Chương 7: Học đồ Kiếm Phô

Dịch: Độc Lữ Hành

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông


***

"Sở đại ca, ngươi hãy nghe tiểu thư đi." Tiểu nha hoàn cũng vội vàng khuyên.

Trải qua chuyện vừa rồi, thái độ của nàng đối với Thiết Kiên xem như hoàn toàn cải biến.

"Nếu vậy, tại hạ còn khước từ nữa thì cũng có chút vô lễ, vậy cung kính không bằng tuân mệnh." Thiết Kiên trầm ngâm một lát, cuối cùng gật đầu một cái.

Yến Tử nghe vậy, trong mắt đẹp hiện lên một vòng mỉm cười.

Tiểu nha đầu mừng rỡ, lại có chút xấu hổ nói:

"Sở đại ca, dù cuối cùng ngươi khôi phục không được, cũng không sao cả. Chẳng qua về sau tại Yến phủ, chúng ta sẽ tìm một phần việc làm cho ngươi, chung quy cũng tốt hơn là ngươi phải lưu vong khắp nơi."

"Như vậy cũng rất tốt, lúc này Yến phủ đang lúc cần người, nếu như Sở công tử không chê..." Yến Tử suy nghĩ một chút, tán đồng nói

Thiết Kiên nghe vậy, trong lòng khẽ động, cân nhắc sau nửa ngày nói: "Tại hạ cũng biết một chút về luyện kiếm, không biết quý phủ có việc gì liên quan đến việc đó để làm không?"

"Luyện kiếm?"

Nghe lời ấy, tiểu nha đầu cả kinh, không khỏi đưa mắt nhìn sang Yến Tử.

"Yến gia tại đông thành vừa vặn có một toà Kiếm Phô, chờ thương thế Sở công tử khôi phục, liền đến nơi đó theo Trần Quang đại sư làm học đồ đi." Yến Tử ngẩn ra, lập tức nói.

Về sau, ba người lại hàn huyên vài câu, Yến Tử liền để cho Thiết Kiên nghỉ ngơi thật tốt, mang theo tiểu nha đầu cáo từ rời đi.

...

Thời gian thấm thoát, bất giác lại qua hơn nửa tháng.

Thời gian qua, không biết tại sao, Yến Tử một mực không xuất hiện. Chỉ có tiểu nha đầu thỉnh thoảng tới thăm Thiết Kiên một chút, đưa tới cho hắn không ít vật cần thiết.

Thương thế Thiết Kiên khôi phục nhanh hơn tất cả mọi người dự tính, cho dù kinh mạch tổn thương chưa hoàn toàn chữa trị khỏi, nhưng hành động hằng ngày đã không còn quá nhiều trở ngại.

Ở Yến phủ nửa tháng, hắn rất ít ra khỏi phòng, phần lớn thời gian đều ngồi trong phòng vận công, thử khôi phục tu vi. Chỉ là thử mấy lần, tình hình đan điền vẫn không cải thiện chút nào, những linh khí dẫn vào đan điền chuyển hóa thành Pháp lực, vẫn như cũ sẽ tự động tiêu tán hơn phân nửa.

Bất quá, có chút vượt quá dự đoán của hắn là, những linh khí kia không tiêu tán toàn bộ, mà tự lưu chuyển tán loạn trong kinh mạch toàn thân, đồng thời cũng làm gia tăng tốc độ khôi phục thương thế hắn ở trình độ nhất định.

Vậy cũng là vạn hạnh trong bất hạnh rồi.

Một ngày này, tiểu nha đầu lại đi tới, bảo là muốn mang Thiết Kiên đi đến Kiếm Phô Yến thị.

Hai người ra cửa chính phủ đệ, bên cạnh thạch sư ngay cửa đã sớm có một chiếc xe ngựa đỏ thẫm rộng lớn đỗ chờ bọn hắn.

Trèo lên xe ngựa, hai người ngồi xuống giường êm trong kiệu có mái che, theo một tiếng người lái xe vang lên, bánh xe lập tức lăn tròn nhanh như chớp. Theo tiếng bước chân thanh thuý, cũng tiếng bánh xe rít lên trên đường phố đá xanh, hai người rời đi.

Xe ngựa hết sức ổn định, gần như không lắc lư, hai bên kiệu mái che đều có cửa sổ, buông thỏng màn xuống, vén lên là có thể nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài.

Thiết Kiên nhìn quanh một lát, liền phát hiện phần lớn nơi này là các đại viện nhà cao cửa rộng, khí thế đại môn phủ đệ tương đương với Yến gia cũng có mấy nhà.

"Tại Việt Kinh nội thành này thì đông phú tây quý, phần lớn quan viên triều đình cư trú tại tây thành, một phần thương nhân giàu có thì cư trú tại đông thành. Yến gia phủ đệ chúng ta, thương hội và Kiếm Phô, các loại sản nghiệp chủ yếu đều tại đông thành." Tiểu nha đầu thấy Thiết Kiên một mực nhìn ra bên ngoài, liền chủ động giới thiệu.

"Bố cục cũng không khác với kinh đô Tấn quốc, phương Bắc hẳn là chỗ Hoàng Cung, phía nam chính là khu dân chúng bình thường?" Thiết Kiên nghe vậy, thu hồi ánh mắt từ bên ngoài về, mở miệng nói.

"Vâng, hoàn toàn chính xác như vậy." Tiểu nha đầu mở lớn hai mắt, gật đầu nói.

"Yến thị thương hội ngoại trừ sản nghiệp tại đông thành, còn có chỗ nào khác không?" Thiết Kiên hỏi.

"Bắc thành và tây thành đều là thế lực quan gia, nam thành cũng còn có vài chỗ bất động sản và chi nhánh. Chỉ là lần trước hàng hóa xảy ra vấn đề, không chừng sẽ phải bán đi những thứ sản nghiệp này." Tiểu nha đầu thở dài nói.

"Cắt đi một phần chi nhánh, để bảo tồn chủ mạch cũng không là gì, tin tưởng rất nhanh sẽ khôi phục lại đấy." Thiết Kiên an ủi.

"Vâng, chỉ cần khối biển chữ vàng Kiếm Phô Yến thị này không ngã, Yến gia chúng ta nhất định sẽ khôi phục như lúc toàn thịnh." Tiểu nha đầu nghe vậy, tinh thần tỉnh táo lại, giơ lên nắm tay nhỏ, tràn đầy tự tin nói.

"Đúng rồi, lúc trước nhìn thấy trong thương đội vị Trần sư kia, có phải là luyện kiếm sư ở Kiếm Phô không?" Thiết Kiên nghe vậy, mở miệng hỏi.

"Ngươi nói là Trần Quang đại sư à? Không sai, ngài chính là vị luyện kiếm sư duy nhất tại Kiếm Phô Yến thị chúng ta, đã có thể luyện chế ra trung phẩm pháp kiếm, là tộc trưởng lúc trước bỏ ra đại giới mới không dễ dàng mời về được. Lát nữa ngươi thấy ngài, nhất định phải cung kính một phần đấy." Tiểu nha đầu có chút tự đắc nói.

"Hảo, ta biết rồi." Thiết Kiên hơi cười đáp lời.

Ước chừng sau nửa canh giờ, tiếng vó ngựa trở nên nhẹ nhàng chậm chạp, xung quanh truyền đến các loại thanh âm rao hàng, bắt đầu có vẻ huyên náo.

Thiết Kiên nhìn theo đường đi, phát hiện càng đi về hướng bên này, cửa hàng ven đường càng trở nên dày đặc, người qua lại trên đường hối hả, so với Đàm Châu thành náo nhiệt không biết gấp bao nhiêu lần.

Điều này làm cho hắn không nhịn được nhớ lại thời gian ở Đàm Châu lúc trước, hai tay rũ xuống không khỏi sít sao xiết thành nắm đấm.

Không bao lâu, theo người lái xe hú dài một tiếng, hai con tuấn mã đang cất bước, từ từ ngừng lại.

"Đã đến, Sở đại ca!" Tiểu nha đầu đứng dậy, kéo màn xe lên, vừa cười vừa nói với Thiết Kiên.

Dứt lời, nàng nhảy xuống xe ngựa trước, chờ ở một bên.

Thiết Kiên xuống xe ngựa, ngửa đầu nhìn lên, chỉ thấy trước mặt đứng lặng một toà môn lầu mái cong hai tầng cao lớn, toàn thân được xây bằng gạch xanh, phía trên tường gạch điêu khắc nhiều Thụy Thú, trên đỉnh là ngói lưu ly hai màu vàng lục xen kẽ, nhìn vàng son lộng lẫy, cực kỳ hoa lệ.

Phía trên cửa lầu, treo một tấm biển nền đen thật lớn, bên trên viết bốn chữ to sơn vàng "Yến thị Kiếm Phô", nhìn mạnh mẽ hùng hồn, có chút bắt mắt.

Thiết Kiên cũng không lập tức đi vào trong Kiếm Phô, mà rất nhanh nhìn quanh bốn phía một cái, đánh giá cửa hàng phụ cận một hồi.

Hắn phát hiện quy mô Yến gia Kiếm Phô mặc dù không nhỏ, nhưng cũng không phải là lớn nhất, vị trí cũng cũng không phải ngay chỗ phồn hoa nhất trên đường, xem ra hẳn là thuộc về cửa hàng trung cấp.

Thiết Kiên theo tiểu nha đầu đi lên ba bậc thang, vào trong cửa hàng. Trước mặt liền thấy một toà ảnh bích màu trắng đứng lặng cao đến nóc phòng, phía trên dùng chữ cổ triện viết một chữ màu vàng "Yến" thật lớn.

Phía trên chữ "Yến" treo một hộp kiếm chạm rỗng màu đen dài đến ba thước.

Theo khe hở hoa văn chạm rỗng, mơ hồ có thể thấy bên trong có một vòng sáng bạch hồng, giống như chứa một thanh bảo kiếm.

Phía dưới hộp kiếm có một án kỷ hồng mộc dài nhỏ, phía trên để trơ trọi một lư hương đồng xanh với ba chân minh thú, bên trong cắm ba cây nhang, đang từ từ tỏa ra khói xanh lượn lờ.

Thiết Kiên nhìn lại phía trong cửa hàng, chỉ thấy hai bên trong cửa hàng có một quầy hàng bằng gỗ đen cao cỡ nửa người, phía sau dựng thẳng một giá gỗ cao lớn, phía trên đặt từng thanh bảo kiếm sắc bén lớn nhỏ không đều hình dạng khác nhau.

Trước quầy hàng, đứng đấy không ít người, trong đó không thiếu công tử trẻ tuổi quần áo hoa lệ. Những người này thỉnh thoảng rỉ tai thì thầm, chỉ trỏ trên giá gỗ, tựa hồ đang bình luận ưu khuyết những bảo kiếm kia, nhờ hảo hữu đồng hành chọn lựa ra bảo kiếm phù hợp với mình.

"Việt Quốc chúng ta từ xưa đến nay trọng võ khinh văn, mặc dù những năm này đã có chuyển biến, nhưng đa số quan lại thương nhân đệ tử vẫn yêu thích treo phối bảo kiếm, bày ra làn gió thượng võ. Bất quá, lầu một này bán ra, đều là kiếm thông thường thế tục sử dụng, mặc dù tạo hình đẹp đẽ, nhưng chỉ hào nhoáng bên ngoài." Tiểu nha đầu nhìn những người kia một cái, hạ giọng nói với với Thiết Kiên.

Thiết Kiên đã sớm nghe thấy chuyện này, nhẹ gật đầu, sau đó hỏi: "Vậy các loại pháp kiếm bán ở nơi nào?"

"Hạ phẩm pháp kiếm tại lầu hai, về phần trung phẩm pháp kiếm, đều bán ở một chỗ khác của thương hội, trước kia lão gia đích thân chủ trì bán, hiện nay đã đổi thành tiểu thư." Tiểu nha đầu nói tới chỗ này, lại nhịn không được đau lòng tiểu thư nhà mình, thở dài một tiếng.

"Vậy Yến gia có thượng phẩm pháp kiếm..." Thiết Kiên nhịn không được hỏi một câu.

Hắn vừa nói ra khỏi miệng, liền im bặt lại. Phải biết rằng, toàn bộ Thiên Việt Đại Lục, số lượng Linh Phẩm pháp kiếm bất quá chỉ đếm trên đầu ngón tay. Mỗi một chuôi xuất thế, sẽ khiến khắp nơi tranh đoạt quyết liệt. Đến thượng phẩm pháp kiếm tuy thoáng thường thấy hơn, nhưng đủ để làm vật truyền thừa của hoàng thất và các đại môn phái thế gia.

"Thượng phẩm pháp kiếm là vật tầm thường có thể nhìn thấy sao?" Tiểu nha đầu nhìn về phía Ảnh bích, chép miệng nói." Chuôi kiếm trên ảnh bích này, so với thượng phẩm pháp kiếm cũng chỉ cách nhau một đường, coi như vật trấn điếm của Yến phủ chúng ta."

Thiết Kiên nghe vậy, có chút kinh ngạc nhìn về phía hộp kiếm trên ảnh bích.

"Đây là tác phẩm cao nhất hiện này của Trần đại sư, tạm gác lại chuyện ngài ấy có thể luyện chế ra thượng phẩm pháp kiếm mới hay không." Như xem thấu tâm tư Thiết Kiên, tiểu nha đầu chủ động nói ra.

Thiết Kiên gật đầu nhẹ, không nói gì nữa, cùng theo tiểu nha đầu đi ra phía sau ảnh bích.

Hai người qua một cánh cửa, đi tới hậu viện Kiếm Phô.

Vừa vào hậu viện, Thiết Kiên liền cảm thấy trước mặt tràn tới một cỗ hơi nóng.

Hắn liếc nhìn một cái, liền thấy hai bên trái phải, bài bố chỉnh tề hai toà nhà, tổng cộng có bảy tám gian, tất cả cửa phòng đều rộng mở, từ trong không ngừng truyền ra tiếng gõ "Đinh đinh đang đang".

"Những kiếm phòng này đều là nơi dùng để đúc kiếm, lợi kiếm bình thường bán ở lầu một của Yến thị Kiếm Phô đều đến từ nơi này." Tiểu nha đầu vừa mang theo Thiết Kiên đi tới trước một cửa cuốn hình vòm tròn, vừa giải thích

Thiết Kiên nhìn xuyên thấu qua những cửa phòng rộng mở kia, thấy được từng hán tử hình thể to lớn, đang nện phôi sắt, bộ dáng chăm chú, không kém so với luyện kiếm sư chân chính.

Xuyên qua phía sau cửa vòm cuốn, lại đi vào phía trong hơn trăm bước, phía trước xuất hiện một toà đại điện Hiết sơn màu đỏ thắm, hai bên trái phải còn phối hai gian điện thờ phụ quy mô hơi nhỏ.

"Đây chính là nơi Trần Quang đại sư luyện kiếm, bất quá ngày hôm nay không khai lò, đại sư hẳn là tại lầu nhỏ bên kia, ta mang ngươi qua đó." Tiểu nha đầu dừng bước nhìn trong đại điện Hiết Sơn một cái, nói.

Dứt lời, nàng liền dẫn Thiết Kiên vòng qua đại điện, đi ra phía sau.

Phía sau Hiết Sơn đại điện là một tòa lâm viên nhỏ, bên trong có đủ loại hoa và cây cảnh, trong đó có vài loại kỳ hoa, khoe màu đua sắc, nhìn hết sức rực rỡ.

Tại trung tâm lâm viên, còn có một hồ nước xanh đen, diện tích không lớn, bên trong là lá cây thuỷ thảo màu xanh trải khắp.

Bên kia hồ nước dựng thẳng một toà lầu nhỏ ba tầng đẹp đẽ, mặc dù chỗ phố xá sầm uất, lại độc đắc yên tĩnh.

Hai người Thiết Kiên đi xuyên qua cây cầu đá uốn lượn trên hồ nước, đi tới trước lầu nhỏ, liền thấy một gã nam tử thân hình cao lớn vừa đúng lúc đẩy cửa phòng đi ra.

"Tiểu nha đầu, sao ngươi lại tới đây?" Thanh niên nam tử vừa nhìn thấy tiểu nha đầu, lập tức trên mặt xuất hiện vẻ hớn hở, trong thanh âm tràn đầy ôn nhu.