc đi một ngả, chậm rãi chạy về nơi xa.

Lưỡng Giới Sơn, trong tên có núi, thật ra lại chỉ là một trấn nhỏ biên quan, trong phạm vi trăm dặm xung quanh, đều là vài ngọn đồi nhỏ không cao không thấp, không có một cái nào có thể xưng là núi.

Bách tính sinh sống ở đây bao đời này, cũng chỉ biết nơi này có một cái tên cổ quái như vậy. Còn như tại sao lại có tên này, thì không có người nào biết, dù là trưởng giả lớn tuổi nhất, cũng chỉ nói đây là ghi chép từ xưa đến nay, có sao ghi lại vậy.

Thời điểm Thiết Kiên và Yến Tử tới đây, đã là một tháng sau rồi.

Đi tới địa phương cách thôn trấn mười mấy dặm, hai người đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh động, chỉ thấy ở ngoài trấn nhỏ từng cái doanh trướng hành quân màu xám tro xếp hàng liên tục, trùng điệp đến phạm vi mấy dặm.

"Lưỡng Giới Sơn bất quá là một tòa quân trấn biên quan tầm thường, ngày thường trú binh tối đa không quá 1,000, sao đột nhiên đồn trú một chi quân đội khổng lồ như vậy?" Trong đôi mắt đẹp của Yến Tử tràn đầy vẻ kinh ngạc, hỏi.

"Xem ra chiến sự giữa 2 nước Tấn-Việt cuối cùng đã nổ ra. Lưỡng Giới Sơn cách Bình Lăng Quan không xa, đó chắc chắn là nơi xung yếu mà binh gia tranh đoạt. Nhánh đại quân này của Việt Quốc ẩn giấu ở nơi đây, hơn phân nửa chính là vì làm một nhánh kì binh, trợ giúp nơi đó." Thiết Kiên tự đánh giá rồi nói. "Chúng ta thì sao?" Yến Tử nghe vậy, muốn nói lại thôi.

"Chúng ta làm chúng ta chuyện nên làm, tìm được Huyền Âm Bí Cảnh trước lại nói.” Thiết Kiên kiên định nói.

Dứt lời, hai người từ trên triền núi xuống, từ phía đông vòng quanh qua doanh trại đại quân, chạy tới trấn nhỏ của Lưỡng Giới Sơn.

Không ngờ, khi họ đi qua một ngọn núi khuất tầm nhìn, trong y sam trước ngực Thiết Kiên đột nhiên sáng lên từng tia kim quang. Túi hương nang hình kiếm dưới sự dẫn dắt của một lực lượng kỳ dị, reo lơ lửng trên không, nhắm thẳng vào chỗ sâu trong khe núi.

Thiết Kiên và Yến Tử liếc nhau, đều từ trong mắt của đối phương thấy được kinh hỉ khôn tả, vội vã theo chỉ dẫn của hương nang, chạy tới chỗ sâu trong khe núi.

Dưới sự dẫn dắt của hương nang, cả quãng đường mấy trăm trượng, hai người cuối cùng dừng ở một con suối trong cốc.

Con suối không lớn, chu vi bất quá hơn một xích, trong suốt thấy đáy, mắt thấy cát mịn và lá khô lắng đọng dưới đáy, tựa hồ không khác mấy với con suối bình thường?

Thiết Kiên nhìn thấy hương nang treo trên bầu trời bất động, bèn mở nó ra, từ đó lấy ra viên Thạch Phù màu đen.

Thạch Phù vừa mới xuất hiện, kim văn bên ngoài lập tức quang mang sáng rực, một làn sóng vàng nhạt mơ hồ xuất hiện.

"Xem ra chính là chỗ này, chúng ta…”

Thiết Kiên lời còn chưa dứt, Thạch Phù màu đen trong tay lại đột nhiên nhoáng lên, rơi khỏi lòng bàn tay của hắn, rớt vào trong con suối.

Bề mặt con suối trơn nhẵn như gương, nhất thời bồng bềnh sóng nước, giống như đúc nhịp điệu của tầng làn sóng vàng nhạt kia, hai thứ tương hợp, nhất thời hóa thành một mảnh sáng trắng như tuyết, nuốt chửng Thiết Kiên vào trong.

Nhìn thấy Thiết Kiên đột nhiên biến mất, Yến Tử rất hoảng sợ, vội vã la lên tên của hắn.

Nhưng sau vài tiếng kêu, liền chỉ nghe được trận trận tiếng vọng từ sau khe núi, cũng không có ai trả lời.

Lúc nàng lại đi nhìn nhãn tuyền, nơi đó cũng đã hồi phục bình tĩnh, Thạch Phù và rung động đều đã biến mất không thấy.

Yến Tử trong lòng có tính toán, biết Thiết Kiên hơn phân nửa đã tiến vào trong Huyền Âm Bí Cảnh, nên cũng không tiếp tục gọi nữa. Kiếm một tảng đá xanh ở bên cạnh rồi khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt đả tọa, chậm rãi đợi hắn rời khỏi bí cảnh.

Cùng lúc đó, bên cạnh một tảng đá xanh lớn, lại có một đạo nhân ảnh lộ ra nửa người, nở nụ cười thâm hiểm nhìn vào trong cốc.

Lúc này Thiết Kiên rất mơ hồ, chỉ cảm thấy trước mắt ánh sáng rực rỡ, sau một lúc quan sát, ánh mắt lại lần nữa khôi phục.

Hắn nhụi nhụi đôi mắt đau nhức, quét mắt nhìn một vòng bốn phía, trên mặt nhất thời lộ ra thần sắc vô cùng kinh ngạc.

"Đây chính là Huyền Âm Bí Cảnh?" Thiết Kiên thì thầm.

Hắn phát hiện lúc này, mình lại đang ở trên một thảo nguyên vô tận, khe núi, con suối đã biến mất, chỉ cách người không xa có một đỉnh núi tuyết trắng, đâm thẳng lên mây trời.

Bốn phía yên lặng như tờ, không có một tiếng huyên náo, dường như trong thế giới này, trừ hắn ra, không có vật sống gì khác. Tuy thảo nguyên mênh mông, cỏ non xanh biếc, nhưng vẫn cho hắn một bầu không khí trầm lặng.

Thiết Kiên ngửa đầu quan sát cô phong, nhưng thấy trên đó một mảnh trắng xóa, chỉ có thể nhìn vài khối đá lởm chởm và cheo leo, cũng không có bất kỳ thực vật nào sinh trưởng, ngay cả một khối nhỏ rêu xanh, cũng không thể nhìn thấy.

Ở chính giữa ngọn núi, trên vách đá tạc một cái thang đá nối thẳng tận trời xanh, các bậc thang dày đặc, khiến Thiết Kiên hoa cả mắt.

Hắn thu tầm mắt lại, không vội vã đi về phía cô phong, mà lựa chọn một phương hướng khác, hướng về phía sâu trong thảo nguyên.

Nhưng mà, mới đi không đến hơn trăm trượng, hắn liền dừng bước, bởi vì ở trước người của hắn xuất hiện một tầng vách ngăn vô hình, chặn đường đi của hắn lại. Sau đó thử qua một lần vài phương hướng quanh mình, kết thúc quả không ngoài dự liệu, mảnh đất này quả nhiên chỉ diện tích mấy trăm trượng.

"Xem ra bia đá, hẳn là đang ở trên đỉnh núi rồi. "Thiết Kiên tự lẩm bẩm một tiếng, xoay người đi tới thềm đá của cô phong.

Trong nháy mắt hắn bước trên bậc thang, chẳng biết tại sao, Thiết Kiên lại nhớ lại lúc mình 6-7 tuổi. Vào dịp du sơn cầu phúc hàng năm của Thiết gia, đều là Thiết Thụ vừa lừa vừa dụ, khiêng hắn ở đầu vai hoặc cõng ở sau lưng.

Nhớ tới những thứ này, tâm tình của Thiết Kiên liền trở nên có chút phức tạp.

Hắn điều chỉnh tâm lý, bước lên thềm đá đầut iên, bắt đầu trèo lên.

Thềm đá trên cô phong lún vào thạch bích, mỗi một cấp đều cao gần nửa xích, mặt trên sạch sẽ như tuyết, không có chút rêu xanh cỏ dại, cũng không quá dốc, đi cũng không cần tốn quá nhiều sức.

Ngay từ đầu, tốc độ bước của Thiết Kiên rất nhanh, chỉ chốc lát, cũng đã leo lên mấy trăm cấp thềm đá, quay đầu nhìn xuống dưới, đường lúc tới chẳng biết lúc nào đã bị tầng tầng mây trắng che đậy. Lại nhìn lên trên, nhưng vẫn nhìn không thấy đỉnh núi.

Phương thiên địa này tuy là cách biệt với ngoại giới, nhưng thái dương trên đỉnh đầu tựa hồ cũng không khác, treo ở trên không, theo thời gian trôi qua, di chuyển về phía tây.

Qua khoảng 3 canh giờ, tốc độ leo lên của Thiết Kiên đã trở nên rất chậm, rốt cục cũng ngừng lại, quần áo trên người đã ướt đẫm mồ hôi, sợi tóc trên trán cũng kề sát ở gương mặt, thoạt nhìn ít nhiều có chút chật vật.

Có lẽ là tồn tại cấm chế nào đó, chẳng biết bắt đầu từ lúc nào, Thiết Kiên phát hiện mình không còn cách nào điều động pháp lực.

Đơn thuần dựa vào thể lực leo lên đến đây, đã tiêu hao hơn phân nửa thể lực của hắn.

Hắn xoay người, ngồi xuống thềm đá, hai chân run rẩy không ngừng, bên trong giống như là đổ chì, không nhấc lên nổi.

Thiết Kiên trông về chân núi phía xa, chỉ cảm thấy đang ở ngàn trượng trên không, lại ngẩng đầu nhìn đỉnh núi một cái, đã thấy nơi này bị chôn sâu trong mây mù, so với lúc hắn đứng ở chân núi nhìn lên, gần như không có chút khác biệt.

"Xem ra muốn gặp thần bia, cũng không phải dễ dàng như vậy.” Hắn cười khổ một tiếng, âm trầm nói.

Sau một lúc nghỉ ngơi, hắn liền quay người lại, tiếp tục leo lên phía trên.

Ánh mặt trời dần dần chìm xuống, cô phong trắng như tuyết phản chiếu ánh sáng đỏ cam chói mắt dưới ánh tà dương, trông giống như một thanh hỏa kiếm khổng lồ đâm thẳng lên trời, mỹ lệ không gì sánh được.

Thiết Kiên thoạt nhìn nhỏ bé tột cùng, treo ở trên thềm đá của cô phong, chậm rãi di động về phía trước, không tầm thường chút nào, vừa cô đơn, lại kiên nghị.

Buổi tối, gió lạnh gào thét trên đỉnh cô phong, nhiệt độ chợt giảm xuống.

Sắc mặt của Thiết Kiên xanh tím, thân thể được khảm ở khe hở cạnh một thạch bích trong thềm đá, trên người mặc ngoại bào rộng thùng thình, toàn thân lạnh run.

Hắn tuy tu luyện đạo pháp, khí lực hơn xa người thường, nhưng hôm nay không còn cách nào sử dụng pháp lực. Dĩ nhiên cũng có chút không chống chịu được cái lạnh gió núi thấu xương này thổi vào người, liền cảm giác băng hàn thấu xương, ngay cả các đốt ngón tay trên người cũng mơ hồ bị làm đau.

Thiết Kiên ngửa đầu nhìn bầu trời đầy sao, nắm thật chặt xiêm y trên người, tìm một vết nứt trên mép bậc đá rồi cuộn mình lại. Cảm giác buốt giá thổi vào người, mới yếu đi đôi chút, nhưng vẫn không thể hoàn toàn xua tan, thân thể vẫn run lên cầm cập.